Giọng điệu cứng rắn của Hạ Tịch Nghiên làm cho Tống Kỳ sửng sốt một chút, anh ngạc nhiên không phải bởi cái gì khác, mà là Hạ Tịch Nghiên lại biết Mục Chính Hi đang ở chỗ đó.
Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng mà anh cũng không hỏi gì nhiều.
“Tịch Nghiên, tin tưởng anh, loại chuyện như thế này sẽ không xảy ra một lần nào nữa đâu.” Tống Kỳ nói từng lời đảm bảo với cô ở trong điện thoại.
Sự khẳng định và chắc chắn của anh ta khiến cho Hạ Tịch Nghiên có một loại cảm giác rất kỳ lạ, cô không đáp ứng mà là hỏi ngược lại: “Bây giờ anh đang ở đâu, vẫn còn ở bên ngoài hả?”
Tống Kỳ đang ngồi ở trong xe, vừa gọi điện thoại vừa tìm cô khắp nơi, thẳng cho đến khi cô nhận điện thoại, anh mới yên tâm một chút.
“Ừ, anh vẫn còn đang ở bên ngoài, lập tức trở về ngay đây.” Tống Kỳ nói.
Nghe thấy lời nói của anh ta, Hạ Tịch Nghiên cũng không nghĩ gì nhiều: “Đã muộn lắm rồi, về sớm nghỉ ngơi đi, em rất mệt, em cũng muốn nghỉ ngơi.” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Ừ, vậy em nghỉ ngơi sớm chút đi.” Tống Kỳ nói ở đầu dây bên kia.
“Tịch Nghiên...” Tống Kỳ bỗng nhiên kêu một tiếng.
“Hả?” Hạ Tịch Nghiên vừa mới muốn tắt điện thoại, sau khi nghe thấy giọng nói của Tống Kỳ thì bất ngờ một chút.
“Anh...” Tống Kỳ muốn nói cái gì đó, lại phát hiện bây giờ có nói cái gì cũng không phải là thời cơ thích hợp, suy nghĩ rồi lại mở miệng: “Không có chuyện gì đâu, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừm.”
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Tịch Nghiên hơi thả lỏng một chút, ném điện thoại qua một bên, sau đó lại đi tắm rửa.
Một đêm này lại giày vò.
Sau khi tắm xong Hạ Tịch Nghiên liền trực tiếp bò lên trên giường đi ngủ, đã qua thời gian đồng hồ sinh học của cô, bây giờ cô thật sự buồn ngủ lắm rồi.
Mà Tống Kỳ ở bên kia.
Đang ở trong xe, nhìn điện thoại thật lâu sau cũng không có cách nào lấy lại tinh thần.
Nghĩ đến chuyện xảy ra vào tối ngày hôm nay, tâm trạng của anh cũng rất không tốt.
Nhìn thấy cảm giác của Mục Chính Hi đối với Hạ Tịch Nghiên rất không bình thường, chỉ là không ngờ tới anh lại là chồng trước của Hạ Tịch Nghiên...
Nghĩ đến đây, anh không vui nhíu chặt lông mày.
Tuy nhiên điều này cũng đã cổ vũ cho anh!
Lúc này anh lấy điện thoại di động ra gọi qua một số điện thoại: “Mike, tuyên bố một tin tức giúp cho tôi, cứ nói là...”
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của Tống Kỳ mới xem như hòa hoãn được một chút, lúc này mới lái xe trở về.
Hạ Tịch Nghiên ngủ một giấc đến sáng sớm, lúc thức dậy cũng đã sắp bảy giờ, cô nhanh chóng rửa mặt ăn sáng.
Cô vẫn chưa quên chuyện vào ngày hôm qua, Hạ Tịch Nghiên lập tức cầm tờ báo lên nhìn, quả nhiên Huống Thiên Hựu nói rất chắc chắn, không có những tin tức đó, chỉ là...
Có một tin tức càng quan trọng hơn nữa!
Oayne sẽ phát triển ở thành phố A, mở công ty chi nhánh đầu tiên.
Tin tức này đã chiếm hai phần ba trang bìa, lúc nhìn thấy tin tức này, Hạ Tịch Nghiên vẫn ngẩn người.
Rõ ràng Tống Kỳ đã nói qua một đoạn thời gian ngắn nữa thì sẽ đi, vậy mà bây giờ...
Hạ Tịch Nghiên hơi bất ngờ một chút, nhưng mà cũng không biết nên nói cái gì cho phải, dù sao lúc này chuyện của Tống Kỳ cũng không có liên quan gì tới cô, nhưng mà cô vẫn cảm thấy ở đâu đó có điểm kỳ lạ.
Lúc này Hạ Tịch Nghiên mở điện thoại ra tìm số điện thoại của Tống Kỳ, trực tiếp gọi qua.
Sau khi điện thoại vang lên vài tiếng thì có người nghe.
“A lô, Tịch Nghiên.”
“Anh đang bận hả?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
“Ừm, có một chút, sao vậy?”
“Em vừa mới nhìn thấy tin tức.” Hạ Tịch Nghiên nói rõ mục đích gọi điện thoại đến.
Nghe thấy cái này, Tống Kỳ ngẩn người: “Đây là quyết định tạm thời, cho nên...