Thật sự Tô Tâm Đường không dám đối đầu cùng với Đồng Kinh Niên.
Lòng tự trọng của đàn ông cao muốn chết, ngay cả thần tiên cũng không phải ngoại lệ.
Huống chi đây còn là thần tiên hạ phàm để “ăn mặn” nữa đấy.
Nghe thấy âm thanh khóa cửa, trái tim của Đồng Kinh Niên bỗng đau đớn, anh cảm thấy bản thân mình bị coi khinh. Chẳng lẽ ở trong lòng cô, anh là một người không có phong độ, thèm khát đến mức vọt thẳng vào trong phòng tắm hay sao?!
Anh sẽ làm ra loại chuyện như vậy chắc?
Đồng Kinh Niên tức giận ba giây.
Bởi vì sau ba giây đó, anh chợt nhận ra cảnh tượng này có hơi quen quen.
Trên gương mặt của Đồng Kinh Niên hiện lên một chút chật vật, thật may Tô Tâm Đường không có ở đây. Từ trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy cùng với tiếng ca hát đứt đoạn của cô gái.
Giọng nói của Tô Tâm Đường nghe rất êm tai, nhưng Đồng Kinh Niên vẫn phải nói thật rằng tiếng hát của cô hoàn toàn không theo nhịp điệu nào cả, thậm chí còn hơi khó nghe.
Vậy mà chỉ với tiếng ca khó nghe này, nét chật vật trên gương mặt anh đã chậm rãi tiêu tan.
Hẳn là hôm nay anh đã đem đến cho cô một thể nghiệm rất khó quên.
Dăm ba cái gọi là kỹ thuật kia đâu là gì, dù có khó đến mấy thì anh cũng sẽ nhanh chóng học được, ngay cả kỹ thuật làm tình cũng vậy.
Tất nhiên Đồng Kinh Niên không quá muốn nhớ lại hồi ức về bộ phim người lớn nào đó. Thật khó coi.
Cuối cùng đôi con ngươi đen nhánh dừng lại trên cánh tay của chính mình.
Vài phút trước, cô còn đem mặt cọ tới cọ lui ở đây. Mặc dù đã trôi qua được một lúc, nhưng dường như anh vẫn có thể cảm nhận được độ ấm của gương mặt tinh tế ấy.
Người đàn ông nhìn chằm chằm cánh tay của mình trong chốc lát, sau đó xoay người bước xuống giường.
…
Tô Tâm Đường bá chiếm phòng tắm của Đồng Kinh Niên để tắm rửa sạch sẽ, thân thể liền thoải mái dễ chịu hẳn.
Đến khi cô đi ra ngoài thì trong phòng đã không còn bóng dáng của anh nữa rồi.
Tô Tâm Đường đã sớm quen với việc này, chắc là anh đi sang phòng khác để tắm rửa rồi. Sau khi mặc xong quần áo, cô liền gặp lại anh ở phòng khách.
“Cơm nước xong hết rồi cơ à.”
Người đàn ông ăn mặc vô cùng đứng đắn, chỉnh tề đang ngồi ngay ngắn trước bàn ăn. Tô Tâm Đường nhìn thức ăn đã bày biện sẵn ở trên bàn, tâm tình rất sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙.
Để mà nói thì ở phương diện này Đồng Kinh Niên thật sự rất hiền huệ, giống như nàng tiên ốc gì ấy nhỉ.
“Nàng tiên ốc” không vui vẻ cho lắm, khuôn mặt tuấn tú căng chặt, quơ quơ đồ vật trong tay hướng về phía bóng người đang bước từ trên cầu thang xuống.
“Có muốn giải thích một chút hay không?”
“Model nam mông vểnh số một là cái gì?”
Âm thanh càng về cuối lại càng lên cao.
Động tác bước đi của Tô Tâm Đường bỗng cứng đờ, cô cũng nhận ra vật đang nằm trong tay của Đồng Kinh Niên chính là điện thoại của cô.
“Model nam mông vểnh số một” là biệt danh mà cô đã đặt cho Đồng Kinh Niên. Ai mà chẳng có giấc mơ bao dưỡng một người mẫu nam cơ chứ. Nhóm chị em của cô cả ngày đều nói về chủ đề này, ngay cả lúc ngủ cũng muốn mang theo một anh nữa đấy.
Không ngờ rằng lại bị đương sự nhìn thấy được.
Tô Tâm Đường luống cuống một giây, giây tiếp theo liền ngay lập tức chạy vọt từ trên cầu thang xuống, cướp lấy điện thoại đang nằm trong tay của anh.
Cô còn ra đòn phủ đầu.
“Đồng tiên sinh xem trộm điện thoại của người khác? Xâm phạm quyền tư không tốt đâu.”
Nhìn cô gái không biết xấu hổ đang đứng trước mặt, Đồng Kinh Niên mặt đơ châm chọc: “Tôi xem trộm điện thoại của người khác, xâm phạm quyền riêng tư?”
“Điện thoại của em có thông báo, tôi chỉ liếc mắt nhìn một cái.”
Sau đó liền thấy được giao diện Wechat của Tô Tâm Đường.
Thấy được biệt danh cô đặt cho anh.
Đồng Kinh Niên bị Tô Tâm Đường nhìn chằm chằm cũng hơi chột dạ. Nếu chỉ liếc mắt một cái thì không sao, nhưng thật ra anh còn ngó thêm được danh bạ Wechat của cô.
Nào là “Nhóm phú bà”, nào là “Tài xế già ở bãi đỗ xe”…
Lung tung rối loạn.
Đây là danh bạ của một cô gái bình thường sao!
Đồng Kinh Niên nhíu chặt lông mày, ý muốn nói gì đó. Nhưng Tô Tâm Đường đã nhanh chóng vươn ngón tay chặn lời anh.
“Không muốn nghe giảng đạo lý.”
Đồng Kinh Niên vốn định mở miệng giáo dục cũng bị chặn lại ở cổ họng.
Anh quên mất rằng Tô Tâm Đường vốn không phải là một cô gái bình thường.
Một cô gái bình thường sẽ quyến rũ bạn thân của người yêu mình hay sao?
“Xóa.”
Người đàn ông ra lệnh.
Tô Tâm Đường tỏ vẻ đã rõ nhưng cô không có ý định xóa biệt danh Wechat của anh đâu.
Không nghe, không nghe. Vương Bát niệm kinh!*
*Không nghe, không nghe. Vương Bát niệm kinh (不听不听, 王八念经): Một câu nói phổ biến trên mạng Internet dùng để tỏ thái độ từ chối lắng nghe khi bạn không chấp nhận quan điểm của ai đó. Thuật ngữ này trở nên phổ biến khi được dùng trong gói biểu cảm chú vịt Psyduck bịt tai.
Tô Tâm Đường nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí đối diện Đồng Kinh Niên, bắt đầu ăn bánh mỳ nướng ở trước mặt. Cô dời ánh mắt khỏi khuôn mặt đen sì của anh, cuối cùng dừng lại trên ghế sofa.
“Cái gì kia?”
…
Trên sofa là một bộ lễ phục của nữ, còn kèm theo cả giày.
Mặc dù không trực tiếp mở ra nhưng nhìn tổng thể từ cách phối màu đến kiểu dáng, Tô Tâm Đường đoán chắc hẳn khá xinh đẹp.
Cô gái bỗng đổi đề tài khiến Đồng Kinh Niên không theo kịp, anh nhìn theo tầm mắt của Tô Tâm Đường, đối với đồ vật kia cũng có chút ấn tượng.
“Buổi tối có một bữa tiệc, đó là trang phục cho bạn gái.”
Vì cần dùng gấp nên tiểu Khương đã mang luôn đến nhà của anh.
“Loại yến tiệc này đều yêu cầu bạn gái đi cùng có gia thế trong sạch, bộ dạng thục nữ, bằng cấp cao.”
Đồng Kinh Niên duỗi tay xới cơm trắng, động tác bình tĩnh ưu nhã, anh cũng dùng ngữ khí bình tĩnh để nói chuyện.
Ẩn ý muốn nói Tô Tâm Đường không thục nữ, nhà giàu mới nổi không đủ tư cách, bộ váy kia không phải chuẩn bị cho cô.
Đồng Kinh Niên không cố ý kích thích Tô Tâm Đường, anh chỉ nói sự thật mà thôi. Quả thật những bữa tiệc như thế này đều có yêu cầu rất cao, bạn gái đi cùng thường là những danh viện* có gia thế. Cô gái đi cùng với anh tối nay là do gia tộc sắp xếp.
*Danh viện: Thường được chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách.
Anh không tiếp xúc quá nhiều cùng với nhóm những cô gái đó, cứ bình tĩnh làm theo sắp xếp là được. Đối với anh mà nói thì họ cũng chỉ như đạo cụ mà thôi.
Tâm tư của Đồng Kinh Niên khẽ động.
Cô nhắc đến bộ lễ phục kia là vì thích sao?
Có lẽ bữa tiệc tối nay… cũng không phải không thể thu xếp chu toàn.
Nếu cô cầu xin anh.
Lực chú ý của Đồng Kinh Niên dừng trên đôi môi đỏ của Tô Tâm Đường.
Cô vừa mới uống sữa bò nên ở cánh môi trên còn dính một ít chất lỏng màu trắng. Sắc hồng hồng đỏ đỏ xinh đẹp hòa lẫn với màu trắng sữa trông lại càng có sức dụ hoặc.
Ánh mắt của người đàn ông trở nên sâu thẳm hơn.
Tô Tâm Đường: “Ồ.”
Cô lạnh nhạt đáp lời rồi tiếp tục chiến đấu hăng hái với bàn cơm trước mặt. Hoàn toàn không có ý muốn hỏi thêm về vấn đề này, bởi vì vừa rồi chỉ là do cô nhàm chán nên thuận miệng hỏi vậy thôi.
Anh tham gia loại yến tiệc nào, cùng với tiểu thư danh viện nào ở bên nhau cũng chẳng có một xu quan hệ gì với cô.
Đồng Kinh Niên nhìn một bàn thức ăn ở trước mặt nhưng lại cảm thấy như chẳng có gì để ăn.
…
Tô Tâm Đường phát hiện Đồng Kinh Niên thật sự để ý đến cái biệt danh kia, sau khi ăn cơm xong còn không quên nhắc cô xóa bỏ.
Hơn nữa anh còn đẩy tới trước mặt cô một chiếc thẻ.
Thẻ màu đen.
“Mật khẩu là sinh nhật của tôi à?”
Tô Tâm Đường ngắm nhìn chiếc thẻ trên tay, nhướng mày trêu chọc người đàn ông.
Thể loại truyện tổng tài bá đạo gì đây.
Hai người bọn họ cũng xem như đã làm tình cùng nhau rất nhiều lần. Trước kia Đồng Kinh Niên cũng từng đưa đồ cho cô nhưng vì nguyên do vớ vẩn là anh xé rách váy áo gì đó. Còn đây xem như là lần đầu tiên anh đưa tiền cho cô một cách đứng đắn.
Rất tốt. Rất phù hợp với thiết lập tổng tài lãnh khốc, vô tình.
Thậm chí Tô Tâm Đường còn nghĩ tới một câu thoại kinh điển: Mật khẩu là sinh nhật của em.
Tuy rằng những lời nói này không phù hợp với Đồng Kinh Niên cho lắm.
Người đàn ông ngồi đối diện nâng mí mắt: “Tôi không biết ngày sinh của em.”
Cho nên làm sao có thể để mật khẩu là sinh nhật của cô được chứ.
Tô Tâm Đường: OJBK.*
*OJBK: Cách nói OK theo nghĩa thô lỗ, tiêu cực.
—————————————————-
Vở kịch nhỏ:
Đường Đường: Cuối cùng tên “tró” này cũng có một chút kỹ thuật.
Đồng tổng: *Đóng lại máy tính đã được sửa chữa*, Không hổ là anh, học gì cũng nhanh.
…
Đồng tổng: Xin anh đi, xin anh đi. Mau tới cầu xin anh.
Đường Đường: Không có hứng thú, hì hì.