Liên mang theo hơi lạnh của cõi chết, âm u lạnh lẽo tiến về phía thầy cúng. Cô rất là ghét bị người khác đối xử với mình như thế. Mang tiếng là cầu siêu nhưng thực tế thì Kiên lại âm thầm nhờ thầy cúng bắt hồn cô và con. Mẹ con cô làm gì nên tội để Kiên phải năm lần bảy lượt đối xử như vậy.
Liên nhào tới bóp chặt cổ Kiên, hôm nay cô nhất định sẽ không tha cho Kiên. Có đối xử với cô tệ bạc thế nào thì cô cũng có thể bỏ qua cho anh vì tình vì nghĩa. Nhưng một khi đã đụng đến con của cô thì cô sẽ không bao giờ tha thứ.
Khụ khụ khụ...
"Buông, buông ra..."
- Buông ? Tại sao tôi phải buông anh ra ?
Khụ khụ khụ...
Ánh mắt Kiên nhìn Cường thành khẩn mong muốn được cầu cứu.
Cường thấy anh trai của mình đang khó chịu thì nhíu mày "anh hai, đã xảy ra chuyện gì ?"
Khụ khụ khụ...
Kiên cố gắng gỡ bỏ đôi tay của Liên đang bấu chặt cổ mình. Qua một hồi cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích, đôi tay Liên không hề dịch chuyển chút nào.
Cường thấy Kiên có gì đó khác lạ nên bước đến xem đã xảy ra chuyện gì.
'Anh hai...'
Ớ...ú...ớ...
Kiên bị bóp chặt đến nghẹt họng...mắt sắp trợn ngược lên.
Cường vỗ nhẹ vào vai Kiên "anh hai..."
Ngay lập tức Kiên ngã xuống đất...
'Anh hai, anh hai sao rồi ?'
Thấy Kiên nằm yên bất động, Cường hốt hoảng đỡ Kiên lên giường.
Liên lạnh lùng nhìn theo "ân oán giữa tôi và anh sẽ mãi mãi không bao giờ ngừng lại !"
……………
"Liên"
- Thầy...thầy về rồi ạ !
"Ừm..."
Ông cụ sững sờ nhìn Liên "kìa Liên, sao con lại ra thế này ?"
Liên khó hiểu nhìn ông cụ "Dạ, con có gì không ổn sao thầy ?"
Ông cụ thở dài rồi chấp tay sau lưng đi về phòng.
Liên nhìn theo bóng lưng của ông cụ nhưng không lên tiếng và cũng không hiểu vì sao ông cụ lại trở nên lo lắng, buồn bã đến như vậy.
Từ lúc trở về phòng, ông cụ luôn chăm chú đọc sách. Ông cụ đang tìm cách để cứu lấy Liên.
Ông cụ vô cùng buồn bã vì hôm nay ông đã phát hiện ra Liên thay đổi. Cô không tập trung vào việc tu luyện, mà quá chấp niệm nên đã biến thành quỷ dữ.
Ông cụ ngồi đọc sách bao lâu thì Liên đứng trước cửa phòng nhìn vào bấy lâu, cô rất lo lắng vì không hiểu tại sao hôm nay ông cụ lại buồn như vậy.
Liên đợi rất lâu nhưng vẫn không thấy ông cụ đi ra, lòng cô thấy lo lắng không yên nen cô quyết định gõ cửa phòng.
Cốc...cốc...cốc...
- Thầy...thầy ơi !
Cốc...cốc...cốc...
Két...
"Có chuyện gì ?"
- Con đã làm gì sai khiến thầy buồn sao ạ ?
Ông cụ vuốt râu rồi khẽ thở dài "ta đã khuyên bảo con nên cố gắng tu luyện, nhưng tại sao con lại không nghe lời khuyên của ta ?"
- Thưa thầy...con...
"Liên à, con phải tập buông bỏ thì mới xoay chuyển được số kiếp. Mãi loay hoay trong hận thù thì chỉ làm hại chính mình mà thôi !"
Liên bật khóc "thầy...nhưng những việc mà anh ta đã gây ra cho hai mẹ con của con thì làm sao con có thể buông bỏ được".
"Ta hiểu, nhưng con nên nhớ rằng vạn vật trên đời này đều có số".
"Hôm nay con đã biến thân thành quỷ dữ !"
- Sao ạ ?
Liên hốt hoảng nhìn xuống dưới...đập vào mắt cô là bộ đồ đen huyền trên người mình.
- Thầy !
"Nghe lời ta, con nên buông bỏ hận thù và cố gắng tu luyện. Đừng để bị sa vào đường ngạ quỷ súc sinh, giờ con quay đầu hãy còn kịp !"
Liên lo lắng nhìn ông cụ !
- Giờ con phải làm thế nào đây thầy ?
"Con nghe lời khuyên của ta, đừng rời khỏi nhà, đừng đi tìm cậu ta nữa. Cố gắng tu luyện, đừng để chìm sâu vào đường ngạ quỷ".
- Dạ thưa thầy !
Khuyên thì khuyên như vậy, nhưng ông cụ thừa biết rõ Liên sẽ không nghe lời khuyên của ông, vì những gì mà Kiên gây ra cho Liên là khó có thể chấp nhận được.
Liên u buồn quay mặt rời đi, trong lòng cô trăm nỗi ngổn ngang. Bắt cô phải bỏ đi hận thù, bản thân cô cũng không biết mình có làm được hay không, cô đã từng tha thứ cho Kiên. Nhưng sự nhân nhượng và bao dung của cô chỉ đổi lại sự nhẫn tâm của Kiên.
……………
Trở lại phố lớn !
Liên nhìn chằm chằm vào bên trong phòng, trên chiếc giường gỗ kia là thân thể đang cạn kiệt dương khí của Kiên. Mặt mày Kiên trở nên xanh xao vàng vọt, đôi mắt trắng đục...anh đang nằm nhìn vô định lên trần nhà.
Cơn gió lạnh thổi qua, tốc tấm chăn đang được đắp trên người Kiên.
Kiên sợ hãi nhìn xung quanh, thấy Liên đang đứng cách mình không xa.
"Liên...liên..."
Liên lạnh lùng liếc nhìn Kiên nhưng không lên tiếng. Cô quay lưng rời đi...
- Tại sao chứ ? Tại sao thầy lại không cho mình trả thù ?
Cường mang cháo vào cho Kiên, thấy Kiên ngồi thừ người thì không khỏi xót xa "anh hai, anh lại nhìn thấy gì đó có đúng không ?"
Ánh mắt Kiên vô hồn nhìn ra cửa sổ...nơi đó, Liên vừa rời đi.
'Anh hai !'
"Anh không sao !"
'Vậy anh ăn chút cháo rồi uống thuốc'
"Anh muốn về nhà !"
Cường nhíu mày "nhưng về đó thì không có ai chăm sóc cho anh".
"Anh có thể tự lo cho mình !"
Nói vừa dứt câu thì Kiên liền bước xuống giường đi đến bên tủ áo soạn hành lý.
Kiên rất muốn được trở về nhà, vì anh muốn gặp Hà, muốn cô giúp anh tìm cách để tiêu diệt Liên cho bằng được.