Cố Trung vừa mới mua thức ăn xong về nhà thì nhận được điện thoại của Tiểu Đao.
“Đại nhân, bên Hắc Long Vương gửi tin đến, Thân Vệ quân của Hắc Long Vương đã đích thân đưa thư mời qua rồi.”
“Được, biết rồi”
Cố Trung vừa vào phòng liền nhìn thấy Như Tâm đang xem TV, cười nói với cô: “Như Tâm, anh đã nhờ người đưa thư mời đến nhà họ Ôn rồi.”
Ôn Như Tâm nửa tin nửa ngờ nhìn Cố Trung nói: “Không phải anh đang khoác lác đấy chứ? Đây chính là thư mời đến đại điển kế nhiệm của Hắc Long Vương đấy:
“Đương nhiên là thật, anh đã từng phục vụ trong quân đội cho nên có quen không ít người, lần này là Thân Vệ quân của Hắc Long Vương đưa tới.”
“Nhưng Hắc Long Vương chinh chiến ở phía bắc, không phải anh phục vụ ở phía tây sao? Sao lại quen người ta được vậy?” Cố Trung tùy ý trả lời: “Anh không biết, nhưng anh từng cứu một vị quân nhân có chút địa vị, vị nhân này có chút quan hệ với Thân Vệ quân của Hắc Long Vương, anh phải đặc biệt nhờ vả quan hệ đó.”
Ôn Như Tâm còn chưa nói gì, Phượng Xảo Lan đã khinh thường nói: “Nhờ quan hệ? Một thằng lính quèn như cậu thì có quan hệ gì? Cố Trung, tôi nói cho cậu biết, tôi đã điều tra lai lịch của cậu rồi, không quyền không thế, thư mời đến đại điển kế nhiệm của Hắc Long Vương quý giá như thế, sao mà cậu làm được. chứ!”
Đối mặt với sự châm chọc của nhà họ Ôn, Cố Trung đã thành thói quen, mặt anh không hề thay đổi, nói với Ôn Như Tâm: “Như Tâm, em tin anh, lần này anh nhất định sẽ khiến em ngẩng cao đầu trong gia tộc.”
“Được rồi, cao Hắc Ngọc anh đưa cho em cũng đang ở chỗ chị họ, vết thương của em sắp lành rồi, phải thay thuốc, vừa hay phải trở về.” "Được"
Mấy người Ôn Trạch do dự một chút, nhìn bộ dạng hứa hẹn của Cố Trung, cuối cùng vẫn chọn tin tưởng anh.
Nếu thật sự như lời Cố Trung nói thì không chừng còn có thể đòi lại số phần trăm lợi nhuận đã bị thu hồi nữa.
Biệt thự nhà họ Ôn.
Giờ phút này Ôn Triều đang vui vẻ ra mặt, đây chính là thϊếp mời đến đại điển kế nhiệm của Hắc Long Vương đấy.
Nhìn khắp cả Hàng Thành, người có tư cách tham dự chắc chắn không quá một trăm, một tấm thϊếp mời này ở bên ngoài đã có giá mấy chục triệu, hơn nữa có tiền còn không mua được, dù sao thì người có địa vị thật sự cũng không thiếu chút tiền ấy.
Ôn Triều vốn chỉ ôm chút hi vọng thử một lần, không ngờ Lãnh Lỗi Vân thật sự lấy được một tấm.
“Vẫn là Lỗi Vân có bản lĩnh, bây giờ nhà họ Lãnh đang quản lý hiệp hội võ thuật Hàng thành chúng ta, mỗi năm thu nhập đến mấy nghìn vạn, hơn nữa còn quen biết không ít nhân vật lớn.”
“Đúng vậy, lần này may là có Uyển Nguyệt, nếu không có con bé thì chúng ta cũng không có cơ hội này."
Lúc mọi người đang chìm đắm trong sự sung sướиɠ vì nhận được thϊếp mời, Cố Trung mang theo một nhà Ôn Như Tâm đi đến.
Ôn Triều đang cười toe toét, vừa nhìn thấy nhà bọn họ liền sâm mặt xuống.
Ôn Uyển Nguyệt lập tức đứng lên, kiêu ngạo nói: “Các người tới đây làm gì?”
“Chị họ, bọn em..."
“Ai là chị họ của cô, đừng có mà gọi linh tỉnh.”
Ôn Triều nhận được thư mời thì tâm trạng rất tốt, nhưng vừa nhìn thấy mặt Cố Trung liền cảm thấy tức giận, một thăng rể phế vật, vậy mà cũng dám ra tay đánh người trong gia tộc ngay trước mặt ông ta.