Cô vợ xấu xí Hạ Tịch Nghiên

Chương 379



CHƯƠNG 379

Nói đến chuyện này, sắc mặt Lăng Tiêu Tường lập tức thay đổi, mọi sự chỉ trích và lên mặt nạt người ban nãy đều biến mất, thay vào đó là sự hoang mang, sợ hãi, và cả căng thẳng.

“Câu… câu gì?” Cô ta hỏi ngược lại, nhưng vướng Mục Chính Hi cũng đang ở đây nên cô ta không biết phải làm như thế nào.

“Muốn biết không?” Hạ Tịch Nghiên nhướn mày, thoải mái hỏi ngược lại.

“Hạ Tịch Nghiên, cô tốt nhất đừng ăn nói lung tung!” Hạ Tịch Nghiên còn chưa lên tiếng thì Lăng Tiêu Tường đã hét lớn trước, giống như sợ Mục Chính Hi sẽ tin lời Hạ Tịch Nghiên vậy.

Thấy bộ dạng căng thẳng của cô ta, Hạ Tịch Nghiên khẽ cười, cô tin Mục Chính Hi ở bên cạnh cũng đã nhìn thấy sự căng thẳng và sợ hãi của cô ta.

“Cô Lăng, tôi còn chưa nói gì mà, sao cô lại biết tôi muốn nói gì? Còn nữa, cô đây là căng thẳng hay là có tật giật mình thế?”

Hạ Tịch Nghiên ung dung nhìn cô ta, hỏi, không gấp gáp, không giận dữ, ngược lại tùy ý thưởng thức sự chật vật lúc này của cô ta.

“Hạ Tịch Nghiên, cô nói chuyện tốt nhất nên chú ý một chút!” Lăng Tiêu Tường lạnh lùng lên tiếng cảnh cáo.

Hạ Tịch Nghiên cười: “Tôi chỉ nói ra câu nói cuối cùng Hà Lục Nguyên nói với mình mà thôi, thật ra tôi cũng rất muốn hỏi cô Lăng rốt cuộc nó có ý gì!” Hạ Tịch Nghiên nói.

“Ông ta đã nói gì?” Lăng Tiêu Tường còn chưa lên tiếng, Mục Chính Hi đã mở miệng hỏi trước.

Hạ Tịch Nghiên cười nhạt, thản nhiên lên tiếng: “Ông ta nói, nếu tôi chết thì đừng đến tìm ông ta mà hãy đi tìm Lăng Tiêu Tường…”

Khi cô nói ra câu này, sắc mặt của Lăng Tiêu Tường hoàn toàn thay đổi!

“Cô Lăng à, cô có thể nói cho tôi biết, vì sao Hà Lục Nguyên lại nói như vậy hay không?” Hạ Tịch Nghiên giả bộ không hiểu hỏi, thật ra ý tứ của câu nói này là gì, điều đó đã rất rõ ràng.

Mục Chính Hi biết từ trước đến này Hạ Tịch Nghiên chưa bao giờ nói hưu nói vượn, càng không cố tình gây chuyện, nhưng nếu Hà Lục Nguyên đã nói như vậy, thế thì… Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Lăng Tiêu Tường.

Con ngươi của anh nhìn chằm chằm Lăng Tiêu Tường, nhìn đến nỗi Lăng Tiêu Tường hoảng loạn trong lòng.

“Làm sao tôi biết ông ta có ý gì? Hạ Tịch Nghiên cô đừng ở đây cố tình gây sự nữa. Cô cho rằng cô nói như vậy, Chính Hi sẽ tin cô hay sao?” Lăng Tiêu Tường nhìn Hạ Tịch Nghiên, căng thẳng hét lớn.

Thế nhưng biểu cảm lo lắng, bồn chồn của cô ta đã sớm bán đứng cô ta.

“Có phải tôi cố tình gây sự hay không thì đợi tìm được Hà Lục Nguyên là biết ngay!” Hạ Tịch Nghiên thoải mái nói.

Nghe thấy lời này, sắc mặt Lăng Tiêu Tường lại thay đổi.

Nhưng Hạ Tịch Nghiên lại cười, nói: “Được rồi, tôi không quấy rầy hai người nữa, tôi đi ra trước đây!” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên định đẩy xe lăn rời đi.

Đúng lúc này, bà cụ Mục đi vào.

“Người phải ra ngoài e là cô Lăng đây mới đúng!”

Nghe thấy câu này, ánh mắt của mấy người họ lập tức đổ dồn về phía bà cụ Mục.

Sắc mặt của Lăng Tiêu Tường càng trở nên khó coi hơn.

“Bà nội…” Lăng Tiêu Tường gọi một tiếng. Cho dù bà cụ Mục không thích cô ta thì trước nay cũng chưa bao giờ nói thẳng ra như vậy.