Những ngày Liên giận hờn Kiên, cô không trở về nhà mà ở lại nhà ba ruột. Thế mà Kiên chỉ thấy buồn vài hôm rồi cũng nguôi ngoai.
Hà cũng thế, nỗi buồn và ăn năn của cô dành cho Liên vụt qua rất nhanh.
Kiên và Hà lại tận dụng cơ hội này mà mây mưa ngày đêm không biết chán. Họ đã làm chuyện ấy không kể thời gian...cả ngày lẫn đêm trần truồng như nhộng quấn lấy nhau, một bước cũng không rời.
Đến khi bà cụ từ phố trở về thì Kiên và Hà mới chịu buông nhau ra.
Bà cụ u buồn gọi Kiên ra nói chuyện !
"Con nói thật với mẹ xem, vì sao Liên lại bỏ về nhà ba ruột ? Xưa nay, con bé không hề hành xử mọi việc theo hướng này !"
Dạ...dạ...vợ chồng con cãi vã, lúc ấy con cũng hơi nóng giận nên nặng lời với cô ấy. À, mấy ngày qua con đã rất hối hận về việc này.
"Vậy sao con lại không sang bên ấy đón nó về ?"
Dạ...là, là con sợ cô ấy còn tức giận !
Bà cụ thở dài "được rồi, con xem mà lựa lời xin lỗi nó rồi đón nó về, nếu không thì đừng nhìn mặt mẹ...mẹ từ con đấy !"
Dạ, con sẽ sang bên ấy ngay ạ !
…………
Kể từ ngày xảy ra chuyện giữa Kiên và Hà, Liên u buồn đến sinh bệnh. Mấy hôm nay Liên nằm liệt trên giường, thầy lang bắt mạch rồi kê...hết đơn thuốc này đến đơn thuốc khác nhưng vẫn không có tác dụng gì.
My lo lắng cho chị của mình, ba cô lại ra phố thăm anh trai và ở lại chơi cùng anh trai cả tháng nữa mới về. Nhìn chị gái ốm nặng nằm liệt trên giường mà lòng My không khỏi xót xa.
"Chị hai, chị cố gắng vượt qua nhé chị !"
Liên yêu ớt lên tiếng "chị thấy mình mệt mỏi quá, toàn thân không còn chút sức lực nào nữa !"
My khóc nức nở "chị, giờ em phải làm thế nào để chị khỏe lại ?"
Liên quay mặt đi không dám nhìn thẳng vào mặt My "chị xin lỗi vì đã để cho em phải lo lắng !"
"Hay là để em đưa chị ra bệnh viện thành phố điều trị, thầy lang trong thôn chắc là không được hay lắm !"
- Thôi bỏ đi em, như thế sẽ rất tốn kém.
"Kìa chị, tiền bạc thì có gì quan trọng. Sức khoẻ của chị mới quan trọng".
Liên khép chặt đôi mắt, nước mắt cứ thế mà lăn dài lên khóe mi.
"Em có dành dụm được ít tiền, để em đưa chị ra thành phố điều trị".
- Thôi em à !
…………
Kiên dựng chiếc xe đạp bên gốc xoài giữa sân nhà ba vợ, rồi từ từ bước vào nhà...
My vẫn còn buồn phiền vì bệnh tình của chị mình. Vừa thấy Kiên bước vào thì My tức giận hỏi "anh còn đến đây làm gì ?"
Ôi kìa dì My, anh xin lỗi !
My không muốn nhìn thấy Kiên thêm một giây phút nào nữa..."anh cút ngay, cút ra khỏi nhà tôi !"
Dì My à, anh làm sai thì em cho anh xin lỗi, nhưng hãy để anh gặp Liên một lúc có được không ?
My không muốn lên tiếng, cô đứng lên đi về phòng mình.
Kiên vào phòng Liên, nhìn thấy Liên nằm trên giường...mặt mày xanh xao tiều tụy, anh thoáng tia đau lòng rồi vội lướt qua.
"Mình, sao mình lại ra thế này ?"
Liên quay mặt đi, cô không muốn gặp mặt Kiên "anh về đi !"
Bất ngờ có một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay mình, Liên rơi nước mắt...trước đây, cứ mỗi khi cô hờn dỗi, anh đều nắm lấy tay cô mà vuốt ve. Chỉ như vậy thôi mà cũng khiến cô nguôi giận, giờ đây cảm giác ấm áp cũng được truyền đến từ bàn tay anh nhưng lòng cô lại thấy lạnh giá như băng.
Thấy Liên không có phản ứng gì, Kiên hôn nhẹ lên bàn tay cô "Mình à, cho anh xin lỗi. Em theo anh về nhà nhé !"
- Về ? Về để nhìn anh ngày ngày ân ái với người phụ nữ khác sao ?
"Không đâu mình, anh sẽ không bao giờ làm ra những chuyện có lỗi với mình thêm lần nào nữa !"
Liên quay mặt lại nhìn Kiên "anh nói thật sao ?"
"Thật...anh xin thề !"
- Anh từ bỏ được sao ?
"Mình à, anh suy nghĩ kỹ rồi...anh vẫn còn rất yêu mình. Anh đối với Hà chỉ là cảm xúc nhất thời, anh không yêu cô ấy ! Mình và anh đã là vợ chồng 10 năm rồi, sao anh có thể vì một người xa lạ mà chối bỏ mình được !"
Ngừng một lúc, Kiên lại nói tiếp "Mẹ đang rất lo lắng cho mình đó..."
Liên thở dài "đúng là...nếu cô không trở về thì mẹ chồng sẽ rất lo lắng".
"Mình à ! Anh biết lỗi rồi, trong những ngày qua...anh thật sự rất nhớ mình, sợ mình vẫn còn giận anh nên anh không dám đến đón mình về, hôm nay anh đã lấy hết can đảm để đến đây gặp mình. Hy vọng mình sẽ tha thứ cho anh, được không mình ?"
Liên nhìn Kiên rồi suy tư "Mình có nên tha thứ cho anh ấy không ? Không lẽ mỗi lần chân dính bẩn là mỗi lần chặt bỏ chân ?"
Thật ra thì Kiên không hề có ý định muốn đón Liên về, anh sợ mẹ anh từ anh nên mới đến đón Liên về. Liên không có nhà ở thì anh và Hà hạnh phúc biết bao nhiêu, giờ đón Liên về thì anh và Hà sẽ rất khó có thể được gần gũi nhau, nếu bỏ Liên thì mẹ anh chắc chắn sẽ không đồng ý, bà rất thương Liên.
Trong cái thời đại này, phụ nữ không sinh được con thì sẽ không được nhà chồng xem trọng, rồi cưới vợ khác cho con mình để sinh con nối dõi. Liên lại được mẹ chồng rất mực thương yêu, nên dù đã 10 năm trôi qua vẫn không sinh được con mà bà không có ý muốn lấy vợ khác cho Kiên. Đủ thấy bà yêu thương Liên đến mức nào.