Cố Ý Mê Hoặc - Thất Thải Mã Lệ Tô (Mary Sue Bảy Màu)

Chương 64: Đừng giết tôi, tôi sẽ hút (H)



Đồng Kinh Niên không ý thức được khóe môi của chính mình đang giương lên, nhưng lại bị Tô Tâm Đường thấy được trong lúc cô quay đầu lại để cào anh.

Thời cổ đại có Trụ Vương vì muốn giành được nụ cười của mỹ nhân mà đã phong hỏa* trêu đùa chư hầu. Lúc này đây, Tô Tâm Đường đột nhiên có hơi hiểu được tâm tình khi ấy của Trụ Vương.

*Phong hỏa: Tín hiệu khói là hình thức giao tiếp trực quan được sử dụng trong một khoảng cách xa để truyền tin tức, báo hiệu nguy hiểm hoặc tập hợp mọi người đến một khu vực chung.

Đã là mỹ nhân thì đương nhiên phải đẹp, nhưng nếu là một mỹ nhân luôn nở nụ cười thì sẽ không mang lại cảm giác chấn động đến vậy. Càng là mỹ nhân băng sương, lạnh lùng thì đến giây phút bất ngờ cười rộ lên mới đủ trân quý.

Cũng không phải Đồng Kinh Niên chưa từng cười bao giờ nhưng đa số là cười kiểu châm biếm, cười lạnh. Tô Tâm Đường có thể khẳng định dáng vẻ tươi cười vừa rồi của anh không hề tồn tại những thứ cảm xúc kia ở bên trong.

Giống như núi băng tan chảy, như tiếng chim hót lúc ban mai và như một giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.

Tô Tâm Đường nheo mắt, cô phát hiện ra được bí mật quan trọng: “Anh cười rồi.”

“Không có.”

Người đàn ông thề thốt phủ nhận, khóe môi vốn dĩ đang giương lên cũng bị đè ép xuống.

“Không. Anh cười.” Cô nhìn thấy rồi nhé.

“Không có.”

Đồng Kinh Niên tiếp tục phủ nhận.

Tô Tâm Đường liếc nhìn người vẫn đang cực kỳ mạnh miệng kia, nói: “Được. Anh không cười, là chó cười.”

Đồng Kinh Niên: “…”

Anh thật sự không muốn nói chuyện cùng với Tô Tâm Đường nữa.

Hơn nữa chuyện mà anh đang làm không mang lại cảm giác tồn tại với cô hay sao?

Trong lúc này mà cô còn có thể thảo luận về vấn đề chó cười hay người cười nữa à?

Đồng Kinh Niên rất ít khi tự hoài nghi chính mình, nhưng hành động của Tô Tâm Đường bây giờ đã làm tổn thương tôn nghiêm đàn ông của anh. Khiến anh nhớ tới lần cô nói rằng làm tình cùng anh không s͙ư͙ớ͙n͙g͙, nói anh là trình độ xử nam.

Đồng Kinh Niên nhíu mày, dường như để chứng minh bản thân mình, anh không nói một lời liền đẩy hông, bắt đầu một cuộc vận động kịch liệt.

Bang —- bang —- bang —-

Âm thanh thân thể va chạm vang lên tức thì.



Tô Tâm Đường cảm thấy Đồng Kinh Niên thật sự quá keo kiệt, ngay cả cười một cái cho cô xem cũng không được. Nhưng ngay sau đó, cô bỗng nghĩ có phải bản thân mình đã quá bình tĩnh rồi hay không?

Vấn đề bây giờ chính là người đàn ông ngạo mạn, nhỏ nhen này đang đem “Gà” xào ớt của anh nhét vào bên trong hoa huyệt của cô. Muốn cá chết lưới rách sao?

Đồng Kinh Niên có thể chơi “Gà” xào ớt nhưng cô không thể để cho “cô em” nhà mình chết vì cay, vì nóng được!

Dù sao thì cô cũng không có ý muốn biểu diễn tiết mục đặc sắc ở nơi như thế này.



Tô Tâm Đường nhất thời khẩn trương, sau đó cũng không kịp ngăn cản Đồng Kinh Niên. Côn thịt đang nằm im trong hoa huyệt bất ngờ luận động.

Rút ra một đoạn rồi lại đẩy mạnh vào trong, không cho Tô Tâm Đường kịp thích ứng.

“Ưm —- a a a!”

Tốc độ của Đồng Kinh Niên cũng không chậm, hoàn toàn khiến cô không thể phòng bị, lời muốn nói ra chỉ có thể mắc lại ở trong cổ họng.

Bàn tay mảnh khảnh bấu víu lấy mặt ghế dưới thân nhưng ghế da cũng không giống với khăn trải giường, hoàn toàn không nắm được. Mười ngón chân nhỏ nhắn, mượt mà không tự giác mà cuộn tròn lên.

Đại não của Tô Tâm Đường trống rỗng, nhưng ngay lúc này đây cô bỗng ý thức được một vấn đề.

Chẳng trách tên “tró” này lại ngồi sẵn ở ghế sau, ngay từ đầu anh đã rất muốn làm tình với cô ở chỗ này rồi đúng không?

Hơn nữa còn một chuyện khiến cô thở phào nhẹ nhõm chính là “em gái nhỏ” cũng không có cảm giác nóng rát gì cả.

Hẳn là Đồng Kinh Niên đã rửa sạch rồi, người này tuy keo kiệt nhưng được cái là anh không chơi cái trò cá chết lưới rách ấu trĩ kia. Đúng là trong bất hạnh có vạn hạnh*.

*Trong bất hạnh có vạn hạnh: Những điều tốt đẹp đến từ những điều xấu.

Cho nên vừa rồi anh cố ý không nói gì, chính là để xem bộ dáng kinh hoàng, thất thố của cô!

Tức giận nha.

Sau khi vô lực hừ hừ a a đón nhận mấy chục động tác của anh thì Tô Tâm Đường cũng dần thích ứng được với tiết tấu này.

Tuy rằng thân thể vẫn bị người đàn ông chi phối nhưng ít ra cô đã có thể không liên tục kêu bíp bíp với anh.

Đương nhiên vẫn có âm thanh rên đứt quãng.

Cô há miệng thở dốc giống như một chú cá nhỏ đang vùng vẫy bên trong dòng suối khô cạn. Dù như vậy thì cũng không thể chịu thua được, cô bèn xoay đầu nhìn Đồng Kinh Niên.

Ánh mắt như tơ.

“Đồng tiên sinh… Không ngờ anh… còn chơi cả xe chấn nha.”

“A a a… Vậy… còn có người nào biết anh thích chơi lớn như vậy không?”

Tô Tâm Đường ý định trêu chọc Đồng Kinh Niên, cô cũng chẳng mong anh sẽ trả lời lại. Người đàn ông này đúng là muộn tao, gõ cả nửa ngày cũng không ra được một câu.

Nhưng lần này lại là ngoại lệ.

Người đàn ông đang nằm trên thân thể cô khẽ mở đôi môi mỏng.

“Không biết.”

“Cho nên… tôi đang suy nghĩ xem có cần giết người diệt khẩu hay không?”

Con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn vào sườn mặt trắng nõn, tinh xảo của cô gái. Bốn chữ “giết người diệt khẩu” nặng nề vang lên khiến cánh tay của Tô Tâm Đường bỗng nổi hết cả da gà.

Cô rùng mình một cái, nhưng cũng không sợ hãi, mà lại càng hưng phấn hơn.





Đồng Kinh Niên nói đùa với cô.

Hơn nữa còn giống như anh đang tán tỉnh?

Đúng vậy, chính là tán tỉnh.

Cho dù nhìn Đồng Kinh Niên vẫn đứng đắn như cũ nhưng côn thịt sưng to còn đang cắm bên trong tiểu huyệt của cô, gấp gáp không chờ nổi mà muốn cùng cô chơi xe chấn ở ngay trong trường học… Dưới loại khung cảnh này thì làm sao mà đứng đắn cho nổi.

Lúc này Tô Tâm Đường liền bước vào cảnh tượng mà cô tạo ra.

Lão đại hắc bang X Nữ sinh viên mỹ lệ thiện lương yếu ớt bất lực. Lão đại cưỡng bức nữ sinh ở trong ô tô, cuối cùng còn muốn giết người diệt khẩu.

Đúng là một kịch bản kích thích!

Tô Tâm Đường không tiếp tục khiêu khích Đồng Kinh Niên nữa. Cô nâng gương mặt đã sớm tái nhợt, hàng lông mi run rẩy như cánh bướm hướng về người đàn ông phía sau lưng để xin tha.

“Không… Đừng giết tôi.”

“Tôi sai rồi, Đồng tiên sinh.”

“Anh không cưỡng gian tôi… là tôi tự nguyện… Chuyện gì tôi cũng có thể làm… Chỉ cần anh đừng giết chết tôi.”

“Anh muốn chơi tôi lúc nào cũng được, tôi có thể khẩu giao cho anh, hút côn thịt cho anh, tôi thật sự sẽ hút mà.”

Cô làm ra bộ dáng nỗ lực đón ý nói hùa với Đồng Kinh Niên.

Đồng Kinh Niên: “…”

Anh cảm thấy Tô Tâm Đường không nên học ngành điêu khắc gì gì đó, cô hẳn phải học diễn xuất mới đúng.

Không sợ không thành ngôi sao.

Nhưng khi Đồng Kinh Niên nhìn cô gái đang run bần bật, lộ ra vẻ yếu ớt, bất lực thì cho dù đã biết trước cô là một yêu nữ có sức chiến đấu rất mạnh, có thù tất báo thì anh vẫn bị cô mê hoặc, đi theo cô tiến vào trò chơi này.

Cô bây giờ… khiến cho người ta rất muốn chà đạp.

Hơn nữa có một câu mà Tô Tâm Đường nói không sai.

Người đàn ông thu hết điệu bộ giả vờ đáng thương, nhu nhược vào trong tầm mắt, cuối cùng dừng lại trên đôi môi anh đào sưng đỏ bừng.

Cô thật sự sẽ hút.

Cả người Đồng Kinh Niên trở nên khô nóng, Tô Tâm Đường cũng cảm nhận được côn thịt nằm bên trong tiểu huyệt đang sưng to lên vài vòng theo từng câu nói của cô.

“Không muốn chết thì phải phối hợp cho thật tốt.”

Giọng nói trầm thấp, khàn khàn của người đàn ông vang lên. Bàn tay mang theo vết chai mỏng bóp chặt lấy eo của Tô Tâm Đường.

Nhưng hiện giờ Tô Tâm Đường nghe không lọt lời anh nói nữa rồi.

Bởi vì theo từng câu từng chữ của Đồng Kinh Niên, cô bất ngờ xoay người đem côn thịt vẫn đang cắm bên trong hoa huyệt trực tiếp xoay tròn 360 độ. Chuyển đổi từ tư thế đưa lưng về phía anh thành mặt đối mặt làm tình.