Cậu bé lặng nhìn Kiên nhưng không lên tiếng, cậu chỉ âm thầm rời đi. Sợ phát ra tiếng động thì mẹ cậu sẽ gọi cậu lại.
- Quyết !
Cậu bé nheo mắt "đúng là chạy trời không khỏi nắng !"
'Dạ, mẹ gọi con'
- Con lại muốn đi đâu ?
Cậu bé ngậm ngùi ngồi xuống, nói gì đi nữa thì ông ngoại vừa từ cửa quan trở về, cậu không thể khiến mẹ phiền lòng.
Nhìn thấy ông cụ sau khi tỉnh lại nhưng vẫn còn u mê, cậu khẽ chau mày, phần hồn phách của ông đang rong chơi cùng đám quỷ mị, giờ quên mất đường trở về.
Liên xoa nắn nhẹ nhàng bàn tay ông cụ, lúc này tay ông đã ấm dần, lhông còn lạnh lẽo như lúc nãy nữa.
Kiên lo lắng đứng nhìn chằm chằm lên người ông cụ, thấy ánh mắt ông lơ đãng thì nhíu mày.
Kiên khẽ lên tiếng "Ba, ba thấy trong người thế nào rồi ?"
Ông cụ vẫn không thèm đoái hoài đến mọi người, ông nằm xuống kéo chăn trùm kín mặt.
Liên lo lắng nên hỏi nhỏ cậu bé "này Quyết, ông ngoại bị sao vậy con ?"
Cậu bé khẽ lên tiếng "Dạ, hồn phách của ông ngoại đang rong chơi cùng đám quỷ mị, có lẽ là sẽ không còn nhớ đường về !"
Liên nghe thế, liền hốt hoảng "vậy chúng ta phải làm thế nào đây Quyết ?"
Cậu bé xoay người lại, mắt cậu nhìn ra cửa "để con tìm hiểu thêm, xem thế nào !"
Liên chỉ biết thở dài...
Cậu bé không nói gì thêm, cậu lặng lẽ rời khỏi nhà !
'Haiz, Sảng Linh của ông ngoại bị lạc mất, cuối cùng thì có thể đi được đâu đây chứ ?'
…………
Những ngày này Kiên luôn bên cạnh an ủi Liên và phụ giúp cô chăm sóc cho ông cụ, nói đúng hơn thì Kiên đang ở bên cạnh để theo dõi ông cụ...lỡ ông tỉnh táo lại và khai ra anh đã hại ông thì sẽ lớn chuyện.
Khụ khụ khụ...
Kiên nghe tiếng ho của ông cụ thì bước vào phòng, anh khẽ cất tiếng hỏi "Ba thấy sao rồi ?"
Ông cụ lạnh lùng nhìn Kiên nhưng không trả lời !
Kiên đến bên giường ông cụ và ngồi xuống "Ba...ba ổn chứ ?"
Ông cụ vẫn im lặng, không thèm để tâm đến sự tồn tại của Kiên.
Kiên cười lạnh "Lão già nhà ông, tốt nhất là nên điên điên dại dại như thế này đi, ông dám nói linh tinh thì tôi sẽ bóp chết ông".
Vừa nói Kiên vừa đặt đôi tay của mình lên cổ ông cụ và bóp chặt.
Ơ...ớ...ớ...
Rầm...
Cậu bé đá cửa bước vào, thấy ông ngoại mình rút vào góc giường, trên mặt ông vẫn còn tỏ ra sợ hãi !
Cậu bé lạnh giọng hỏi Kiên "ông vừa làm gì ông ngoại tôi ?"
"Ba...ba...ba có làm gì đâu !"
'Tốt nhất là ông nên an phận, ông ngoại là ba ruột của mẹ tôi'.
Kiên lau đi quệt mồ hôi trên trán và đứng lên rời đi.
Cậu bé nheo mắt "sau này, ông không được đến đây nữa và không được đến gần ông ngoại của tôi !"
"Tại sao ?"
'Tại vì, ông là người xấu !'
Kiên im lặng và tiếp tục bước đi, lòng nghĩ ngợi "chẳng lẽ thằng bé đang nghi ngờ mình ?"
...----------------...
Một đêm trăng sáng, Kiên kéo chiếc ghế dựa đặt giữa sân nằm ngắm trăng. Khung cảnh thiên nhiên về đêm nơi Thôn nghèo vô cùng yên tĩnh, khiến anh mơ hồ về quá khứ "trong quá khứ ấy, anh có Liên bên cạnh, cả hai tuy không có con nhưng luôn vui vẻ và luôn hạnh phúc".
Tiếc thì là tiếc, nhưng thứ gì đó đã mất đi thì làm sao có thể tìm lại được.
Ngoài kia, tiếng gà gáy nửa đêm. Cảnh vật càng về khuya càng tĩnh mịch, Kiên đưa mắt nhìn ra ngoài ao sâu...anh trầm tư, nơi đó vợ anh đã từng ngồi tắm, từng ngồi giặt giũ. Bức tranh yên bình và hạnh phúc đó đã từng thuộc về anh. Nay đã thật sự xa rồi những ngày tháng êm đềm ấy.
Nghe có tiếng bước chân đang đến gần, Kiên đưa mắt nhìn thì thấy cậu bé đang đi đến, ánh mắt cậu bé rất lạnh lùng.
Cậu dừng lại trước mặt Kiên và lạnh giọng hỏi "tại sao vậy ? Sao ông lại hại ông ngoại ?"
Kiên nhíu mày "sao con lại hỏi thế ?"
'Ông không cần phải nói gần nói xa, chỉ nói sự thật là được'.
"Quyết à, ba không muốn hại ông ngoại của con, nhưng ông ấy lại ngăn cản không cho ba tiếp xúc với mẹ của con".
'Ông ngoại của tôi không sai'
Kiên im bặt sau lời của cậu bé !
'Từ đây về sau, ông đừng bao giờ đến làm phiền mẹ tôi nữa. Nếu không thì đừng trách tôi nhẫn tâm, vô tình...ông Kiên à, ông là một người độc ác.
"Nhưng ta là ba ruột của con, sự thật này con mãi mãi không thể nào thay đổi".
Mặt mày cậu bé trở nên u ám "nếu có thể thì tôi sẽ lựa chọn tôi không cần phải ra đời !"
Kiên thoáng buồn "con hận ba đến như vậy sao ?"
Hôm nay, tôi đến đây chỉ để nói với ông rằng "Người tên Liên từng chung chăn gối với ông đã chết. Vậy nên, tôi cảnh cáo ông hãy tránh xa mẹ của tôi".
"Không, Quyết...ba cần con và mẹ của con nữa ! Chúng ta là một gia đình, ba thật lòng không muốn đánh mất cái gia đình này con à !"
'Quá muộn rồi, ông căn bản là không xứng đáng để có được nó'
Nói xong những lời từ đáy lòng mình, cậu bé cảm thấy rất thoải mái và tiêu sái rời đi. Cậu không muốn nhận lại người cha tàn độc này, ông ấy đã khiến mẹ cậu bị tổn thương quá nhiều rồi.