Editor: Tô Tô Hữu Hành
~~~
Bàn tay với khớp xương rõ ràng của Đồng Kinh Niên túm chặt chiếc áo ngực, cầm cũng không được mà ném cũng không xong.
Anh ngồi trên giường duy trì tư thế như vậy trong chốc lát, đến khi liếc mắt nhìn sắc trời ở bên ngoài mới phát hiện ra đã tối đen rồi.
Tô Tâm Đường không lái xe. Một cô gái đi ra ngoài vào giờ này có chút không an toàn.
Đồng Kinh Niên ổn định lại cảm xúc, cầm áo ngực bước ra ngoài.
Đưa món đồ này trả lại cho cô rồi làm một chút đồ ăn, dù sao thì cô cũng là người rất ham ăn mà, vừa nãy cô còn nói "làm cũng làm rồi vậy mà cơm cũng chẳng được ăn". Anh không muốn bị chụp cho cái mũ xấu tính như vậy đâu.
Nếu... Nếu cô cầu xin anh, anh còn có thể cố gắng đưa cô đi một đoạn đường đấy.
Đồng Kinh Niên đem mọi chuyện suy xét chu toàn, lần này anh sẽ không tức giận với Tô Tâm Đường nữa. Anh phải bình tĩnh và hòa nhã.
Nhưng tất cả gian phòng đều trống không.
Mỗi một phòng ngủ dành cho khách ở tầng hai hay là ở tầng một đều không thấy bóng dáng ai, cả chiếc túi xách vốn được đặt trên sofa cũng không thấy nữa.
Mới chỉ trong chốc lát mà cô đã rời đi rồi.
...
Thời điểm Đồng Kinh Niên gửi tin nhắn Wechat cho Tô Tâm Đường, anh đã phải nói với chính mình rằng không phải là anh lưu luyến cô, mà hành động này chỉ xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo thôi. Anh không hy vọng bởi vì anh mà cô phải chịu tổn thương.
Sau khi thuyết phục chính mình xong, Đồng Kinh Niên liền gửi dòng tin nhắn đi.
Chỉ có hai chữ đơn giản, dứt khoát.
[ Quay lại. ]
Lúc này Tô Tâm Đường đang ngồi trên xe ô tô, không tự đi bộ về giống như Đồng Kinh Niên tưởng tượng.
Nhà của anh nằm trong khu người giàu, lái xe đến đây cũng không tiện nên ngay từ đầu cô cũng không có ý định tự mình lái xe. Mà ngồi taxi về thì không thoải mái.
Hiện giờ Tô Tâm Đường đang ngồi dựa lưng trên chiếc ghế bọc bằng da thật. Tuy rằng không so được với siêu xe xa hoa của Đồng Kinh Niên, nhưng đối với thu nhập của một gia đình bình thường thì phải phấn đấu hơn nửa đời người mới có thể mua được chiếc xe này đấy.
Phải cảm ơn vòng bạn bè không có gì là không làm được, cũng cảm ơn bố mẹ đã sinh ra cô với mị lực siêu mạnh. Tô Tâm Đường chỉ đơn thuần đăng lên vị trí cô đang ở, rồi hỏi xem có người nào tiện đường cho cô đi nhờ hay không. Trong vòng một phút đồng hồ liền có năm, sáu vị tuyển thủ báo danh.
Tô Tâm Đường dựa theo trí nhớ tuyển một người có bộ dáng lớn lên không quá khó coi.
Lúc này đây cô đang ngồi trên xe của đối phương nghịch điện thoại, xem người ta như tài xế, cùng hắn nói chuyện câu được câu không.
Thời điểm nhìn thấy tin nhắn của Đồng Kinh Niên, Tô Tâm Đường chợt buồn cười, cười vì tức giận.
Gọi là phải tới, đuổi là phải đi. Anh nghĩ mình là ông trời chắc?
Cô dứt khoát trả lời.
[ Không về, cút xa rồi. ]
Đồng Kinh Niên nhíu mày đọc tin nhắn của Tô Tâm Đường.
Anh đã hạ mình như vậy rồi, cô còn muốn thế nào nữa.
Cậy sủng mà kiêu*?
*Cậy sủng mà kiêu: Dựa vào sự ưu ái, chiều chuộng của người khác mà nảy sinh kiêu ngạo.
Đồng Kinh Niên không thích loại cảm giác mọi chuyện càng ngày càng vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Anh khẽ nhấp đôi môi mỏng, tiếp tục gửi một tin nhắn cho Tô Tâm Đường.
Đây là lần cuối cùng, nếu cô vẫn không nghe thì anh cũng hết cách, dù sao thì bọn họ cũng chỉ là bạn tình mà thôi.
Đúng vậy, bạn tình.
Xác định đây sẽ là tin nhắn cuối cùng thế nhưng lại không gửi được đi, bởi vì trên màn hình lập tức hiện ra thông báo từ chối của đối phương.
Không phải bạn bè.
Tô Tâm Đường kéo đen anh.
"..."
Đồng Kinh Niên không ngờ có một ngày anh lại bị người khác kéo đen. Hơn nữa đối phương đã rất hao tổn tâm huyết tính kế mới có thể có được Wechat của anh.
...
"Con người tôi ghét nhất chính là tiểu tam, chen chân vào chuyện tình cảm của người khác, có biết xấu hổ hay không."
"Tiểu tam chính là con chuột chạy qua đường, thế mà còn có người nói tiểu tam đáng thương, nói rằng không thể bước ra ngoài ánh sáng, phải chịu đựng đau khổ. Có ai ở trên đời mà không phải trải qua đau khổ chứ, nếu đã không muốn sống chui lủi thì đừng có làm tiểu tam nữa."
"Bây giờ chẳng những có phụ nữ làm tiểu tam, mà ngay cả tiểu tam là đàn ông cũng khó lòng phòng bị. Như chồng của tiểu Ngải đó thôi, làm bác sĩ, tốt bụng, trung thực nhưng chẳng phải tiểu Ngải vẫn bị cái tên hoa hoa công tử* đào góc tường* hay sao?"
*Hoa hoa công tử: Chỉ người đàn ông thích chơi bời, luôn có phụ nữ vây quanh.
*Đào góc tường: Từ ngữ ẩn dụ chỉ việc cướp người yêu của bạn bè.
Những nơi có người sẽ thường không tránh được những câu chuyện bát quái. Cho dù công ty của Đồng Kinh Niên quản lý rất tốt thì những lúc mọi người rảnh rỗi cũng sẽ xúm vào một chỗ để mở "tiệc trà".
Trợ lý tri kỷ Tiểu Khương phát hiện hôm nay tinh thần của Đồng tổng không được tốt lắm, cụ thể là dưới mắt lại xuất hiện quầng thâm.
Không phải nói đùa chứ Đồng tổng chính là một vị thần, không cho phép những thứ như quầng thâm mắt được xuất hiện thế này. Tiểu Khương đã làm trợ lý cho anh được nhiều năm, đã tận mắt chứng kiến vô số lần vì công việc mà Đồng tổng phải thức đến bình minh, nhưng cũng chưa bao giờ thấy anh có quầng thâm mắt nha.
Ngủ không ngon sao?
Không riêng gì quầng thâm mắt, cả trạng thái của anh cũng thể hiện rõ tâm tình chẳng tốt đẹp là bao. Đặc biệt là sau khi nghe được cuộc trò chuyện của mấy người nhân viên thì sắc mặt lại càng kém hơn.
Áp suất xung quanh lập tức hạ thấp xuống, Tiểu Khương rùng mình một cái.
Hắn nắm chặt tay kề lên môi, khụ khụ hai tiếng thật mạnh để nhắc nhở nhóm đồng nghiệp của mình.
Chuyện gì thế này, không biết rằng Đồng tổng không thích những nhân viên không chăm chỉ làm việc sao!
Sau khi được Tiểu Khương nhắc nhở, rốt cuộc nhóm người cũng ý thức được bọn họ đang bị Đồng tổng theo dõi. Một đám người thu lại ý cười trong nháy mắt, hướng về phía Đồng Kinh Niên gật gật đầu. Sau đó liền trở về vị trí làm việc, rồi lại biến thành những nhân viên thương nghiệp tinh anh như sấm rền gió cuốn.
Đương nhiên chỉ có chính họ mới biết là trong lòng có bao nhiêu hoảng sợ.
Nhưng quả thật Đồng Kinh Niên cũng không chú ý đến những cái đó.
Điều mà anh để tâm chính là những lời nói vừa rồi.
Không thể bước ra ánh sáng, chuột chạy qua đường, nam tiểu tam...
Anh với Tô Tâm Đường có quan hệ gì?
Người yêu của bạn thân của anh chính là Tô Tâm Đường, dù có bỏ qua vấn đề anh và Tư Nam là bạn bè thì cô cũng là người đã có bạn trai. Dưới góc độ đối phương đã có bạn trai mà anh lại còn cùng với cô làm ra những chuyện...
Vậy không phải anh cũng là... nam tiểu tam?
Đồng Kinh Niên chỉ cần tưởng tượng đến ba chữ kia thì đầu lại đau nhức, anh hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào ba chữ đó được.
Mà anh cũng không muốn làm loại người đó.
Đồng Kinh Niên cố gắng ném đi cái mũ tiểu tam ở trên đầu, anh không hiểu vì sao bản thân lại khó chịu vì một câu "Bạn tình" của Tô Tâm Đường đến thế.
Có thứ gì đó khiến anh vô cùng bực bội.
Bị kéo đen cũng không cần phải cáu giận làm gì, tốt nhất là không liên quan đến nhau nữa. Nếu cô không kéo đen anh thì anh cũng sẽ lựa chọn kéo đen cô mà thôi.
Toàn bộ mọi chuyện sẽ quay về với quỹ đạo bình thường.
...
Ngày đầu tiên trôi qua, không có việc gì xảy ra, Tiểu Khương phát hiện hôm nay vẫn là một Đồng tổng nỗ lực làm việc.
Ngày thứ hai trôi qua, không có việc gì xảy ra, Tiểu Khương phát hiện hôm nay Đồng tổng lại càng nỗ lực làm việc hơn!
Ngày thứ ba trôi qua, không có việc gì xảy ra, Tiểu Khương cảm thấy Đồng tổng nên nghỉ ngơi một lát, công ty vừa đạt được một thành công lớn. Ừm, thật không dám giấu giếm, hắn có chút không chịu đựng nổi nữa rồi.
Đồng Kinh Niên cũng không làm khó trợ lý, anh cho phép Tiểu Khương về nhà nghỉ ngơi, một mình anh xử lý công việc là được.
...
Ngày thứ năm vẫn không có chuyện gì xảy ra, Tiểu Khương nhìn thấy Đồng tổng ngây ngốc nhìn chằm chằm điện thoại.
"Tôi về nhà một chuyến, đứa cháu ngoại có buổi học gia sư tại nhà."
Đồng Kinh Niên với lấy áo khoác, dặn dò vài câu với Tiểu Khương. Trong khoảng thời gian này anh đều ăn uống ngủ nghỉ ở công ty, trong văn phòng của tổng giám đốc có phòng nghỉ nhỏ nên hầu như anh sẽ không trở về.
Thời điểm Đồng Kinh Niên vào trong nhà thì Phương Chính không có mặt ở đây, người kia tự nhiên cũng vậy.
"Cháu không đến học?"
Đồng Kinh Niên lập tức gọi điện thoại cho Phương Chính.
"Cậu ơi, cháu học xong rồi mà, tuần trước chính là buổi học cuối cùng rồi."
Giọng nói của Phương Chính mang theo chút ngạc nhiên.