Nhiều ngày liền, Kiên bị ốm nặng nằm liệt trên giường.
"Bệnh tình tôi thế nào rồi thầy ?"
Thầy lang thở dài "tôi nói với cậu chuyện này..."
"Thầy cứ nói !"
Thầy lang vuốt nhẹ bộ râu dài "Cậu gần đây có phải là bị người âm quấy nhiễu không ?"
Kiên nhíu mày !
Thầy lang quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Kiên, thấy Kiên vẫn im lặng nên ông cũng không dám nói gì thêm. Trên người Kiên mang đậm luồng khí âm hàn, luồng khí này chỉ người âm mới có...với lại cơ thể Kiên quá sức suy nhược.
Thôi, cậu cứ yên tâm mà dưỡng bệnh cho mau lành. Tôi sẽ kê cho cậu vài đơn bổ âm dưỡng khí, cậu uống thử xem sao.
"Vâng, thầy !"
Kiên mơ hồ nghĩ đến mẹ con Liên, anh cảm thấy rất nhớ đứa bé.
"Sao mấy hôm nay nó lại không đến ?"
Ba ba...
Như hiểu được nỗi lòng của Kiên, anh vừa nghĩ đến nó là nó liền xuất hiện trước mặt anh.
Kiên liếc nhìn qua cửa sổ, đứa trẻ đáng yêu kia đang ngồi trên thành cửa. Kiên chợt nhíu mày "bé con, xuống đây nào...ngồi đó nguy hiểm lắm !"
Đứa bé chu mỏ, nó đang thích thú chơi đùa với nước bọt trong khoang miệng, bọt nước nổi lên thành hình ảnh những chiếc bong bóng nhỏ.
Kiên mỉm cười "trông nó thật rất đáng yêu !"
Ba ba...
Đưa bé nhanh chóng ngồi trên giường Kiên, mắt nhìn anh chằm chằm "ba ba..."
Cả hai nhìn nhau thật lâu !
Càng nhìn, Kiên càng yêu thích nó. Nhưng nghĩ lại, đứa trẻ này không phải là con của mình, sao mình lại yêu thích nó chứ ?
Mặt Kiên bỗng dưng trở nên lạnh lùng, anh quay mặt đi vì không muốn nhìn thấy nó nữa !
Đứa bé như cảm nhận được sự ghét bỏ của Kiên nên trong lòng không được vui.
Choang...
Nó hất văng tung toé ấm trà trên bàn.
Kiên bực quá nên lớn tiếng quát "này nhóc, mày làm gì đấy ?"
Mười đầu móng tay của đứa bé liền mọc dài ra lập tức, từng móng đều đỏ thẫm...mười móng tay hướng về phía Kiên và rất nhanh cắm thẳng vào cổ Kiên, bấu chặt không buông.
A...a...
Đứa bé càng bấu càng mạnh, vết thương trên cổ Kiên đã quá sâu, máu tuôn ra be bét. Như có đến muôn vàn nỗi thâm thù, lúc này đây đứa bé như đang muốn lấy mạng Kiên. Máu đã đầm đìa, ướt đẫm cả tấm chiếu mà nó vẫn chưa có ý định thả Kiên ra.
Kiên đang đau đớn thống khổ, mắt nhìn thẳng vào mặt đứa bé...
Cả hai đôi mắt đều rất hung tợn, nhìn vào đối phương như muốn ăn gan uống máu.
"Mày...mày nhanh buông tao ra !"
Đứa bé nghe lời Kiên nói nhưng mặt mày không có chút biểu cảm gì. Nó càng cắm mười đầu móng tay sâu hơn.
Kiên thật sự bất lực, anh đang cố gắng để đẩy nó ra nhưng anh không còn đủ sức để chống trả.
Ò...ó...o...
Tiếng gà gáy sang canh vang lên lồng lộng !
Đứa bé bỗng dưng biến mất...Kiên cũng trở nên sụp đổ, trước mắt anh chỉ còn lại một màu đen. Cuối cùng thì anh cũng ngất đi vì bị mất máu quá nhiều !
…………
'Bác sĩ, tình hình của anh trai tôi thế nào rồi ?'
Anh của cậu là do mất máu quá nhiều mà trở nên nguy hiểm !
Cường khẽ cảm ơn bác sĩ rồi tiễn bác sĩ rời khỏi phòng bệnh.
Giờ chỉ còn lại hai anh em.
Cường nhìn anh trai mình với cơ thể gầy yếu, mặt mày thì xanh xao nằm yên trên giường, trên cổ thì đầy những vết thương. Lòng anh thấy vô cùng đau đớn, anh cũng không biết anh trai mình đã xảy ra chuyện gì !
'Anh hai, anh phải nhanh chóng tỉnh lại, mẹ đã mất rồi...giờ trên thế gian này chỉ còn lại hai anh em mình, anh đừng để bản thân mình xảy ra chuyện gì'.
Mi mắt của Kiên khẽ run lên, anh biết từ nhỏ đến giờ anh đối xử không tốt với em trai mình. Vì anh luôn đó đố kị với Cường, Cường nhỏ hơn Kiên nên luôn được mẹ yêu thương và nuông chiều. Về mặt nào thì anh cũng thua kém Cường..."việc học tập cũng thế, Cường luôn học giỏi, còn Kiên thì kỳ thi nào cũng rớt lên rớt xuống".
Qua bao nhiêu năm, sự nghiệp của Cường luôn vươn lên như diều gặp gió. Còn Kiên thì vẫn mãi là thằng nhà quê chân đất, quanh năm làm bạn với cánh đồng lúa mênh mông.
Nhưng trước giờ vẫn là Kiên không thích Cường, còn Cường thì luôn quan tâm đến anh trai của mình.
Hôm nay nhìn Kiên ra nông nổi này, lòng Cường vô cùng xót xa.
'Anh hai, đã xảy ra chuyện gì ?'
Kiên không muốn trả lời câu hỏi của Cường, anh không muốn tỉnh lại, chỉ muốn được ngủ mãi mãi.
Cường vỗ vỗ nhẹ vào mô bàn tay Kiên "Anh hai, anh phải cố gắng lên nhé !"
Kiên thầm nghĩ, nếu không phải là đứa con nghiệt chủng của mày hại đến tao thì sao tao ra nông nỗi này chứ !
Càng nghĩ đến thì lòng Kiên càng thêm oán hận.
"Nó phải đền tội thay cho con của nó".
'Anh nghỉ ngơi đi nhé ! Em tìm gì đó cho anh ăn đã rồi mới uống thuốc.
Kiên không để ý đến Cường, anh mặc kệ Cường muốn làm gì thì làm. Vì càng nhìn Cường thì anh càng thấy chướng mắt !
Cường thở dài rồi lủi thủi rời đi, anh cũng biết là anh trai của mình từ trước đến nay không mấy thích mình. Nhưng mình làm sao mà nỡ lòng nào bỏ mặc cho anh ấy một mình trong lúc này.
'Thôi vậy, anh hai là người thân duy nhất của mình trên cõi đời này, mình phải hết sức trân trọng'.