Cọ Xát

Chương 34: Em rất đáng yêu



Dịch: Phi Phi

Nhìn họ Ngôn kia chẳng biết xấu hổ, lại nghĩ tới tin đồn xuất phát từ miệng anh đã lan truyền khắp họ hàng nhà cô, Hàn Cẩm Thư đột nhiên cảm thấy đầu ong ong.

Nhưng cô lại không thể làm sáng tỏ, càng nghĩ lại càng tức bèn quắc mắt lườm Ngôn Độ chớp nhoáng, sau đó không thèm để ý đến anh.

Ngược lại, Ngôn Độ ngồi trên ghế phụ không hề rời mắt khỏi cô, vẻ mặt tràn ngập hứng thú.

Vẻ rạng rỡ quyến rũ của Hàn Cẩm Thư tỏa khắp bốn phía, sắc đẹp có tính sát thương rất mạnh, so với người đẹp dịu dàng yểu điệu càng thêm diễm lệ, hoạt bát.

Cô có thể làm ra đủ loại biểu cảm, cười rộ lên sẽ giống ánh mặt trời mới rạng, tức giận sẽ như mặt hồ Baikal nổi sóng lớn, vừa xinh đẹp vừa mị hoặc, vừa đáng yêu vừa trẻ con, phong tình vạn chủng, cuốn hút chết người.

Ngôn Độ rất thích nhìn cô tức giận, vì khi đó cô sẽ để lộ biểu cảm chân thật nhất trước mặt anh.

Phía sau xe.

Nhận thấy ánh mắt chăm chú nghiền ngẫm của Ngôn Độ, Hàn Cẩm Thư rợn tóc gáy làm ngơ, nhưng quả thật đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia rất đáng ghét, trước sau cứ dính chặt lên người cô, cực kỳ giống dã thú lởn vởn bên cánh đồng hoang vu bảo vệ lãnh địa của chính mình.

Dưới ánh nhìn lộ liễu như vậy, Hàn Cẩm Thư như ngồi trên đống lửa, cả người cảm thấy không thoải mái.

Cô cũng không dám dùng ánh mắt để phản kích.

Hàn Cẩm Thư hít sâu một hơi, im lặng giây lát liền lấy di động mở Wechat, gõ mấy chữ gửi đến tài khoản có ảnh chân dùng màu đen.

Gửi xong, cô hắng giọng nói, mắt nhìn đi nơi khác, không dám nhìn thẳng vào anh, giọng điệu cứng nhắc: “Ngôn… chồng à”.

Chú Kiến Thụ đang lái xe:?

Chú họ thầm nghĩ người trẻ đúng là thú vị, gọi chồng thì cứ gọi, lại còn phải thêm họ đằng trước nữa.

Trái lại, Ngôn Độ cực kỳ tự nhiên: “Chuyện gì thế”.

Hàn Cẩm Thư vẫn dùng giọng điệu cứng nhắc như  cũ: “Anh xem điện thoại đi”.

Ngôn Độ cúi đầu, màn hình di động quả nhiên hiện lên một tin nhắn chưa đọc. Anh đưa tay ấn mở.

Cao thủ họa mặt: Anh nhìn em chằm chằm như thế làm gì? Mặt em có nhọ à? Phiền anh lập tức quay sang nói chuyện với chú Kiến Thụ đi, cảm ơn!

Bên dưới tin nhắn còn có một biểu tượng thỏ con tức giận đánh gấu nâu chan chát.

Con thỏ trong điện thoại và ai đó đang đỏ mặt xấu hổ giận dữ kia vô cùng giống nhau.

Ngôn Độ thấy buồn cười, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. Anh tắt màn hình di động, cuối cùng cũng thong thả ngồi thẳng lưng, thu hồi tầm mắt nãy giờ vẫn dán chặt vào Hàn Cẩm Thư.

Hàn Cẩm Thư vẫn còn đỏ mặt bèn giơ tay phe phẩy làm quạt. Chú Kiến Thụ chất phác hiền hòa không hề phát hiện thần thái vi diệu của đôi vợ chồng trẻ, chú vẫn chuyên tâm lái xe, im lặng không lên tiếng.

Khoang xe vô cùng yên tĩnh, Hàn Cẩm Thư ngửi thấy mùi gỗ mun thoang thoảng trong không khí, bầu không khí mập mờ quỷ dị khiến da mặt cô nóng bừng mãi vẫn không chịu hạ nhiệt.

Nóng lòng muốn thoát khỏi bầu không khí bí bách này, Hàn Cẩm Thư kiếm đại một chuyện, nói: “Chú Kiến Thụ, bây giờ chúng ta đến nhà bà cô sao ạ?”.

Chú Kiến Thụ trả lời cô: “Vốn dĩ bà cô của cháu muốn tự tay làm một bàn tiệc thịnh soạn tiếp đón cháu, nhưng tuổi tác đã cao, lực bất tòng tâm, vì thế bà cô đặt cho các cháu một bàn ở chỗ chú”.

Hàn Cẩm Thư gật đầu: “Đúng vậy, làm cơm rất mệt, chúng ta ăn ngoài cũng được ạ”.

“Hơn nữa cũng là nhà hàng do nhà mình mở, vấn đề vệ sinh có thể yên tâm”. Chú Kiến Thụ nói.

Hàn Cẩm Thư nói: “Cơm trưa có những ai ạ?”.

Chú Kiến Thụ cười tươi rói, nói: “Có bà cô và hai dì của cháu, còn có mấy đứa em trai em gái nữa. Yên tâm, đều là người trong nhà, cháu đừng câu nệ”.



Nhà hàng của chú Kiến Thụ tên là “Ẩm thực bốn phương”, mặc dù không thể so với những khách sạn năm sao ở thành phố Ngân, nhưng ở Lan Giang, nếu nhà nào muốn mời cơm khách đều sẽ tìm đến đây, có thể nói là rất có tiếng tăm.

Những người tham gia bữa cơm gia đình này với Ngôn Độ và Hàn Cẩm Thư cũng không nhiều, chỉ có bà cô, con trai con gái và cháu ruột của bà cô. Nhưng để biểu đạt sự hoan nghênh Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ từ xa đến thăm, chú Kiến Thụ vẫn chọn một phòng riêng lớn nhất của nhà hàng.

Gian phòng rất trang nhã, được đặt tên là “Cây tương tư”. Vào nhà hàng, chú Kiến Thụ đi trước dẫn đường, Hàn Cẩm Thư xách túi theo sau, còn Ngôn Độ kéo một rương hành lý cồng kềnh ung dung đi sau cùng. Đến trước phòng riêng, chú Kiến Thụ tươi cười nói: “Đến rồi, mau vào đi, mọi người đều đang chờ các cháu”.

Vừa nói, chú vừa đẩy cửa gian phòng cho hai người.

Nội thất bên trong phòng cổ kính, mấy người đã ngồi vây quanh chiếc bàn tròn. Trong đó, một bà lão ngồi ghế chính giữa tươi cười tỏa sáng, thấy Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ, bà lão lập tức kích động đứng bật dậy.

“Cháu gái Cẩm Thư của bà, cuối cùng cháu cũng về Lan Giang”.

Một thiếu nữ mặc đồng phục ngồi bên cạnh sợ bà lão đi đứng không vững liền vội vàng đứng dậy đỡ bà.

“Ngồi máy bay lâu như thế có mệt không? Đã đói chưa?”? Bà cô cười không khép được miệng, kéo tay cháu gái Hàn Cẩm Thư và cháu rể Ngôn Độ ngồi xuống hai bên trái phải của mình, bắt đầu gắp đồ ăn cho hai người.

Khi còn nhỏ, Hàn Cẩm Thư thường xuyên đến nhà bà cô ở Lan Giang chơi, nhà bà cô và các chú dì đều thích đứa cháu gái này nên đối xử với cô rất tốt.

Hàn Cẩm Thư cười hì hì đón nhận sự tiếp đón nồng hậu của bà và chú dì, giới thiệu với mọi người:

“Dì cả, dì hai, đây là Ngôn Độ”.

Ngôn Độ khẽ gật đầu với họ, tươi cười xa cách nhưng rất đủ lễ độ: “Cháu chào hai dì”.

“Chào cháu”. Dì cả không nhiều lời, gật đầu với Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ, cười tủm tỉm rót trà cho họ.

Dì hai lại rất nhiệt tình, vui vẻ tươi cười nói: “Lần trước không thể tới dự đám cưới của hai cháu khiến các dì rất tiếc”.

Nói xong, dì hai lại quay sang dì cả bên cạnh nói nhỏ: “Mẹ hay khen chồng Cẩm Thư rất đẹp trai, không ngờ lại đẹp trai nhường này ha”.

Dì cả liếc em gái mình, thấp giọng mắng: “Đã bao nhiêu tuổi rồi, đứng đắn chút nào, em cho rằng mình còn 18 tuổi à? Đừng làm Cẩm Thư xấu hổ”.

Dì hai ghét nhất là bị người khác nhắc đến tuổi, cảm thấy chị gái mình nhàm chán bèn trợn mắt vơ lấy ly trà, không hề lên tiếng.

Ngoài người lớn trong nhà cùng Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ thì bữa cơm hôm nay còn có bốn gương mặt trẻ tuổi. Trong đó có hai thiếu nữ một thiếu niên, cả ba đều thừa hưởng gen tốt của bố mẹ, ngoại hình thanh tú, khí chất cứng cỏi, hai trong số đó là con của dì hai. Còn có một cô gái lớn hơn một chút, khoảng chừng 24-25 tuổi, tóc dài ngang vai, trang điểm nhẹ nhàng, cô gái tên là Trương Mộng Như, là con gái của chú Kiến Thụ, cháu gái ruột của bà cô.

Hàn Cẩm Thư giới thiệu Ngôn Độ với mấy người em họ.

“Được rồi, nói chuyện lâu thế rồi mà chưa uống ngụm nước nào. Đừng vội giới thiệu, thời gian còn nhiều, mọi người còn nhiều lúc làm quen với nhau”. Bà cô vỗ mu bàn tay Hàn Cẩm Thư, cười nói: “Mau ăn cơm”.

Sếp lớn đã lên tiếng, mọi người trong phòng đều không dám không theo.

Hàn Cẩm Thư cầm đũa bắt đầu ăn.

Trong bữa cơm, Ngôn Độ ngồi ngay ngắn phía bên trái bà cô, Hàn Cẩm Thư ngồi bên phải. Con gái của chú Kiến Thụ là Trương Mộng Như ngồi phía bên còn lại của Hàn Cẩm Thư.

Trương Mộng Như rất nhiệt tình, chủ động giới thiệu với Hàn Cẩm Thư rằng mình đang làm thủ quỹ tại một ngân hàng địa phương ở Lan Giang.

Cô em họ này rất xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, trong bữa cơm vẫn luôn miệng gọi cô là “chị Cẩm Thư”, chủ động nói chuyện phiếm với Hàn Cẩm Thư. Cô gái khen không ngớt Hàn Cẩm Thư vừa xinh đẹp vừa tài năng, khen cô và Ngôn Độ trai tài gái sắc, đôi lứa xứng đôi. Vừa nói, cô gái vừa đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh bà cô.

Ngôn Độ lặng yên dùng bữa, không cần phải lên tiếng, chỉ riêng khí chất tôn quý toát ra từ anh cũng đủ khiến người khác trầm trồ quan sát thêm vài lần.

Trương Mộng Như mấp máy môi, muốn nói mấy câu với Ngôn Độ, nhưng vừa định gọi một tiếng “anh rể” thì người anh rể đó đã gắp một miếng bông cải xanh bỏ vào bát của Hàn Cẩm Thư, nói: “Ăn rau đi, không được kén ăn”.

Chị họ trưng vẻ mặt không muốn ăn, định nhân lúc người đàn ông không để ý sẽ gắp bông cải ra ngoài.

Bị đối phương phát hiện, anh nhướng mày gọi “thư tình” một tiếng rất nhỏ. Ngữ khí trầm thấp ái muội ẩn chứa thêm vài phần nguy hiểm.

Rõ ràng chị họ hơi sợ anh rể, trợn mắt từ bỏ ý định, bỏ bông cải vào miệng, ngấu nghiến từng miếng rồi nuốt chửng.

Cử chỉ thân mật như ở chốn không người khiến Trương Mộng Như ngơ ngẩn, sau khi hoàn hồn lại quên mất mình muốn nói gì, cuối cùng đành phải cúi gằm đầu tiếp tục ăn cơm.

Bầu không khí của bữa cơm gia đình có thể nói rất hài hòa.

Ăn được một nửa, Mộng Như hình như bỗng nhớ ra điều gì chợt “A” một tiếng, vội vàng lấy một đôi thú bông nhỏ trong túi đưa cho Hàn Cẩm Thư: “Chị Cẩm Thư, đây là quà em tặng chị và anh rể, cái này do em tận tay làm, chị đừng chê nhé”.

Hàn Cẩm Thư kinh ngạc tròn mắt, “Em tự làm á?”.

Mộng Như gật đầu: “Đúng vậy”.

Chú Kiến Thụ bên cạnh chứng kiến, cười giải thích với Hàn Cẩm Thư: “Mộng Như thích làm đồ thủ công, từ nhỏ con bé đã ngưỡng mộ cháu nên chuẩn bị quà gặp mặt từ sớm cho hai cháu. Chỉ là món đồ chơi thôi mà, không có gì to tát”.

Nhìn đôi thú bông thủ công tinh xảo của em họ tặng, Hàn Cẩm Thư vui vẻ liên tục nói cảm ơn, đưa hai tay nhận lấy.

Phía bên này, bà cô múc cho Ngôn Độ và Hàn Cẩm Thư một bát canh, nói: “Các cháu đến Lan Giang chơi Quốc khánh, vốn dĩ bà cô muốn giữ các cháu ở lại nhà bà, nhưng vừa rồi bà nghĩ kỹ, hai cháu đều còn trẻ tuổi ở chung với một bà già khó tránh có điều bất tiện…”.

Bà ngập ngừng giây lát, nói với chú Kiến Thụ: “Thế này nhé, con đặt cho hai cháu một phòng khách sạn…”.

Bà vừa dứt lời, một giọng nói lập tức vang lên. Ngôn Độ cong môi, giọng nói thanh lãnh, dáng vẻ lẫn ngữ khí đều tràn ngập phong thái quân tử như ngọc: “Bà cô đừng lo, trước khi đi cháu đã đặt khách sạn ở Lan Giang rồi, bà và chú dì không cần nhọc lòng vì chúng cháu”.

Hàn Cẩm Thư vội vàng phụ họa: “Đúng vậy ạ, bà cô không cần lo cho chúng cháu đâu ạ”.

Nào ngờ, nghe xong cháu gái và cháu rể nói, bà cô hơi chau mày, trầm giọng nói: “Cẩm Thư, Ngôn Độ, bà nói các cháu này, các cháu từ xa đến Lan Giang, đến thăm bà, lý nào lại để các cháu tự bỏ tiền thuê khách sạn. Chuyện này mà để truyền tới tai họ hàng thì người ta lại cười vào mặt bà cô của cháu keo kiệt”.

“Ôi chao bà cô, bà nói gì thế”.

Hàn Cẩm Thư thấy bà lão không vui bèn nũng nịu ôm cánh tay bà, nhỏ nhẹ nói: “Bà cô bớt giận, lần này chúng cháu về Lan Giang thăm bà, bà khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi là bọn cháu mừng rồi. Nếu để chuyện nhỏ nhặt này làm bà không vui há chẳng phải cháu và Ngôn Độ đi chuyến này vô nghĩa à?”.

Nghe vậy, bà cô đắn đo ít lâu, cuối cùng sắc mặt cũng dịu xuống. Bà liếc Hàn Cẩm Thư một cái, nói: “Nếu muốn bà sống lâu trăm tuổi thì không nên khách sáo với bà mới phải”.

Hàn Cẩm Thư kiên nhẫn nịnh nọt bà, mất một lúc lâu mới dỗ bà lão bật cười.

Cơm nước xong, chú Kiến Thụ chủ động kéo hành lý của Hàn Cẩm Thư, nói muốn đưa hai người đến khách sạn.

Hàn Cẩm Thư đang muốn từ chối thì điện thoại trong túi áo của chú Kiến Thụ bỗng đổ chuông.

“Đợt một lát, chú nghe điện thoại”. Chú Kiến Thụ cười xin lỗi với vợ chồng Hàn Cẩm Thư, nhanh chóng nghe điện thoại, nói đơn giản vài câu rồi ngắt máy.

Hàn Cẩm Thư nhìn biểu cảm của chú Kiến Thụ có phần khó xử bèn dò hỏi: “Sao vậy chú?”.

Chú Kiến Thụ ậm ừ, lúng túng trả lời: “Có nhà đầu tư hẹn chú gặp mặt, ôi chà, thật không đúng lúc…”.

Hàn Cẩm Thư vội nói: “Chú cứ đi trước đi, cháu và Ngôn Độ tự về khách sạn được mà”.

Cháu gái và cháu rể ngàn dặm xa xôi đến Lan Giang, là khách quý của chú Kiến Thụ. Bản thân mình bị đặt trong thế khó xử, chú Kiến Thụ không biết phải làm sau cho vẹn cả đôi đường. Thấy thế, Trương Mộng Như cười lên trước, dịu dàng nói: “Bố, bố cứ đi trước, con đưa chị Cẩm Thư về khách sạn”.

“Được được”. Thấy con gái đến giải vây, chú Kiến Thụ vui vẻ ra mặt. Dàn xếp xong chuyện bên này, chú Kiến Thụ lại quay sang xin lỗi Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ một lần nữa, sau đó vội vã đi gặp nhà đầu tư bàn chuyện làm ăn.

Dù sao cũng là cô gái trẻ, Mộng Như lái một chiếc xe màu hồng nhạt, tổng thể bên ngoài lẫn nội thất trong xe đều mang cảm giác thiếu nữ.

Hàn Cẩm Thư ngồi ghế phụ, không khỏi sinh ra cảm thán trong không gian ngọt ngào hường phấn.

Cô đúng là rất thích xe, nhưng xưa nay chưa từng sơn màu xe ngọt ngào nữ tính này.

Không phải cô không thích mà đơn giản là cô thấy không phù hợp.

Xem ra, năm tháng đúng là lưỡi dao không thương xót một ai. Cô thật sự đã già rồi.

Đột nhiên, cô nhìn thấy một chiếc ảnh nhỏ phía trước, trong ảnh là một cô gái mặc áo cưới cười tươi như hoa.

Kỳ lạ là tấm ảnh cưới này chỉ có một người, cô dâu lẻ loi, bên cạnh không có chú rể.

Cho đến khi nhìn thấy tấm ảnh cưới này, Hàn Cẩm Thư mới chợt nhớ ra cô em họ của mình đã kết hôn năm 24 tuổi. Năm đó Mộng Như làm đám cưới ở Lan Giang, cô bận công việc nên không tới được, vì vậy đành phải gửi chút quà cho em họ qua Wechat.

Hàn Cẩm Thư buột miệng nói: “À? Mộng Như, sao hôm nay không thấy chồng em?”.

Trương Mộng Như cong môi cười đáp: “Bệnh viện cử anh ấy đi nước ngoài học tập, đã đi gần hai tháng. Cũng hết cách, ngành y rất bận rộn”.

Hàn Cẩm Thư gật đầu.

Cô và Trương Mộng Như không quá thân thiết, thường ngày cũng ít liên lạc, gặp mặt rồi cũng chẳng có nhiều chuyện để nói, thuận miệng nói vài câu đã lại đi vào ngõ cụt.

Lát sau, tầm mắt của Trương Mộng Như như cố ý như vô tình lướt qua Ngôn Độ ở ghế sau. Bỗng nhiên, Trương Mộng Như phát hiện ra chuyện gì đó, tùy ý hỏi: “Chị Cẩm Thư, vì sao chị và anh rể không đeo nhẫn cưới thế?”.

Vừa dứt lời, Hàn Cẩm Thư ngây người, cúi đầu nhìn bàn tay trái của mình theo bản năng.

Cảm giác chật vật khó xử dấy lên, Hàn Cẩm Thư hắng giọng kiếm cớ. Ngôn Độ ở ghế sau đột nhiên lên tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ: “Nhẫn cưới quý trọng, vô cùng ý nghĩa với chúng tôi, đi xa vẫn nên cất kỹ ở nhà thì hơn”.

Trương Mộng Như gật đầu tán thành, tươi cười tự nhiên: “Vâng, anh rể nói đúng, thì ra là thế”.

Hàn Cẩm Thư nghe xong chỉ còn cách ngượng ngùng phụ họa: “Đúng thế, đồ vật có ý nghĩa như thế nếu đánh mất thì chị khóc ngất mất”.



Ngày đầu tiên tới Lan Giang, bà cô sợ Hàn Cẩm Thư mệt mỏi vì phải dậy sớm lên máy bay nên không sắp xếp lịch trình gì trong ngày hôm nay. Bà để hai vợ chồng họ về khách sạn nghỉ ngơi trước, hôm sau sẽ đưa bọn họ đi chơi Lan Giang.

Đến khách sạn, Hàn Cẩm Thư mệt đến mức hai chân tê rần, cô đá đôi giày da thay bằng dép trong khách sạn, sau đó đổ ụp xuống giường.

Trợ lý Franc tốt nghiệp chuyên ngành quản lý của trường trong Ivy League, đồng thời còn học chuyên ngành kiến trúc, vì vậy những chỗ mà anh ta chọn luôn rất vừa ý Hàn Cẩm Thư.

Franc đặt cho bọn họ một phòng khách sạn chỉ rộng 50m vuông nhưng đầy đủ tiện nghi, trang hoàng theo phong cách Trung Quốc, cực kỳ phù hợp với vẻ thanh bình an nhiên của cổ trấn Lan Giang.

Vừa vào cửa, cô đã thấy một lư hương nhỏ đặt trên tủ ở huyền quan, mùi đàn hương lượn lờ an thần.

Đến phòng khách sẽ đi qua một chiếc bình phong thủy mặc, phía sau là phòng ngủ. Giường ngủ mô phỏng giường của khuê nữ thời xưa, chạm khắc hoa lan, cổ kính nhưng cũng rất thoải mái.

Hàn Cẩm Thư thầm tán dương trợ lý Franc chọn phòng quả nhiên là số một. Cô bò ra giường lướt di động, tiện tay gửi một tin nhắn Wechat cho Du Thấm: Bọn em vừa đến khách sạn.

Du Thấm trả lời rất nhanh: OK. Chúc kỳ nghỉ vui vẻ, kế hoạch sinh em bé thành công mỹ mãn.

Cao thủ họa mặt: … Chị bớt đi nhé.

Cao thủ họa mắt: Ngôn Độ chỉ tiện miệng nói bậy mà họ hàng ở Lan Giang đã biết cả rồi. Em còn chưa tìm chị hỏi tội đâu đấy, chị liệu thân đấy nhé?

Du Thấm:  Ôi trời, đại tiểu thư, oan uổng quá. Chị chỉ nói cho mỗi mẹ chị, chị nào biết mẹ chị không giữ được miệng nói khắp nơi chứ.

Cao thủ họa mặt: Hừ hừ.

Du Thấm: Nhưng mà bà cô và họ hàng đều biết cả rồi, xem ra hai người không thể không sinh em bé nhé. Ha ha ha ha ha.

Cao thủ họa mặt: A.

Hàn Cẩm Thư lại tiếp tục gửi tin nhắn qua: Quốc khánh chị có dự định gì?

Du Thấm: Vẫn chưa quyết định, trước mắt định đưa Quả Cam đi Tây Song Bản Nạp chơi một chuyến. Cả ngày thằng bé cứ nhắc mãi muốn nhìn mấy chị gái dân tộc xinh đẹp.

Cao thủ họa mặt: Em từng đi Tây Song Bản Nạp rồi, rất vui, phù hợp với trẻ con. Em tìm xem còn giữ số liên hệ ngày trước không gửi cho chị tham khảo,

Du Thấm: Ừ được.

Du Thấm: Ôi…

Đến đây, Hàn Cẩm Thư bỗng nhíu mày, gửi tin nhắn hỏi: Sao thế, thở ngắn than dài.

Du Thấm: …

Cao thủ họa mặt: Có liên quan đến Từ Mạc Hành à?

Du Thấm: … Sao em biết.

Cao thủ họa mặt: Đoán mò thôi.

Du Thấm: Em đúng là đi guốc trong bụng chị.

Cao thủ họa mặt: Được rồi, nói đi, có chuyện gì? Chị và Từ Mạc Hành làm sao thế?

Du Thấm: Có chút phức tạp, nhắn dăm ba câu trên Wechat không nói rõ được. Thế này đi, bảo chồng em cho chị mượn em mười phút, lát nữa chúng ta gọi điện nhé?

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Gọi thì gọi, cớ gì phải xin Ngôn Độ cho mượn cô mười phút? Cô cũng đâu phải là con mèo của anh đâu.

Cuối cùng, Hàn Cẩm Thư đen mặt trả lời một câu “Ừ” cho Du Thấm, sau đó tắt khung thoại, căm giận tắt màn hình.

Đúng lúc này, phía nhà tắm vọng đến tiếng nước chảy. Hàn Cẩm Thư lặng lẽ ngó mắt về phía phát ra âm thanh, vừa hay thấy Ngôn Độ tắm xong đi ra.

Ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, cổ mỏi eo đau. Hàn Cẩm Thư thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nắn cổ, thử ấn nhẹ sau gáy, cảm giác thư thái khiến cô thở dài một hơi.

Ngôn Độ đứng yên bên mép giường, quan sát biểu cảm nhếch miệng thỏa mãn của cô. Anh rất bình tĩnh hỏi: “Đau cổ à”.

“Ừ”. Hàn Cẩm Thư rầu rĩ đáp lời, thử vặn cổ, biểu cảm vô cùng đáng thương: “Đau lắm luôn, cứng đờ luôn ấy, cử động nhẹ cũng khó chịu”.

Ngôn Độ đáp thản nhiên: “Em xem một bộ phim tiếng rưỡi cùng ngồi một tư thế, xem xong không đau mới lạ”.

Hàn Cẩm Thư nghẹn lời, đang muốn hờn giận nói lại anh thì chợt cảm thấy bàn tay lạnh ngắt. Ngôn Độ nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo hai tay cô ra, sau đó nhẹ nhàng xoa cổ và hai vai giúp cô.

Hàn Cẩm Thư giật mình, ngây người phút chốc mới hỏi: “Anh làm gì thế?”.

“Sợ đau thì ngồi im cho anh, không được vặn vẹo”. Ngôn Độ rủ mắt, sắc mặt lạnh nhạt nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại, “Xoa bóp một lúc em sẽ thấy thoải mái hơn”.

Hàn Cẩm Thư hơi ngượng ngùng, “Không cần đâu, em nghỉ ngơi một lúc là đỡ”. Vừa nói cô vừa giãy giụa muốn tránh khỏi đôi tay đang xoa bóp vai mình.

Ngôn Độ không cần tốn nhiều sức cũng giữ chặt được cô, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: “Ban ngày ban mặt mà em còn sợ anh lại mưu đồ xấu với em à?”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Chữ “lại” của bạo quân hàm ý rất sâu xa.

Hàn Cẩm Thư bị đoán trúng tim đen nhưng xấu hổ không dám thừa nhận, một lúc lâu sau mới nhả ra ba chữ phủ nhận: “Em đâu có”.

“Không có thì ngoan một chút, nghe lời anh đi”,

Lần này Hàn Cẩm Thư không dám động đậy nữa.

Vùng da sau cổ thật kỳ lạ, giống như mèo con bị xách cổ sẽ cực kỳ ngoan ngoãn dễ bảo. Nếu đổi mèo thành người, có khi hiệu quả cũng chẳng kém là bao.

Ngón tay thon dài có lực, bụng ngón tay thô ráp thong thả xoa bóp, lực lúc nặng lúc nhẹ. Hàn Cẩm Thư không biết thủ pháp xoa bóp của bạo quân có chuyên nghiệp hay không, cô chỉ biết mọi nơi mà đầu ngón tay của anh lướt qua đều khiến cô có cảm giác ngứa ngáy tê rần. Rất nhiều lần cô run rẩy suýt chút nữa đã rên thành tiếng.

Cảm giác đó rất khó hình dung, giống như vừa chạy đường dài, cơ bắp giãn ra khiến người ta không biết cảm giác ấy là thoải mái hay đau đớn.

Hàn Cẩm Thư nhẫn nại, hàm răng cắn nhẹ cánh môi. Đúng lúc này, đột nhiên người phía sau cô lên tiếng, nhẹ nhàng tùy ý: “Hình như lâu rồi không thấy em đeo nhẫn, em để nhẫn ở đâu rồi?”.

Nghe thấy anh nhắc đến chuyện nhẫn cưới, biểu cảm trên mặt Hàn Cẩm Thư bỗng chốc cứng đỡ. Cũng may cô phản ứng nhanh, không quá hai giây đã trả lời: “Để ở nhà thôi”.

“Vì sao không đeo”.

“Anh cũng nói đồ vật quý trọng như thế nếu bất cẩn đánh mất thì phải làm sao”. Hàn Cẩm Thư nói cực kỳ nghiêm túc, “Em vốn đã có tính bất cẩn rồi cho nên mới không đeo thường xuyên”.

Hàn Cẩm Thư nói rất dõng dạc, Ngôn Độ cười khẽ thành tiếng.

Không biết vì sao, âm thanh cười khẽ đó khiến Hàn Cẩm Thư thấy rất bối rối, hơn nữa còn có dự cảm không tốt lắm.

Cô nghi ngờ hỏi: “Anh cười gì?”.

Ngôn Độ: “Vợ à, em biết không, đôi khi em thật sự rất đáng yêu”.

Bất ngờ được anh khen, Hàn Cẩm Thư thấy dự cảm xấu của mình càng thêm nghiêm trọng, “Em đáng yêu thế nào?”.

Ngôn Độ trả lời: “Ngốc đến mức đáng yêu”.

Hàn Cẩm Thư cạn lời, nghĩ thầm khen thì cứ khen, đang êm đẹp sao lại công kích người ta? Rõ ràng cô rất thông minh mà!

Hàn Cẩm Thư nhíu mi, tức giận trả lời: “Em đây muốn rửa tai lắng nghe, xin hỏi vị tiên sinh này dựa vào đâu mà nói em ngốc?”.

“Biết rõ là không lừa được anh nhưng lần nào em cũng nói dối anh”.

Ngữ điệu của Ngôn Độ nhẹ nhàng chậm rãi, năm ngón tay từ phía sau vòng đến trước mặt cô, khẽ nâng cổ cô. Tư thế này khiến Hàn Cẩm Thư buộc phải ngước mắt đối diện với tròng mắt đen nhánh lạnh lùng của anh.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Cô khẽ chớp hàng mi, cảm giác được đầu ngón tay anh đang trêu chọc mình, men theo động mạch cổ phập phồng nóng bỏng.

Ngôn Độ ghé sát bên tai cô, thấp giọng nói: “Tuần thứ hai sau khi kết hôn, em đã làm rơi chiếc nhẫn cưới độc nhất vô nhị anh đặt riêng cho em ở một hộp đêm. Thư tình tiểu thư thật sự cho rằng em giấu trời giấu đất, giấu qua được anh sao?”.