Cô Vợ Xấu Xí Của Chiến Thần

Chương 19



Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người chú ý, thậm chí còn có không ít người lấy điện thoại ra quay chụp lại.

Lý Đình Đình ngã trên mặt đất, sắc mặt dữ tợn, hai tay che mặt mình, đau đến mức không nói nên lời.

Cố Trung thấy cô ta không nói gì, lại muốn đưa tay ra đánh tiếp, Ôn Như Tâm ở phía sau thấy vậy thì sốt ruột, lập tức khuyên can: “Đừng đánh, cô ta là người của nhà họ Vương, chúng ta không đắc tội nổi đâu.”

Nhà họ Vương, một trong bốn đại hào môn ở Hàng Thành, nổi danh cùng nhà họ Thẩm và nhà họ Cố.

Nhưng giờ phút này Cố Trung lại không hề sợ hãi, ánh mắt lạnh như băng nhìn cô ta.

Lý Đình Đình chần chừ một chút, nói: “Xin lỗi.”

Lúc này Cố Trung mới rời tầm mắt đi, nhưng vừa xoay người liền bị đánh một cái vào đầu.

“Thằng phế vật này, ai cho cậu ra tay? Mau đỡ Lý tiểu thư dậy, xin lỗi nhanh!”
Phượng Xảo Lan hung dữ quát lớn, bà ta vốn không muốn tham gia, nhưng Cố Trung lại đánh con dâu nhà họ Vương.

Phải biết là trước đó nhà họ Ôn mới đắc tội nhà họ Cố xong, giờ lại đắc tội với nhà họ Vương, sợ là nhà họ Thẩm cũng không bảo vệ được họ.

Ôn Thạch và Đường Sở phía sau lập tức tiến lên, nhanh chóng đỡ Lý Đình Đình trên mặt đất dậy, nhưng giờ phút này khuỷu tay cô ta đã bị trầy, chảy không ít máu, váy cũng hỏng.

Lý Đình Đình được hai người đỡ dậy, đưa tay chỉ vào Ôn Như Tâm quát lớn: “Các người xong đời rồi!”

“Dám ra tay đánh tôi, tôi thề, nhà họ Ôn các người xong đời rồi!”

Nghe thấy lời này, Phượng Xảo Lan biến sắc, vừa mới thoát khổ lại đắc tội với nhà họ Vương, đúng là đại họa mà.

Chuyện nhà họ Cố hôm trước vẫn còn rõ mồn một, bà ta không muốn chọc vào người của bốn đại gia tộc nữa.
Phượng Xảo Lan lập tức xoay người, chửi ầm lên với Ôn Như Tâm: “Còn không quỳ xuống nhận sai với Lý tiểu thư!”

Ôn Như Tâm do dự một chút, đang định khom người quỳ xuống thì Cố Trung phía sau đã kéo cô lại.

“Đừng quỳ, người là anh đánh, không liên quan đến em.”

Nghe vậy, Phượng Xảo Lan cũng nói: “Đúng, chính là cậu ta, tên phế vật này không phải là người nhà họ Ôn chúng tôi, không liên quan đến chúng tôi.”

“Được, anh đã muốn làm anh hùng thì tôi sẽ cho anh toại nguyện.”

Lý Đình Đình nói xong liền gọi điện thoại: “Tôi bị đánh ở cửa Vị Nhã Hiên, mau tới đi!”

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Lý Đình Đình hùng hổ nhìn Cố Trung nói: “Hôm nay anh chết chắc rồi, không đánh chết anh, bà đây sẽ không tên là Lý Đình Đình nữa.”

“Vâng vâng vâng, Lý tiểu thư dạy bảo rất đúng.”
“Đều là lỗi của tên phế vật này, không biết tốt xấu dám mạo phạm tới Lý tiểu thư, cô muốn xử lý cậu ta thế nào cũng được, nhưng kính xin cô đại nhân đại lượng tha cho nhà họ Ôn chúng tôi.”

Phượng Xảo Lan đi tới trước mặt Lý Đình Đình, ra sức xin lỗi, vất vả lắm bà ta mới đợi được những ngày sung sướиɠ, thế mà giờ lại đắc tội với nhà họ Vương.

Lý Đình Đình phủi bụi bẩn trên người, vênh váo tự đắc nói: “Nhà họ Ôn các người là cái rắm gì, dám kiêu ngạo trước mặt tôi, mau quỳ xuống xin lỗi!”

“Còn cô nữa, đồ xấu xí, ngẩng đầu lên, để tất cả mọi người nhìn rõ bộ dạng xấu như quỷ của cô!”

Vừa dứt lời, trong khách sạn liền có mấy nhân viên bảo vệ cấm gậy điện đi ra, ánh mắt ngang ngược.

Mọi người thấy cảnh tượng này liền biết hôm nay Cố Trung chết chắc rồi, dám đắc tội với người của bốn đại gia tộc ở Hàng Thành, đúng là chán sống mà.

Ôn Thạch và Đường Sở thấy cảnh này lập tức chạy sang một bên, sợ bị liên lụy.

Thấy bảo vệ đi ra, Lý Đình Đình càng kiêu ngạo.

“Ôn Như Tâm, có nghe thấy không, nếu cô quỳ xuống liếʍ giày cho tôi, có thể tôi sẽ cho tên phế vật này một cơ hội!”

“Nếu không, hôm nay không một ai rời khỏi đây được đâu!”

Lý Đình Đình gào thét, Phượng Xảo Lan run lên, lập tức quỳ xuống đất.

“Lý tiểu thư, chúng tôi sai rồi, không đúng, đều tại tôi không quản lý tốt tên súc sinh này.”

“Ông xã, làm sao bây giờ?”

Ôn Như Tâm run rẩy nắm lấy cổ tay Cố Trung.

“Yên tâm, tất cả đã có anh.”

Mặt Cố Trung không đổi sắc, Lý Đình Đình lại càng tức giận, chỉ vào Cố Trung hét lớn.

“Chính là tên phế vật này ra tay đánh tôi, mau lên, đánh gãy chân anh ta cho tôi!”

Lúc mấy người kia đang định ra tay, một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên.

“Dừng tay!”

Mọi người nghe thế thì quay đầu, chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn, phía sau ôm ta có hai người đàn ông trung niên mặc quân trang đi theo.

Mọi người vừa nhìn thấy người tới, liền hít vào một hơi khí lạnh.

Mấy bảo vệ vừa định ra tay thì sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất.

Gần đây quân đội Hoa Hạ chỉnh đốn, tám đại quân khu chỉ còn năm đại quân khu, thống soái tổng quân khu Tây Nam cũng mới thay đổi, chính là người đàn ông trung niên tiếng tăm lừng lẫy trước mặt, Hắc Long.

Thống soái quân khu Tây Nam là vị thống soái không ai không biết, là một nhân vật nắm quyền cực cao.

Hơn nữa trước đó không lâu vị thống soái này mới từ tiền tuyến quay về, tổng bộ đích thân mời ông làm một trong năm đại thống soái của Hoa Hạ.

Mọi người liếc nhìn một cái liền nhận ra đối phương, tuy trước đó bọn họ đều nhìn thấy trên TV rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người thật.

Hắc Long vừa xuất hiện, mọi người đều cảm nhận được khí thế cường đại, không ai dám động đậy.

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, chỉ có Cố Trung là mặt không đổi sắc.

Hắc Long, anh đã từng gặp một lần rồi, chính là lúc anh được phong làm Chiến Thần.

Hắc Long quét mắt nhìn mọi người một vòng, lúc đến chỗ Cố Trung, ánh mắt ông ta hiện lên chút kinh ngạc, đang định mở miệng thì thấy ánh mắt của anh.

Ở vị trí của bọn họ, một ánh mắt cũng có thể ẩn chứa rất nhiều thứ, ông ta lập tức hiểu ý, nhìn thoáng qua mọi người xung quanh.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tổng soái, không có gì đâu ạ.”

Quản lý lập tức tiến lên, nếu chọc giận người trước mặt này, nhà hàng của bọn họ chắc chắn sẽ phải đóng cửa.

Hắc Long nhìn thoáng qua cảnh tượng trước mặt, rất nhanh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, lập tức quát lớn: “Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến Hàng Thành, tôi mong chuyện lần này sẽ không xảy ra nữa.”

“Ở khu vực tôi quản lý, cấm hết tất cả những hành vi khıêυ khí©h gây sự, nếu không sẽ xử lý bằng quân luật.”

“Vâng.”

Giờ phút này quản lý nhà hàng và mấy bảo vệ kia nào còn dám đến giúp Lý Đình Đình nữa, lập tức vừa lăn vừa bò chạy mất.

Lúc này một chiếc xe sang trọng màu đỏ từ từ đi đến, Hắc Long sâu xa nhìn Cố Trung một cái, sau đó liền lên xe, nghênh ngang rời đi.

Sau khi Hắc Long rời đi, mọi người vây xem lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Đó là tổng soái quân khu Tây Nam của chúng ta sao? Khí thế mạnh quá!”

“Đúng vậy, không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy vị đại lão trong quân đội này, đúng là có khí phách.”

Sau khi Hắc Long xuất hiện, dù Lý Đình Đình có khó chịu cũng không dám tới gây phiền phức cho đám người Cố Trung nữa, cũng may Hắc Long đại nhân chỉ cảnh cáo một chút, nếu không chỉ sợ cả nhà họ Vương đều sẽ bị liên lụy.

“Ôn Như Tâm, cô chờ đó cho tôi, chuyện này chưa xong đâu!”