Ông cụ vô cùng lo lắng quăng giỏ thuốc trên tay xuống và nhanh chân bước đến bên cạnh Liên...
"Kìa Liên, con sao vậy ?"
- Thầy ơi ! Con thấy khó thở quá...cả người con rất đau nhức.
Ông cụ nhìn sắc mặt Liên rất kém, ông lần tay xem quẻ thì không khỏi bất ngờ "Cô ta, lại là cô ta...rõ ràng là muốn dồn con vào đường cùng".
- Sao vậy thầy ?
"Cô ta đang thực hiện kế hoạch đánh tan hồn phách của con".
- Đánh tan hồn phách của con sao thầy ?
"Đúng vậy ! Nhưng lạ ở chỗ tại sao cô ta lại biết làm cách này".
Liên nhìn ông cụ nhưng không nói gì.
Ông cụ nhíu mày thật chặt "nhất định là có ai đó đã giúp cô ta thực hiện kế hoạch tà ác này".
- Thầy sao vậy ?
"Trong những ngày này con không được phép rời khỏi nhà khi chưa có sự cho phép của ta !"
- Dạ thầy !
"Ta phải rời khỏi nhà vài hôm, con hãy nhớ kỹ lời ta dặn dò".
- Con sẽ không rời khỏi nhà, thầy yên tâm đi ạ !
Ông cụ nhìn Liên thêm vài giây rồi quay lưng rời đi.
Ông đi một mạch đến nhà Kiên...
Đến nơi ông khoan thai bước vào cửa chính nhà Kiên, ông nhìn quanh nhưng không thấy ai.
Gọi vài tiếng nhưng không nghe thấy ai trả lời, ông từ tốn ngồi xuống ghế. Mắt ông dán chặt vào góc thờ của Liên "di ảnh của Liên được đặt trước tượng Phật, phía dưới tấm di ảnh là tờ giấy vẽ hình bát quái được vẽ bằng giấy vàng mực đỏ".
"Như vậy là cô ta thật sự muốn Liên biến mất vĩnh viễn. Haiz...đúng câu nói lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển !"
Ông cụ liền thay đổi ngày sinh bát tự trên tờ giấy rồi đặt lại đúng vị trí, một lúc sau ung dung rời khỏi nhà Kiên.
Ông thương Liên như con ruột của mình, ông tuyệt đối không để cho bất kỳ ai làm hại đến Liên.
Hà thấy ông cụ đi từ trong nhà ra gần đến ngõ thì hốt hoảng nép vào bụi cây.
'Sao ông già chết tiệt đó lại đến đây chứ ?'
"Cô không cần núp, tôi đã thấy cô rồi !"
Hà nhẹ nhàng bước ra và lạnh giọng hỏi ông cụ "ông đến đây để làm gì ?"
"Tôi đến đây là để tìm cô".
'Tìm tôi làm gì ?'
"Tìm cô là để nói cho cô biết, hãy mau từ bỏ ý định làm hại đến Liên. Nếu không thì tôi sẽ khiến cho cô hồn bay phách tán, và cô nhắn lại cho người đứng sau lưng cô...tốt nhất là không nên đối đầu với tôi, nếu không sẽ chuốc lấy họa vào thân".
Hà siết chặt tay, những đầu móng tay đâm vào lòng bàn tay, khiến Hà đau đớn.
"Cô nhanh tay thu dọn những thứ mà cô đã đặt trên bàn thờ, hai ngày sau tôi sẽ quay trở lại".
'Ông lấy quyền gì mà ra lệnh cho tôi ?'
Ông cụ rút kim tiền kiếm ra và chĩa thẳng vào mặt Hà..."mức chịu đựng của tôi là có giới hạn !"
'Tại sao vậy chứ ?'
"Cô tốt nhất là nên biết tự kìm nén !"
Nói xong, ông cụ đi thẳng ra cổng rào...
Hà nhanh chân chạy theo ông cụ và dang tay chặn ông lại "ông không được đi, mau đứng lại..."
Ông cụ lạnh mặt nhìn Hà "còn có chuyện gì ?"
'Tại sao ông lại luôn bảo vệ cho Liên ?'
"Đương nhiên là do Liên hiền lành nên đáng được bảo vệ !"
"Cô nhớ thu dọn những thứ trên bàn thờ của Liên, tôi sẽ quay trở lại kiếm tra...đến lúc đó thì đừng có trách tôi nhẫn tâm".
Hà tức tưởi đi một mạch vào nhà...
'Lão già chết tiệt, thật đáng ghét ! Ỷ mình có chút quyền năng thì tỏ ra hách dịch'.
Một vòng tay mạnh mẽ ôm chặt lấy Hà "sao vậy bé yêu ? Ai đã khiến cho em tức giận đến vậy ?"
Hà đẩy ra "còn ai nữa, là cái lão già chết tiệt có bộ ria mép bạc trắng ấy !"
Ồ, sư huynh của anh à ?
'Sư huynh ? Nhưng sao lão ta lợi hại đến như vậy ? Còn anh thì chẳng ra làm sao !'
Em dám xem thường anh ?
'Còn không phải vậy sao ?'
Haiz...em thì biết cái gì "Anh và ông ấy vốn là huynh đệ đồng môn, cả hai cùng tu đạo nhưng sự phụ của anh rất thiên vị, cái gì cũng ưu tiên hàng đầu cho ông ấy. Thử hỏi anh làm sao mà sánh với ông ấy, trước giờ ông ấy luôn đi theo chánh pháp, bản thân lại làm không ít việc thiện nên đạo hạnh ngày một cao".
'Anh đúng là một tên vô dụng !'
Nào...muốn anh giúp em giải quyết vấn đề này không ?
'Anh có cách sao ?'
Vậy không phải trước giờ toàn anh giúp cho em bày cách đó sao ?
'Anh còn dám nói, toàn là những kế thất bại'
Haiz...thất bại là do em làm việc quá tệ !
'Hừ !'
Nào...đêm nay hầu hạ anh cho thật tốt, anh sẽ giúp em diệt trừ cái ả tên Liên và cả lão già ấy nữa !
'Anh hứa rồi đó nhé !'
Ừm...
Hà liếc nhìn người đàn ông...
Nhưng rất nhanh, Hà được bế lên đi về phòng.
Cả hai lại làm ra chuyện mây mưa, Hà lẳng lơ...tên kia thì là một kẻ háo sắc.
Những tiếng rên rỉ, mùi hương ái muội lan toả khắp căn phòng.
'Anh Dương này, anh mạnh mẽ đến như vậy làm sao em chịu nổi, sớm muộn gì thì em cũng bị anh hành cho đến chết !'
Chết thế nào được chứ em ! Chỉ có chết đắm trong sung sướng thôi em.
'Hứ !'
Mà vừa nãy ai đã bảo anh là tên vô dụng ?
Hà liếc một cái sắc lạnh !
'Mà sao anh lại muốn giúp em hại Liên ?'
Vì anh hận cô ta...
'Hận cô ta chuyện gì ? Theo em được biết thì Liên vốn hiền lành, trước giờ có gieo thù với ai đâu chứ !'
Ả ta đã giết chết và lột hết da của những con dê mới lớn trong Thôn và cả Thôn bên cạnh.
'Ả ta giết dê hay giết trâu giết bò cũng đâu có liên quan gì đến anh !'
Dương siết tay "không liên quan đến mình sao ? Những con dê đó là đồng loại của mình ?
Đến giờ Dương còn chưa quên được hình ảnh của những con dê bị Liên lột sạch da "rất kinh tởm và rất đau lòng"
(Dương là một con dê tinh, tu nhiều năm mới có được hình thể con người, vô cùng đam mê nữ sắc).