CHƯƠNG 359
Mặc dù ngoài miệng nói nhàm chán, nhưng nội tâm khẳng định rất phập phồng, đang kêu gào, gọi đi, gọi đi!
Nghĩ vậy, Huống Thiên Hựu gọi cho Hạ Tịch Nghiên, tư thế ưu nhã đặt điện thoại bên tai.
Mục Chính Hi cau mày, nhìn hành động của anh: “Anh gọi thật sao?”
“Nhìn tôi giống đang đùa giỡn sao?”
Huống Thiên Hựu nói.
“Sao anh có thể có số điện thoại di động của cô ấy?” Mục Chính Hi hỏi, giọng, mơ hồ hơi ghen tuông.
“Muốn biết số điện thoại của một người rất khó sao?” Huống Thiên Hựu hỏi ngược lại, sau đó nhìn vẻ mặt của Mục Chính Hi: “Này, chẳng lẽ anh đang ghen?”
“Tôi không thích ghen tuông!” Mục Chính Hi lạnh lùng ném cho anh mấy chữ.
Huống Thiên Hựu cười một tiếng, điện thoại vẫn đang kêu.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên từ bên ngoài trở về, mới vừa đến phòng thì nghe được điện thoại di động đang kêu, nhưng không biết vì sao, cô hành động bất tiện, vốn không cách nào đi nhanh, chỉ có thể cố gắng nhanh nhất đi tới bên kia.
Chờ cô cầm điện thoại di động lên, đã cúp mất rồi.
Nhìn dãy số, là một dãy số lạ, Hạ Tịch Nghiên cau mày.
Sẽ là ai?
Vừa rồi, cô còn tưởng rằng là Mục Chính Hi gọi tới, người này một ngày không lộ diện, không nghĩ tới lại là một dãy số lạ!
Suy nghĩ, có cần gọi lại không.
Mà bên kia.
Huống Thiên Hựu cau mày: “Không có người nhận!”
Nghe được câu này, Mục Chính Hi cau mày, cô không thể đi đường, điện thoại di động vẫn luôn ở bên người, không thể không nghe.
Chẳng lẽ, đã xảy ra chuyện gì?
Đang suy nghĩ, điện thoại Huống Thiên Hựu reo lên.
Huống Thiên Hựu nhìn một cái, ngay sau đó nhướn mày nhìn Mục Chính Hi: “Điện thoại gọi tới!” Vừa nói, lập tức nhận.
“Alô….
Nghe được giọng nói xa lạ trong điện thoại, Hạ Tịch Nghiên cau mày, ngay sau đó mở miệng: “Xin chào, tôi là Hạ Tịch Nghiên, xin hỏi vừa rồi có phải anh gọi điện thoại cho tôi?”
Khóe miệng Huống Thiên Hựu nhếch lên: “Đúng vậy…”
“Xin hỏi anh là? Có chuyện gì không?”
Hạ Tịch Nghiên hỏi, đột nhiên cảm giác trong giọng nói, có tia quen thuộc.
Lúc này, hoàn toàn không chú ý tới, có bóng người ngoài cửa từ từ đi tới…
“Tôi gọi điện thoại, là để bày tỏ sự áy náy!” Huống Thiên Hựu nói, mỗi một câu nói, anh ngước mắt nhìn Mục Chính Hi ở đối diện, khóe miệng nhếch lên, như cố ý làm nâng lên lòng ham muốn của Mục Chính Hi .