Nói xong Lãnh Dương đi ra ngoài, lúc này Nam Liệt mới chăm chú nhìn Hàn Mạc.
Anh không hiểu vì sao Hàn Mạc lại thay đổ thái độ nhanh như vậy.
Vừa rồi cô không phản khán lại nụ hôn của anh, nhưng sao bây giờ cô lại tỏa ra thái độ chán ghét như vậy.
Việt Vũ đứng một bên quan sát hai người, anh nhìn một cái là biết ngay Nam Liệt và Hàn Mạc có chuyện mờ ám.
Việt Vũ không nói gì trong lòng thầm nghĩ.
Cuối cùng chủ nhân cũng bị một người phụ nữ đánh gục.
Lưu Xuyên vừa bước vào nhìn thấy nộ khí trên gương mặt của Hàn Mạc trong lòng cô hơi lo lắng.
Chỉ khi Hàn Mạc thật sự nổi giận cô mới như vậy, Lưu Xuyên bất giác đảo cặp mắt của mình lên người của Nam Liệt.
Chỉ có Nam Liệt mới có thể làm tâm tư của Hàn Mạc giao động mạnh đến như vậy, có lẽ cùng là phụ nữ nên Lưu Xuyên mới biết rõ tâm tư của Hàn Mạc.
"Lưu Xuyên, cho người chuẩn bị biệt thự bên phía tay bán đảo.
Chúng ta nghỉ ngơi tại đó đêm ngay."
Hàn Mạc vừa đi đến bar rượu rót cho mình một ly Brandy, vừa dùng giọng thản nhiên nói.
Giời phút này chỉ có rượu mạnh, mới có thể làm tâm trí của cô tĩnh táo lại hơn.
"Dạ, Hàn gia."
Lưu Xuyên cung kính trả lời.
Nam Liệt nhìn thấy Hàn Mạc một hơn uống hết ly rượu Brandy, đôi mày râm của anh bất giác chau lại.
Nam Liệt biết Hàn Mạc đang bị bệnh, lại còn uống rượu như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của cô.
Hàn Mạc không thèm để ý đến ánh mắt giận dữ của Nam Liệt, vì cơn thịnh nộ trong lòng cô vẫn chưa vơi đi.
Thuyền vừa cập bến đám người Hàn Mạc và Nam Liệt đi thẳng tới quán bar mà Lãnh Dương nói.
Quán bar này là do một bang phái không có tiếng tâm trong giới giang hồ mở.
Hàn Mạc uy nghi đi phía trước vừa bước vào cửa đôi chân cô chợt khựng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn thẳng vào người phía trước.
Một người đàn ông phong độ vừa nhìn thấy Hàn Mạc liền nở nụ cười vui vẻ.
Nam Liệt nhìn thấy liền cau mày khó chịu.
Người đàn ông này bề ngoài thật đẹp trai lịch sự, lại có một nụ cười rạng rõ.
"Triệu Luân"
Hai từ này đột nhiên thốt ra từ miệng của Hàn Mạc.
Triệu Luân là con nuôi của ba cô, cũng là anh nuôi của Hàn Mạc.
Nhưng không biết vì sao năm anh 13 tuổi đột nhiên biến mất.
Không ai biết hành tung của anh, kể cả ba cô.
Hai người từ nhỏ đã thân thiết với nhau, Triệu Luân luôn yêu thương Hàn Mạc.
Tình yêu của Triệu Luân đối với cô không chỉ đơn giản là tình anh em, mà là tình yêu giữa nam và nữ.
Trước những ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Triệu Luân phong độ bước tới ôm Hàn Mạc vào lòng.
"Mạc Mạc, anh rất nhớ em."
Hàn Mạc bất ngờ với hành động đột ngột này của Triệu Luân.
Hai người đã không gặp nhau mười mấy năm, tình xưa nghĩa cũ cũng đã phai mờ theo năm tháng.
Trong lòng Hàn Mạc cảm giác bài xích một cách mãnh liệt.
Nam Liệt đứng một bên nhìn thấy cảnh này, trong lòng giận đến thâm gan tím ruột.
Người phụ nữ mà anh đã nhận định thuộc về anh, thì anh không cho phép người nào đụng vào cô cả.
Nam Liệt bước tới định cho Triệu Luân một đắm vào khuôn mặt dáng ghét của hắn, nhưng bị Việt Vũ chặn lại.
Việt Vũ nhìn anh bằng ánh mắt nhịnh nhục.
Phải! Anh phải tìm Vi Vi trước rồi mới xử lý hắn sau.
Nét mặt hung tợn của Nam Liệt làm Triệu Luân cảm giác bất an.
Triệu Luân nhìn Nam Liệt bằng ánh mắt thăm dò, hắn không biết Nam Liệt là gì của Hàn Mạc.
Hàn Mạc bực bội đẫy Triệu Luân ra, cô nhìn anh nói.
"Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?"
"Anh là ông chủ của nơi này."
Triệu Luân vừa nói vừa nở một nụ cười hút hồn.
Triệu Luân mời Hàn Mạc và Nam Liệt ngồi xuống ghế sopha bên cạnh, anh nhìn Nam Liệt nói.
"Nam Ca, cậu tới đây là vì Trương Vi?"
Triệu Luân buông ra một câu, không phải là một câu hỏi mà là lời xác định.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, chuyện tìm tung tích của Trương Vi họ đã rất cẩn thận không để lộ tin tức ra bên ngoài, làm sao mà Triệu Luân lại biết.
Nam Liệt nhìn Triệu Luân bằng ánh mắt nghi ngờ, người đàn ông này không đơn giản.
Hắn biết anh sẽ tới đây, và cũng biết trước một đích của anh là gì.
Nam Liệt cảm giác tất cả đã nằm trong dự liệu của Triệu Luân.
Giống như hắn đã cố tình giăng cái bẫy để anh đạp vào.
Nam Liệt nhìn Việt Vũ, Việt Vũ liền hiểu ý.
Ánh mắt phòng bị của Việt Vũ liền quan sát chung quanh.
Trong quán bar tất cả điều như những quán bar bình thường, nhưng những người khách nhìn một cái là biết ngay họ không đơn giản.
Trong lòng Việt Vũ hiện lên nỗi bất an.
Bây giờ họ giống như cá nằm trên thớt, chỉ có một con đường duy nhất đó là tuỳ cơ ứng biến.
Hàn Mạc cũng cảm giác chuyện gì đó không đúng, cô có dự cảm mọi việc điều nằm trong kế hoạch của Triệu Luân.
"Mạc Mạc, em và Nam Ca hãy nghỉ ngơi trên đảo một đêm, ngày mai anh sẽ đưa hai người đến gặp Trương Vi."
Triệu Luân nhìn Hàn Mạc nói với giọng yêu thương.
Anh nhìn cô một cách đắm đuối, đã xa cách bao nhiêu năm nhưng khi gặp lại Hàn Mạc.
Trái tim của anh vẫn rung động vì cô, bây giờ nhìn Hàn Mạc còn xinh đẹp và quyến rũ hơn xưa.
"Tại sao chúng ta không đi ngay bây giờ?"
Nam Liệt đang nôn nóng, anh muốn đi ngay lập tức.
Nhìn thấy dáng vẻ thấp thỏm lo âu của Nam Liệt, Hàn Mạc giận đến không nói nên lời.
Người phụ nữ kia quả thật đối với anh vô cùng quan trọng.
"Nam Ca, từ đây đến nơi Trương Vi ở đi xe mắt đến mấy tiếng đồng hồ.
Bây giờ trời đã tối, sáng ngày mai chúng ta đi sớm."
Triệu Luân nhìn Nam Liệt cười cười nói, anh biết Nam Liệt rất khẩn trương đến Trương Vi nên mới dể dàng rơi vào bẫy của anh.
Nam Liệt không nói gì, anh biết những gì Triệu Luân nói là đúng, ngoài trời bây giờ đã chạng vạng tối.
"Được, chúng tôi về biệt thự của Bang Con Rồng Vàng để nghỉ ngơi.
Ngày mai hẹn gặp tại đây."
Hàn Mạc lên tiếng, bây giờ cô thật sự cần một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Thuốc giảm đau đã không còn tác dụng, cơn đau đầu lại bất đầu hành hạ cô.
Nhìn thấy sắc mặt của Hàn Mạc, Lãnh Dương liền biết cô đang bị đau đầu.
Anh nhanh tay đi đến dìu Hàn Mạc ra cửa.