“Về đi!” Bạch Mặc Y nhìn màn đêm dày đặc, có chút thương cảm bảo.
Cung Tuyệt Thương ngẩng đầu nhìn thoáng qua nơi xa, loé lên ảm đạm, chỉ là đêm quá tối, làm người ta không dễ phát giác, khẽ cau mày nói, “Được rồi, vậy thì về!”
Trong khôngkhí truyền tới tiếng tay áo bay nhẹ, chỉ chợt loé, Tử Dạ đã đứng trước mắt hai người, nhưng khuuôn mặt đó còn nhìn thối hơn lúc bình thường.
Mắt Tử Dạ lạnh lùng liếc hắn một cái, mím môi không nói, có trời biết vì sao hắn ta lại muốn đi làm chuyện này chứ?
Bạch Mặc Y nghi hoặc nhìn hai người hỏi, “Nói đi, lại gây ra chuyện tốt gì rồi?”
Cung Tuyệt Thương cười ha ha nói, “Không có gì, không có gì!” đưa tay kéo tay Bạch Mặc Y còn nói thêm, “đi thôi, chúng ta về phủ!”
Vừa nói xong, cách đó không xa truyền đến trận ồn ào, đèn đuốc sáng trưng, Bạch Mặc Y nhìn về phía đó, lòng hiểu ngay, nhấc chân đi đến trước.
“Aizz, muội muội à, kệ đi kệ dđ, hiện giờ chúng ta đi nhanh vào, kiềm chế chút, kiềm chế chút đi!” Nói đùa chắc, đi nhanh quá chẳng phải lòi đuôi ra hay sao!
Bạch Mặc Y nghe vậy phối hợp bước chậm chút, khoé miệng khẽ nhếch lên cười yếu ớt bảo, “Đánh cuộc thế nào?” Nàng dám chắc kế hoạch đêm nay của họ nhất định thất bại.
Đánh cuộc gì?” Cung Tuyệt Thương không hề nghĩ gì hỏi luôn.
“Ta thắng, trong vòng nửa năm huynh không được phép tới Lạc quốc, ta thua, tất cả tuỳ huynh!”
“Gì cơ? Vậy sao được? Không được không được!” Cung Tuyệt Thương xua tay cự tuyệt, không cho hắn đi Lạc quốc, hắn làm không được!
“Nói vậy, chuyện đêm nay huynh không tin tưởng chút nào?” Bạch Mặc Y thản nhiên hỏi lại.
“ai nói chứ, đánh cuộc thì đánh, ta thắng, nàng không được phép gả tới Lạc quốc!” Cung Tuyệt Thương thở phì phì nói, với chuyện hôm nay hắn tuyệt đối tin tưởng.
“Được, một lời đã định!”
“Hừ, tuyệt không đổi ý!”
Khóe mắt Tử Dạ giật giật chút, có chút phức tạp nhìn thoáng qua hai người, lại thản nhiên lướt qua, nàng không muốn Cung Tuyệt Thương đi Lạc quốc, chắc muốn bảo hắn bảo hộ hắn rồi! Nữ nhân này, chẳng lẽ không biết ở cạnh bên vị thái tử này sẽ an toàn hơn sao?
“Thời gian không còn nhiều, đi thôi!” Bạch Mặc Y dẫn đầu đi lên trước, dừng trước cửa cung dánh cho sứ thần Lạc quốc ở.
Rất nhanh đã có người nói trước, cả ba thong dong đi vào, trong viện, hình như vưa rồi rất loạn, trên mặt đất đôi chỗ có chút máu.
Bạch Mặc Y hơi lếc nhìn Cung Tuyệt Thương một cái, thầm thú vị.
Mặt Cung Tuyệt Thương xầm xuống, có dự cảm không lành, nốt ruồi đỏ trên trán đột nhiên mất đi ánh sáng bóng, đôi mi đẹp cũng chậm rãi cau lại vì sao hắn lại có cảm giác bị tính kế nhỉ? Tà trừng mắt liếc Tử Dạ một cái, lặng lẽ hỏi.
Tử Dạ cũng không thèm nhìn hắn chút nào, vẫn biểu hiện bộ dạng ngàn năm không đổi kia.
“Không biết Ly thái tử và công chúa Vân Y đêm khuya tới chơi là có chuyện gì?” Giọng Lạc Linh Cẩm có chút âm trầm vang lên phía trước, cả ba dừng chân, nhìn bóng áo vàng đang chậm rãi tiến gần.
Liếc mắt sâu nhìn hắn một cái, lòng Cung Tuyệt Thương trầm xuống, giọng hơi buồn bảo, “Bản thái tử đi ngang qua nơi này, vì thế tiện ghé thăm, nghĩ ngày mai lạc hoàng tử đã đi rồi, cũng không nỡ, tiện ta mang tới tuyết phượng Ly quốc để cho hoàng tử dùng!”
”Ly thái tử có lòng, Cẩm vô cùng cảm kích!” Lạc Linh Cẩm khách sáo nói, chuyển sang nhìn Bạch Mặc Y, mắt có chút nghiễn ngẫm, hơi khinh khỉnh, lại xen lẫn nguy hiểm, đi đến bên cạnh nàng, hạ thấp giọng nói, “Bổn hoàng tử còn tưởng là công chúa rất tưởng nhớ tại hạ chứ, ha ha!!”
Bạch Mặc Y lạnh lùng nhìn hắn một cái, thấy hơi hoảng, còn xen lẫn hơi thở nặng nhọc, khẽ mỉm cười bảo, “Làm phiền rồi!” Kẻ này quả nhiên lợi hại, trúng thuốc nặng như vậy mà vẫn còn duy trì sự tỉnh táo và lý trí, chỉ e công lực của kẻ này chẳng thua gì Ngọc Vô Ngân và Lạc Vũ Trần.
Trong không khí mùi máu vẫn còn chưa tan hết, Cung Tuyệt Thương lặng lẽ chen vào giữa hai người, đương nhiên cũng thấy vẻ khác thường của Lạc Linh Cẩm, hất hất tóc, tà tà nói, “Lạc hoàng tử, trước đại hôn thấy máu, chắc có điềm xấu rồi hử? Có chuyện gì chọc ngài nổi giận vậy?”
“Không có gì, chỉ là một kẻ râu ria, đụng chạm bổn hoàng tử thôi!” Lạc Linh Cẩm chậm rãi cười, tay bấm chặt hơn, chuyện đêm nay tuyệt đối không thoát khỏi liên quan đến bị Ly thái tử này, nếu không sao chuyện vừa xảy ra thì họ đã xuất hiện chứ?
“À, đúng rồi, bản thái tử vì muội muội có chuẩn bị hai vị thị nữ, coi như tặng một phần lễ vật cho Lạc hoàng tử, hôm nay cũng tiện mang đến rồi!” Cung Tuyệt Thương nói xong, vỗ tay một cái, bên ngoài tiến vào hai cô gái vô cùng xinh đẹp, mùi hương thơm ngát, bước từng bước nở hoa, quyến rũ động lòng người, được coi là thiên tư tuyệt sắc.
Bạch Mặc Y hơi giật giật miệng, cổ quái liếc mắt nhìn Cung Tuyệt Thương một cái, thầm nghĩ: Đây chẳng phải là nha đầu thông phòng cổ đại đó sao?
Cung Tuyệt Thương cau mày, tiến tới bên tai Bạch Mặc Y thì thầm, “Muội muội à, nàng đoán đúng rồi đó, long tương hổ bộ mà!” Tuy hai cô gái kia không xinh đẹp bằng muội muội, nhưng các nàng ấy có tuyệt kỹ độc môn, chuyên luyện “Nhiếp hồn thuật’ để quyến rũ hồn nam nhân, hơn nữa, các nàng ấy rất trung thành, là do hắn đã bồi dưỡng chuyên môn ra, nhưng chỉ không ngờ lại phải dùng vào lúc này!
Hai nàng tiến tới làm lễ, chân bước đi câu hồn đoạt phách, nhiều người hầu bên cạnh lập tức thẫn thờ, đến nước miếng cũng rớt xuống, trên người chỗ th4n dưới gồ cao lên như chiếc lều, hơi thở đều nặng nhọc.
BẠch Mặc Y nhìn kỹ hai người, quả nhiên là vưu vật nhân gian, chuyện tuyệt sát đối phó nam nhân, chỉ đứng đó mà đã toát ra luồng khí mê hoặc, lại nhìn ba nam nhân trước mặt, mặt Tử Dạ hơi đen xì, lạnh lẽo, Cung Tuyệt Thương thì trông bộ dạng vui vẻ, như đang mong đợi sự khích lệ của nàng, lại nhìn tới Lạc Linh Cẩm, Bạch Mặc Y nheo mắt lại, nghe đồn Lạc đại hoàng tử là kẻ ham mê sắc đẹp, mà hiện giơ tuy hắn bị trúng mị dược, với hai mỹ nhân tuyệt sắc trước mặt, trong mắt lại là mảng rõ ràng, cái loại trong trẻo này không phải giả vờ, xem ra lời đồn có chút hiểu lầm!
“Một khi đã vậy, vậy Cẩm trước tiên cảm tạ thái tử, người đâu, dẫn đi an bài!”
hơi thở Lạc Linh Cẩm hơi chút áp lực, lúc trước có giết chút, giờ lại đưa tới hai người, vị Ly thái tử này quả nhiên đủ ác độc.
“Không dám làm phiền nhiều, cáo từ! Lạc hoàng tử mông đẹp nhá!” Không thấy người nào nhìn một cảnh này của mình, Cung Tuyệt Thương giọng chút căm giận, mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại nguy hiểm, không cam lòng xoay người rời đi, lúc đi qua bãi máu kia, hơi dừng lại, thế mà dám giết người của hắn!
“Công chúa của ta, thật mong hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta quá!” Lạc Linh Cẩm đột nhiên nắm tay Bạch Mặc Y, tiến sát tai nàng, hít sâu một hơi, mùi hương thơm mát, lại có cảm giác luồng khô nóng trong người giảm đi, lúc này, hắn thật không không muốn thả nàng đi! Chết tiệt thật, hắn thế mà lại trúng kế, nữ nhân kia, giết nàng thì thoải mái cho nàng quá!
Bạch Mặc Y vốn định tránh, nhưng lại tuỳ ý để hắn nắm tay mình, hiện giờ đợi hắn nói xong, bàn tay trắng nõn như vô tình xoa nhẹ động mạch chính của hắn, mắt càng trầm hơn, nàng thế mà lại không cảm thụ được nội lực của hắn ư? Bất giác nhanh tay thử lại, thử lại, ngoài mạch đập có chút hỗn loạn ra thì biểu hiện trong cơ thể hắn vẫn coò trúng độc thì không tìm được gì!
Lạc Linh Cẩm buông tay nàng ra, nở nụ cười âm trầm, nói, “Công chúa của ta, nếu nàng không muốn đi, chúng ta đây cùng động phòng trước được không?” Hắn tuyệt không để ý chuyện nàng biết hắn trúng độc, ngược lại hắn còn rất vui vẻ, ít nhất hắn đã cảnh cáo nữ nhân này, đừng nghĩ chơi đùa với hắn, chọc giận hắn, hậu quả nàng gánh không nổi!
“Ngươi đừng có mơ!” Cung Tuyệt Thương đi rồi, thấy Bạch Mặc Y đuổi không kịp thì quay lại, đúng lúc nghe được lời Lạc Linh CẨm, lửa giận ngút trời đẩy hắn ra, kéo Bạch Mặc Y đi, muốn động phòng với Muội muội hắn sao? Hắn nhất dịnh biến hắn ta thành thái giám luôn!
Ba người đi rồi, Lạc Linh Cẩm không dừng lại xoay người trở về phòng, nói với kẻ áo đen trước mặt, “thế nào? Có giải được không?” Chết tiệt thật, độc này hắn cũng không ép xuống được, sắc mặt âm trầm, Cung Tuyệt Thương, cục nợ này, một ngày nào đó, dùng mạng ngươi đền lại!
Sát khí lạnh lẽo ngập tràn trong phòng, kẻ áo đen rùng mình một cái, cúi đầu nói, “Chủ tử, khó giải, chỉ có phụ nữ thôi!” Bên ngoài đồn đại chủ tử dâm loạn, thật ra chúng biết điều này là giả, chủ tử không gần nữ sắc!
“Hừ!” Một chưởng chụp tới, bàn gỗ bên cạnh vỡ toác từng mảnh, Lạc Linh Cẩm đứng lên, thô lỗ kéo cô gái đứng sau gã áo đen tới, không khách sáo xé toạc áo nàng ta, chẳng chút kiêng dè, cũng không đóng cửa, càng chưa nói tới chút thương tiếc, chẳng có màn dạo đầu gì, dù sao hắn muốn cũng chỉ là một vật phẩm để giải độc mà thôi, phụ nữ, với hắn chẳng là gì cả.
Trong phòng còn hai gã đàn ông, nhưng họ cũng không dám lui ra, bởi chủ tử chưa nói, chỉ đành cúi đầu, nhìn không chớp mắt, trên mặt chẳng có chút biểu hiện dư thừa nào, tuy người bị chủ tử đặt dưới thân là đồng bạn của chúng.
Cô gái mím chặt môi, thờ ơ nhận vận mệnh của mình, nàng ta sống là người của chủ tử, đừng nói là thân thể mà chủ tử muốn mạng nàng ta, nàng ta cũng phải cho!
Mà này đó tất cả đều là tử sỹ mà Lạc Linh Cẩm bồi dưỡng được, chỉ biết giết người, tử sĩ không có tư tưởng của mình, chỉ trung thành với một mình hắn!
TRên nóc nhà xa xa, có bóng đen ẩn nấp, mắt lạnh đang xem xét tình hình trong phòng, bóng nhẹ rời đi.
Cung Tuyệt Thương buồn bực, hắn có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến chính muội muội của mình lại liên thủ với Tử Dạ để tính kế hắn! Nghĩ đến hắn không thể đi theo Bạch Mặc Y tới Lạc quốc, hắn hận không thể cầm dao chém tan thành trăm mảnh, dậm chân bành bạch, tức giận vô cùng!
Xem xem, sao mệnh hắn khổ vậy chứ, hắn chỉ muốn chỉnh cái tên Lạc Linh Cẩm kia một lần thôi, nhưng ai ngờ, chính muội muội mình thế mà dám mượn dịp loại hắn ra khỏi vòng. Sớm biết thế cũng không tin tưởng tên ngốc kia được, trách không được, lại nói kế hoạch kia của hắn ra, còn thằng ngốc ấy lại dám chủ động giúp vào một tay, hoá ra là đang đợi hắn đây mà!
Hắn hận vô cùng! Cung Tuyệt Thương sau khi biết rõ mọi chuyện thì vô cùng ai oán nhìn hai người kia chằm chằm, tức giận bất bình, vì sao chứ? Vì sao? Vì sao thằng ngốc ấy có thể được, mà hắn thì không thể chứ? vì sao muội muội không cho hắn đi chứ? Vì sao, vì sao? Hắn tức chết rồi, muốn xả giận!
“Thằng ngốc chết tiệt, đánh một trận với bản thái tử đi!” Không đánh không xả giận được, tốt nhất là đánh què hắn, để hắn đi, cũng không cho tên ngốc này đi được! Nghĩ lại không được, bên cạnh muội muội không còn ai, thằng ngốc này đi theo còn có thể giúp được một tay, vậy không đánh cho què nữa, mà đánh mấy đấm cho hết giận rồi quên đi.
Cung Tuyệt Thương nói xong, lại thấy sững sờ, hôm nay kiêng không thể đánh được!
Bạch Mặc Y lắc đầu, chạy thẳng về phủ, chuyện hai người này, nàng không xen vào!
Tử Dạ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, gần như chẳng thèm để ý tới, hắn muốn đánh nhau à, phí sức lắm, hắn nguyện đi ngủ còn hơn!
“Thằng ngốc chết tiệt, nợ cũ nợ mới cùng tính luôn thể!” Ngẫm lại hắn tự dưng mất đi nụ hôn đầu, Cung Tuyệt Thương bỗng nổi giận. Vì sao hắn cứ bị người ta giễu cợt đến chết, chời đùa hắn xong thì mất tích chứ? Lúc trở về trên mặt chẳng còn vết tích gì, trong lòng thấy bất bình quá mà! Thật muốn cắn thêm một miếng quá.
“Tính sổ hả? Ngươi chắc chứ?” Tử Dạ ôm kiếm đứng trước mặt hắn, nhìn lửa giận bốc ngút trời trên mặt hắn ta, vẻ mặt yêu mị như hoa tức đến đỏ bừng, nốt ruồi son đỏ chói loé sáng, đỏ như lửa, lúc này bất giác khiến hắn nhớ tới một kẻ yêu nghiệt khác cũng tồn tại trên nhân gian, nhưng cũng là dạng người trong hoàng thất, vì sao Sở Quân Ly thì cao quý, xinh đẹp xen lẫn tao nhã phong độ ôn hoà, mà kẻ trước mắt này lại là một thân tục khí, cả người toả ra hơi thở tà mị, còn chẳng tao nhã nho nhã như Ly quốc chủ, nếu không phải họ trông giống nhau, hắn cảm thấy Cung Tuyệt Thương chắc chắn là do Ly quốc chủ nhặt được vậy!
“Chắc! Lần trước thiếu lão tử vẫn còn! NỤ hôn đầu của lão cũng chưa trả xong đâu!” Không đúng, nụ hôn đầu của hắn hình như là cho muội muội rồi vậy, kẻ nào đó đỏ mặt, không phải vì Tử Dạ, mà bởi nhớ tới một đêm nào đó trong hoàng cung Sở quốc kia, trong lúc vô tình hắn đã hôn môi Bạch Mặc Y, trong lòng vẫn còn cảm giác ngọt ngào. Lấy lại tinh thần, nhìn Tử Dạ khinh thường đánh giá, Cung Tuyệt Thương không rõ sự tức giận ẩn trong lòng, như có tâm sự trong lòng bị người khác nhìn thấu vậy nên mới nổi giận, giơ tay ra, dùng sức mạnh, chẳng lưu tình chút nào.
Tử Dạ thật oan uổng quá, hắn chỉ thầm so sánh hắn ta và Sở Quân Ly trong lòng chút, căn bản cũng chẳng có ý nghĩ vớ vẩn gì, Cung Tuyệt Thương tên này gọi là có tật giật mình!
“Xem ra ngươi nhớ mãi không quên chuyện lần trước nhỉ?” Mắt Tử Dạ trầm sâu, dấu lạnh lão, tránh một chưởng của hắn ta, cũng tốt thôi, dù sao mai rời đi rồi, đêm nay cũng ngủ không được, hắn chẳng ngại tiêu phí thời gian với hắn ta ở đây, mà cho tới tận giờ chẳng ai dám cắn hắn thế đâu, vị Ly thái tử này nhưng lại là vị duy nhất đó! Lần trước còn bỏ qua cho hắn ta, lần này thì chắc không rồi!
Chân Bạch Mặc Y rời đi hơi lảo đảo, xoay người nhìn hai kẻ kia ở cùng nhau, nụ hôn đầu tiên à? Đây cũng đều hôn cả rồi, quan hệ của họ thân mật như thế từ bao giờ nhỉ? Nàng cũng hoàn toàn không kỳ thị gì chuyện đồng tính cả, chẳng qua chỉ tò mò chút, mắt cứ nhìn cố định trên người Cung Tuyệt Thương, trầm tư, hắn thật sự cam nguyện nằm ở dưới chư? A, tâm tư nàng lại không trong sáng rồi…
Xin tha thứ cho nàng, có đánh chết nàng cũng không tin vị Tử Dạ lạnh như khối băng kia nằm ở dưới, điều này gần như không thể!
Ngẫm nghĩ, đêm nay nàng cũng không ngủ được rồi, chẳng bằng ở lại xem diễn. Một ý cười giảo hoạt loé lên trong mắt, giọng trong trẻo lung linh vang lên giữa đêm yên tĩnh vô cùng động lòng người, “Ca ca à, nếu đêm nay huynh đánh chết Tử Dạ ngay tại chỗ này, muội sẽ đồng ý cho huynh ngày mai đi ra khỏi thành khoảng trăm dặm đó!”
Hai kẻ đang đánh nhau cùng lúc vì câu nối “đánh chết ngay tại chỗ” nghe vô cùng mờ ám, định ra oai cũng đều không nổi.
“Nàng vẫn là phụ nữ chứ hả?” Giọng Tử Dạ rất lạnh, vứt một câu từ xa tới, muốn ha gục hắn hả, vậy cũng phải xem Cung Tuyệt Thương có bản lãnh này không đã?
“Muội muội, chỉ trăm dặm thôi á? Không được, gần quá!” Cung Tuyệt Thương rất hưng phấn, hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ thầm nghĩ hắn cũng được đi đưa hôn, nhất định phải cò kè mặc cả, hưởng lợi thêm chút nữa!
Bạch Mặc Y tìm cây, nhà nhã ngồi lên trên, khoanh chân chẳng giữ hình tượng gì, nghe được lời Cung Tuyệt Thương nói, hơi suy nghĩ chút bảo, “Như vậy đi, một nụ hôn một thành là được” Trong mắt cố nén cười, hoá ra mình cũng có thể tà ác đến vậy!
Thị vệ đằng sau không hẹn mà tái mặt, liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên tản ra, rồi biến mất tại chỗ, toả ra bốn phương tám hướng lao đi, chạy càng nhanh càng tốt, loại chuyện này kiên quyết không thể nhìn, sẽ bị chết người, mà công chúa thì cũng hơi quá….quá lớn mật, thật thú vị tới ác độc, may mà kẻ bị nàng tính kế kia không phải là họ!
Tử Dạ co giật, ánh mắt giết người phóng về Bạch Mặc Y, lòng lại dâng lên luồng tức giận, động tác trong tay không ngừng, từng chiêu giết cứ tung tới Cung Tuyệt Thương!
Lúc đầu Cung Tuyệt Tương mặt nhăn nhó, rồi tiếp đó như gà bị chọc tiết hưng phấn vậy, từ nơi này đi Lạc quốc, bên đường thành Ly quốc đại khái có ba mươi thành vậy đó, đấy không phải nói chỉ cần hắn hôn thằng ngốc chết tiệt này ba mươi cái thì hắn có thể được đi theo rồi sao? Dù có hơi ác chút, nhưng có thể được ở cùng với muội muội, hắn coi như hy sinh một lần đi vậy, cùng lắm thì, lát nữa hắn tìm một kẻ thế thân, dù sao muội muội cũng chưa nói là không có hắn thì không thể sao?
Ánh mắt giống sói nhìn môi Tử Dạ chằm chằm, làm lưng Tử Dạ đằng sau phát lạnh, mặt lạnh lẽo nghiêm túc nói, “Ngươi cứ thử xem!”
“Tử Dạ, Tử Dạ ngoan, tiểu Dạ yêu ơi, ngươi cứ coi như thành toàn cho ta một lần đi nào, ngươi có biết ta rất muốn được đi theo cùng các ngươi không!” Cung Tuyệt Thương nháy mắt đưa tình, chớp chớp, chu môi đỏ mọng, cười xinh đẹp cất giọng nũng nịu, vu0t ve nói.
Bạch Mặc Y run rẩy chút, suýt nữa thì ngã từ trên cây xuống, hoá ra, nghĩa huynh này của nàng còn có môn công phu này nữa!
Tử Dạ càng lạnh. càng ghét cố tránh bóng Cung Tuyệt Thương lao tới, trốn như trốn ôn dịch vậy, có chết cũng không cho hắn ta tới được gần mình.
Bị vồ hụt nhiều lần, Cung Tuyệt Thương giận, lại nhào lên tiếp, cứ vậy đến lúc trời sáng, mắt đảo lia lịa, thò tay vào ngực cào cào, hắn sao lại quên hôm nay tặng xuân dược cho Lạc Linh Cẩm dùng chưa hết chứ! Nghĩ đến xuân dược, Cung Tuyệt Thương cau mày, thuốc này nhất định phải dùng phụ nữ mới giải được, Tử Dạ tuy bình thường nhằm vào hắn, nhưng cũng không nhất thiết hắn phải ra tay nặng với hắn ta thế, nếu không đợi sau khi hắn ta giải hết độc, hắn sẽ bị hắn ta xé xác mất!
Cung Tuyệt Tương lắc đầu, không được, thuốc này không thể bỏ, hắn cũng không muốn cuộc sống sau này bị thiên hạ đệ nhất sát thủ đuổi giết, kinh khủng lắm!
Ngón tay lại cho vào trong ngực chạm tới một chai khác, mắt sáng lên. Đúng rồi, sao hắn lại quên mình còn có thuốc mê chứ? Cười chẳng tốt lành gì với Tử Dạ, bóng đỏ loé lên như chớp xông đến, kêu lên, “Một lần cuối, lại không bắt được ngươi, bản thái tử sẽ tha cho!”
Tử Dạ lắc mình tránh thoát, nhìn hắn khinh thường một cái, Công phu Cung Tuyệt Thương và hắn tương đương, muốn bắt được hắn, còn lâu nhá! Luyện thêm vài năm nữa đi! Sát thủ quan trọng nhất là một môn công phu, đó là chạy trốn, ngoài lần đó ra, hắn chạy không thoát mới thương đến cả mạng cũng không còn, còn hầu như cơ bản chẳng ai đuổi được hắn!
“Bỏ đi, không đánh nữa!” Lại vồ hụt khiến Cung Tuyệt Tương cúi đầu tức giận, ủ rũ đi về phía Bạch Mặc Y.
Tử Dạ thở phào, cũng không muốn nghĩ, sửa sang lại quần áo, lắc mình cũng đi theo tới.
Bạch Mặc Y dựa vào cây, trong mắt loé cười, lòng thầm nói, xem ra Tử Dạ vẫn rộng lượng, ba, hai, một.
Chữ một vừa đếm xong, Cung Tuyệt Thương vọt nhanh xoay người, tay vung lên, mang theo một mùi thuốc bột tạt về phía Tử Dạ.
LÚc này Tử Dạ cũng lùi lại phía sau, mặt lạnh lẽo, mắt giết người nhìn chằm chằm Cung Tuyệt Tương, nghiến răng nói, “Biết ngay là không thể tin ngươi được, mang thuốc giải ra!” Cũng chỉ vì hắn thất thần nên mới không để ý.
Bạch Mặc Y ngước mặt lên, hưng phấn hỏi thánh thót, “Ca ca, muội muốn hỏi huynh chút, huynh bỏ thuốc gì thế?”
“Huynh bỏ thuốc mê Tử Dạ sao?” Giọng mũi thật nhạt xen lẫn cười cười của Bạch Mặc Y, biến sắc, đột nhiên ngưng thở, đồng tình nhìn về phía Tử Dạ, lại càng thêm bội phục Cung Tuyệt Tương, ánh mắt Tử Dạ gần như lăng trì hắn rồi.
“Không đúng mà, thuốc này có thể làm một đầu trâu ngất được, sao ngươi lại không việc gì hả?” Cuối cùng cũng xuất hiện khác thường, Cung Tuyệt Thương buồn bực nhìn Tử Dạ, hắn ta đứng ở đầu ngọn gió, thật sự không ngửi được, hơn nữa thuốc cũng không tán ra trước, hắn cũng ngưng thở.
“Chết tiệt thật, ngươi cũng dám kê đơn cho ta hả/” Tử Dạ tức tới đỏ mắt, kiếm trong tay rung lắc liên tục, đầu óc mê muội, thuốc này rất nặng, tuy hắn cũng đã rèn luyện mặt này rồi, nhưng vẫn không ngăn cản nổi.
Bạch Mặc Y ngớ ra, mím chặt môi, thầm bi ai thay cho Cung Tuyệt Thương.
Cung Tuyệt Thương ngượng cười bảo, “Cái đó, ta cũng thật không phải cố ý mà, ta chỉ nghĩ muốn làm ngươi ngã xuống thôi” Nói xong, thì nhảy ra sau mấy bước, Tử Dạ như vậy rất nguy hiểm, trúng phải thuốc mê nặng vậy mà còn không ngã, chống lại ánh mắt giết người của hắn ta, lúc này. hắn lại xúc động muốn trốn.
“Ca ca, huynh đã quên chuyện vừa rồi à? Một nụ hôn một thành đó?” Kẻ ác thật, tuyệt đối là kẻ ác, Bạch Mặc Y chỉ xem diễn, người khác là diễn viên, nàng nhìn không biết chán, lại còn có thể trêu chọc khối băng Tử Dạ này nữa, nàng càng muốn nhìn khuôn mặt trăm năm không đổi này của hắn có biểu hiện khác, thật thấy thú vị quá!
Bóng Tử Dạ run rẩy, mắt hung tợn trừng với Bạch Mặc Y, cuối cũng trên khuôn mặt băng trắng nõn ngàn năm bỗng trồi lên một biểu hiện khác, lửa giận ngập trời, trợn mắt nhìn, lúc này hắn không những muốn giết Cung Tuyệt Thương mà còn muốn bóp ch3t vẻ mặt ác của người phụ nữ kia, lòng bất giác thấy đau xót, chậm rãi co lui lại.
Nếu nàng không muốn nhìn hắn, vậy sau này hắn cũng không xuất hiện trước mặt nàng nữa, nhưng mà nàng không biết nàng làm vậy, lại khiến hắn bỏ tình bất lợi ư? Tình à? Tử Dạ thấy sợ run lên, lòng đột nhiên thấy rối loạn, lửa giận trong mắt giảm xuống, lại ngước mắt lên, chỉ còn khoảng tịch mịch, một luồng bi ai tịch mịch toả ra từ đáy lòng, bị nhiễm ngọn gió đêm thu, bóng cô đơn bên ngoài đìu hiu. Có lẽ, đã đến lúc hắn phải rời đi rồi, nhưng mà trong lòng vẫn vương vấn mãi, chân bước nặng nề, lòng trĩu nặng.
Bạch Mặc Y nhìn thấy ánh mắt đau thương của Tử Dạ, tuy chỉ trong nháy mắt, bóng đêm lại tối nữa nhưng nàng lại nhìn thấy, như hạt giống đâm sâu trong lòng nàng, trong chốc lát nàng bỗng chẳng biết nói gì.
Ánh mắt Cung Tuyệt Thương sẫm lại, nhìn thoáng qua Tử Dạ, rồi lại liếc mắt nhìn Bạch Mặc Y ngồi trên cây, lòng cười khổ chút, hoá ra Tử Dạ cũng thích nàng! Nhưng trong lòng nàng, trong mắt nàng lại chỉ có một, cái vị nam nhân lạnh nhạt như thần tiên ấy. Một người đeo mặt nạ ngọc lạnh lẽo hiện lên trước mắt, lòng Cung Tuyệt Thương lại càng khổ sở hơn, có lẽ trong lòng nàng còn có một người nữa, những lại không có hắn, và càng không có hắn hơn! Hắn có thể làm chỉ là canh giữ bên cạnh nàng, dùng sức của mình để bảo vệ nàng thôi!
Nói vậy Tử Dạ cũng có cùng ý nghĩ này chăng?
Không khí đột nhiên trở nên nặng nề, có loại áp lực không nói nên lời toả ra bốn phía.
Cung Tuyệt Thương nhảy xuống, tà tà nở nụ cười, dấu mọi đau đớn trong mắt, lại biến trở lại thành bộ dạng cà lơ phất phơ, cố duy trì tỉnh táo nói với Tử Dạ, “Đúng đó, suýt nữa ta bị ngươi làm cho quên mất!” Nói xong, còn ra vẻ vỗ vỗ ngực, chân bước chậm rãi hướng Tử Dạ đi tới, nghĩ chắc tý nữa hắn ta sẽ ngã xuống ngay.
Bạch Mặc Y trên cây kinh ngạc, không rõ đang nghĩ gì, Bạch Mặc Y ảm đạm, mắt mờ mịt nhìn vào bóng đêm, bóng dạng cũng trong trẻo lạnh lùng cao ngạo lộ ra cô đơn, đau thương.
“Cút ngay!” Tử Dạ thấy Cung Tuyệt Thương đi tới bên cạnh thì tức giận nói, trong giọng có sát khí xen lẫn bi thương khó có thể nhận ra.
Làm sát thủ, sợ nhất không phải cái chết mà là loại cảm giác bất lực không tỉnh táo nổi, nó sẽ làm cho hắn ta cảm thấy vô dụng, có cảm giác lâm vào rừng chết chóc, từ nhỏ, làm bạn với hắn chỉ có mưa gió máu tanh, lấy đao làm nguồn sống, ngoài giết người ra thì vẫn là giết người, cuộc sống chỉ có đen trắng.
Hắn chán ghét loại cảm giác không thể động đậy nổi, chán ghét loại bất lực này, điều này làm cho hắn cảm thấy kinh khủng, mãi sâu trong hồi ức cũng không muốn nhớ lại nhất. HẮn nhớ rõ lần đầu tiên huấn luyện, hắn bị người ta vứt vào trong rừng sâu, chung quanh chỉ có bầy sói, những người như bọn hắn cũng giống như bầy sói muốn sinh tồn, dựa vào trong tay một con dao nhỏ, tìm đường sống trong chỗ chết, nếu không bọn hắn kết cục chỉ có làm mỗi cho sói, lúc ấy,. hắn sợ hãi, vô lực, hắn nhớ mẫu thân! Rất nhớ rất nhớ, nhưng những kẻ đó lại cùng mạng mẹ hắn để uy hiếp hắn, nếu hắn chết, thì mẹ hắn cũng chết. Vì thế, hắn phải sống, đến cả hắn cũng không tin nổi là sẽ sống sót, mà toàn bộ mấy chục người bạn bên cạnh hắn thì đã chết hết.
Chỉ còn có hắn sống sót, mà mẹ hắn thì lại đã chết!
Sau khi hắn xuất đạo, chuyện thứ nhất hắn làm là tự tay giết sạch kẻ gây ra, bởi những kẻ đó làm hại mẫu thân hắn, phá huỷ cuộc sống của bọn hắn tuy khổ nhưng lúc nào cũng vui vẻ thoải mái.
Cũng bắt đầu từ đó, trong mắt hắn chẳng còn màu sắc gì, chỉ có người sống và người chết, ngoài giết người ra, thậm chí đến cả hắn vì sao còn sống cũng không biết nữa.
Mà lần đó ở Bạn Nguyệt cư, nàng cứ vậy cứu hắn, nàng để lại cái bóng xinh đẹp cho hắn, cũng để lại chút ôn nhu trong lòng hắn, đó là vì tay nàng đặt trên ngực hắn khâu vết thương lại, cũng khâu luôn vào trong cơ thể của hắn.
Cũng không ngờ gặp lại hắn lại tiếp tục lấy mạng nàng!
Cũng là lần đó, lần đầu tiên hắn đổi ý, lần đầu tiên buông tay!
Rồi sau đó nữa, Lạc Vũ Trần tìm được hắn, giúp hắn giải quyết mớ bòng bong với khách hàng, thanh toán một khoản tiền lớn cho hắn, yêu cầu hắn bảo vệ nàng. Lúc ấy hắn có cmả giác vui vẻ thoải mái, bởi hắn không còn phỉa giết người duy nhất làm hắn động lòng nữa, cũng bởi vậy hắn có lý do chính đáng để ở bên cạnh nàng, chỉ cần mỗi ngày được yên lặng nhìn sau lưng nàng thôi. Lúc đó hắn cho là hắn còn nợ ân tình của nàng.
Cũng không ngờ theo thời gian trôi, phần ân tình này trong lòng hắn lại thay đổi hẳn.
Cả người hắn đầy máu tanh, thuộc bóng tối, sao có tư cách được ở bên cạnh nàng chứ? Nàng đáng được người tốt quý trọng, tựa như Lạc Vũ Trần, cũng như Ngọc Vô Ngân.
Nhưng hôm nay cứ việc mọi chuyện đã rõ trong lòng, hắn và nàng không cùng một thế giới, nhưng nghe dược lời nói vô tâm của nàng hắn vẫn khó tránh khỏi bị tổn thương, khó tránh khỏi đau lòng.
“Ta cũng không định gần ngươi, nhưng mà không thể không làm, ngươi coi như giúp ta đi, ta thật sự muốn được đi cùng muội muội!” Cung Tuyệt Thương nhìn Tử Dạ, cảm giác được hắn đau lòng, có cảm giác đồng bệnh tương liên, không ngờ hắn như vậy, không ngờ tới một sát thủ máu lạnh vô tình ấy lại trở nên đa sầu đa cảm thế, lập tức lại tà tứ cười đùa.
Lần trước là vô ý, lần này đánh chết hắn hắn cũng không hôn hắn ta! Muội muội lập tức sẽ rời đi, hắn không muốn nàng đi mà mất vui. Mọi thứ Cung Tuyệt Thương chỉ có thể trông chờ Tử Dạ, ai bảo hiện giờ người bên cạnh chỉ có hắn thôi thứ! Hắn muốn tìm Lạc Vũ Trần để đánh nhau cũng chẳng thấy người mà!
Cái tên đó chẳng nói tiếng nào đã bỏ chạy, đáng giận lắm, không rõ muội muội hắn đang bị thương tâm, khổ sở hay sao?
“Cút!” Lại một tiếng vô tình, Tử Dạ vung kiếm ra một nửa, trên tay xuất hiện một vệt máu, hắn chính là chết, cũng trợn tròn mắt.
Trong không khí bay ra mùi máu tanh, Cung Tuyệt Thương sửng sốt, đột nhiên rít gào mắng, “Ngươi là thằng ngốc hả? Lão tử đây chỉ nói đùa thôi mà, ngươi cho rằng ai muốn hôn ngươi chứ? Ngươi cũng chẳng phải là tuyệt thế mỹ nữ, ngươi cho là lão tử thèm khát lắm hả!”
Bạch Mặc Y vội vàng nhảy từ trên cây xuống, kéo tay Tử Dạ, cau mày nói, “Thật xin lỗi, ta chỉ nói đùa thôi mà!” Nàng vốn tưởng hai người họ có tình, cũng không ngờ, mọi chuyện lại không giống như nàng nghĩ, ánh mắt ai oán của Tử Dạ làm nàng bối rối, cũng làm cho lòng nàng thấy nặng nề. Nàng lại không biết, có khi đùa cũng làm tổn thương người khác.
Tử Dạ sợ run lên, chậm rãi rút tay về, nỗi đau đớn làm cho hắn thấy rõ, vẻ áy náy trên mặt Bạch Mặc Y, nghe được lời xin lỗi của nàng, hắn chẳng vui nổi, ngược lại càng cảm thấy khoảng cách hai người ngày càng xa, như ở giữa cách muôn sông nghìn núi vậy, hắn có thể nhìn tới lọt vào tầm mắt hắn là bóng nàng, chỉ có chiếc bóng trong trẻo mà lạnh lùng của nàng!
Hắn chưa boa giờ nghĩ xa xôi gì, nhưng lại không ngờ tới chỉ đứng nhìn sau lưng nàng, hiện giờ hắn cũng không có tư cách này.
“Đi thôi! Ta đỡ ngươi về!” Bạch Mặc Y thản nhiên nói, cẩn thận dùng khăn lụa băng kín vết thương cho hắn, đỡ hắn trở về.
Tử Dạ rụt tay lại, vẻ mặt lạnh băng, mắt không nhìn lên nàng. Cảm thấy được hắn cự tuyệt, Bạch Mặc Y thu tay về, giao hắn cho Cung Tuyệt Thương xoay người nói, “Ta đi trước đây!”
Chuyển động nhẹ nhàng trầm tĩnh, bóng dáng tao nhã không muốn rời xa và đầy phức tạp, lòng lại thấy chua xót, hắn vĩnh viễn chỉ có thể nhìn tới bóng nàng, trong thời gian ngắn này, hắn sẽ nhớ kỹ hết mọi thứ, chỉ e là còn chiếc bóng mà thôi.
“Đi thôi, về lại bàn tới ba cái hôn kia!” Cung Tuyệt Thương khinh thường nhướng mày nói, không ôn nhu lắm cũng chẳng đến mức thô lỗ kéo Tử Dạ, thấy hơi thở bất thường trong bóng tối, ánh mắt đảo quanh, lại nháy mắt mấy cái với Tử Dạ, buông tay hắn ra, lắc mình lên trước, giữ chặt lấy Bạch Mặc Y, thấy nàng không có phản ứng gì, mới đem ôm nàng vào lòng.
Chỉ dùng giọng nói hai người nghe được bảo, “Muội muội à, ngày mai nàng sẽ đi rồi, ca ca luyến tiếc khổ sở trong lòng lắm!”
Bạch Mặc Y thấy khó hiểu nhìn hắn, lòng cảm động, đợi hắn nói tiếp, bơở nàng biết Cung Tuyệt Thương nói còn chưa xong.
“Muội muội à, trong lòng ca ca thấy khó chịu quá, vì thế, một người khổ sở cũng là khổ, chẳng bằng để nhiều người cùng khổ vậy!” Cung Tuyệt Thương thì thầm, hít mùi hương mát rượi của nàng, ngửi dược làm lòng hắn mềm nhũn, dâng lên sự lưu luyến mãi.
“Huynh định thế nào?” Bạch Mặc Y cũng không đẩy hắn ra, biết nếu không phải hắn được yên tâm, bản thân mình gần như không thể cự tuyệt nổi, bởi hắn lòng rất tham, thật sự làm nàng không đành lòng thương tổn, cứ để họ vẫn ngốc vậy đi!
Một đếm cuối, nàng nguyện cùng hắn vui đùa, ca ca của nàng!
“À, chỗ tối có nhiều người nhìn chúng ta chằm chằm vậy, muội muội chỉ cần phối hợp với ta là ổn, được không?” Vẻ mặt Cung Tuyệt Thương cầu xin nhìn nàng, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
“Được rồi!” Bạch Mặc Y mềm lòng đồng ý.
Tử Dạ nhìn sau lưng hai người thân thiết, cảm thấy vết thương trên tay không hiểu sao lại không đau, hoá ra hắn cũng biết đau lòng, đau lòng xen lẫn đau xót, chỉ muốn trốn. Vẫn bộ mặt lạnh như cũ, chậm rãi đi qua hai người.
Cung Tuyệt Thương giữ lấy Tử Dạ, lòng hiện lên đáng thương và đồng tình, kéo tay rồi chụp lên bả vai hắn bảo, “Ngươi đi trước đi, ta cùng muội muội nói suy nghĩ trong lòng!”
Tử Dạ lặng lẽ bước chân lên trước, thân thể suy yếu vô cùng, ý thức càng ngày mà mơ hồ, kiếm trong tay lại vung lên, mới phát hiện ra, chẳng còn sức, bởi hắn không có cảm giác đau, trước mắt càng tối đen hơn, đúng rồi, hắn quên mất hiện giờ đã khuya rồi.
“Ngươi muốn gì vậy/” Bạch Mặc Y cau mày nhìn Cung Tuyệt Thương, lòng có dự cảm không lành.
“Ta định giúp nàng xem thử lòng của người đàn ông kia!” Cung Tuyệt Thương nói xong, kéo đầu Bạch Mặc Y xuống hôn, nhưng hắn không dám hôn lên môi nàng mà chỉ dừng bên cạnh, thấy nàng chẳng để ý gì, trong mắt loé lên thương tâm, rất sâu rất sâu, cũng nhanh biến mất!
Bạch Mặc Y sửng sốt, theo bản năng muốn đẩy hắn ra, Cung Tuyệt Thương lại tăng sức túm chặt hơn, cúi đầu thì thầm bên tai nàng, “Đừng nhúc nhích, ta muốn ôm nàng một cái, chỉ một lần cuối!” Là lần cuối cùng, nàng không cho hắn đi theo nàng đến Lạc quốc, gặp lại không biết tới khi nào, hắn sợ lần này tách ra chính là vĩnh viễn!
Nàng giơ tay lên rồi lại chậm rãi buông xuống, Bạch Mặc Y không cự tuyệt, nói thử gì đó, cũng chỉ là hắn tìm cớ, hắn thật sự không muốn nàng rời đi, nhưng vì an toàn của hắn, nàng không thể để hắn đi cùng nàng, Ly quốc chỉ có mình hắn, nếu hắn có chuyện gì, món nợ này nàng cũng trả không nổi! Hắn sẽ là một quân chủ giỏi!
Môi Cung Tuyệt Thương vẫn không rời mặt nàng, nhưng cũng không đi động thêm, chỉ cách môi nàng có một chút, với hắn mà nói cũng không thể vượt qua nổi, bởi nàng chính là muội muội của hắn, mà linh hồn trong khối thân thể này lại khác, là một linh hồn đến từ một nơi hắn không biết, nhưng có chút gì đó, cũng chỉ hắn có thể nắm trong tay, chẳng hạn như thân phận của hai người, một dời này, đều chỉ có thể là huynh muội.
Nếu được, hắn sẽ thật lòng làm lại, lại không bỏ quãng thời gian tách ra cùng nàng.
Tư thế hai người mờ ám, từ xa nhìn lại như hai người yêu nhau hôn cuồng nhiệt vậy.
Vân Tri thầm run lên, lòng càng phát run hơn, điều này…điều này sao thế chứ? Xem ra Ly thái tử cưỡng hôn con gái nhà lành, không được, hắn lắc đầu, lắc đầu, bọn họ….bọn họ…không phải là huynh muội sao?
Lưu Phong cũng choáng váng, sao thế nhỉ? Chẳng phải mới vừa rồi Ly thái tử muốn hôn Tử Dạ đó sao? Lúc trước hắn còn cảm thấy hai người họ có ý với nhau, nhìn mà thèm, sao tự dưng trong chớp mắt lại biến thành Ly thái tử và Bạch cô nương chứ?
Trong gió khẽ nhúc nhích, một bóng đen, bóng trắng cùng rời đi.
Cung Tuyệt Thương vẫn không buông Bạch Mặc Y ra, lại hôn nhẹ lên trán nàng, kéo tay nàng bảo, “Đi nào!” Người trong tối cũng đã thấy, đi cũng đi rồi, diễn cũng diễn xong.
Cũng không ngờ, đúng lúc Tử Dạ phía trước trở lại, thấy hắn hôn nàng, lửa giận trong lòng vừa áp chế đột nhiên bùng lên, hắn ta kê đơn cho hắn còn chưa tính xong đâu!
Nhưng mà hình như hiện giờ hắn lại càng mê man hơn, tất cả thế giới trước mắt như nhoáng lên, lửa giận giảm là đau lòng vô hạn, hắn nghĩ nhiều mới thấy cái gì cũng như chưa thấy.
“Này, thằng ngốc, vừa rồi ngươi đừng hiểu lầm, cái gì cũng chưa xảy ra đâu!” Hắn ta hiểu lầm hắn thì thôi, đừng hiểu lầm muội muội hắn là người thay đổi thất thường là được, Cung Tuyệt Thương sốt ruột giải thích.
Tử Dạ định nói gì đó, cả người mềm nhũn, ngã xuống, lòng lại bình thường trở lại, thật ra hắn ta nói hắn sẽ tin, không phải tin hắn ta mà là tin nàng, chính hắn biết rõ người phụ nữ này là người nào, có tính cao ngạo ra sao, nàng không thể làm ra chuyện gì khác người với hắn ta.
“Ngươi không sao chứ?” Bạch Mặc Y đỡ hắn dậy, Tử Dạ mềm nhũn hôn mê trong lòng nàng, cảm giác lạnh băng, Bạch Mặc Y cảm thấy cái lạnh này cũng chưa bằng sự tổn thương do người lạnh, đưa tay lấy ra một viên thuốc, nhét vào miệng Tử Dạ, trên nét mặt trong trẻo lạng lùng đầy quan tâm.
Cung Tuyệt Thương trừng mắt nói với nàng, “Muội muội à, nàng có biết cửu chuyển hoàn hồn dơn quý thế nào không hả? Sao tự dừn lại dùng để giúp giải thuốc mê cho thằng ngốc này chứ? Lãng phí, thật lãng phí quá!” Giậm chân giận dữ!
“Không biết, ta chỉ biết là huynh làm hắn choáng váng hôn mê thôi!” Bạch Mặc Y nói thản nhiên, đến liếc mắt nhìn Cung Tuyệt Thương cũng không, thấy hắn đứng bất động một bên, giận nói, “Còn không giúp một tay? Huynh phụ trách đưa hắn về phủ!”
“Muội muội à, đó là nàng đề nghị, nếu không ta sẽ không làm cho hắn choáng váng hôn mê đâu!” Cung Tuyệt Thương rất uất ức tự biện giải.
“Có bảo huynh kê đơn đâu!” Lời nói rõ ràng, Cung Tuyệt Thương lại tịt, đúng vậy, nàng có bảo mình kê đơn đâu chứ!
“Không cần dìu hắn, cửu chuyển hoàn hồn đơn cho hắn rồi, tý tỉnh thôi!” Lão nhân Thiên Ky cũng thật quá bất công, lúc đi còn tặng cho muội muội một bình to, thế mà đến một viên cũng không cho hắn, lần sau bảo Hồng Tiêu không nấy cơm cho lão ăn nữa!
Quả nhiên, một lúc sau, Tử Dạ tỉnh, cảm giác được một luồng nhiệt đang di chuyển trong cơ thể, trong miệng còn có mùi thơm của thuốc, đi lại trên gian hồ nhiều năm như vậy, hắn không biết là thuốc gì, lòng hơi chút lo lắng, thật ra mê dược này, chỉ cần ngủ một lúc là hết, thế mà nàng, cũng quan tâm hắn sao? TRên mặt không có biểu hiện gì, mắt lạnh lùng nhìn hai người bên cạnh, nghĩ tới một cảnh trước khi hôn mê, khí lạnh trên người nặng hơn, mắt sắc bén bắn về phía Cung Tuyệt Thương, giọng lạnh lẽo vô cùng nói, “Tới lúc tính sổ rồi!”
Cung Tuyệt Thương đột nhiên nhảy dựng lên vọt ra xa, chỉ vào Tử Dạ bảo, “Ngươi….Ngươi không thể vô lương tâm thế chứ, vừa rồi….vừa rồi ta còn tốt bụng đỡ ngươi đó mà!” Hắn vốn định bảo là cứu hắn ta, nhưng lại không muốn cứu thật, hắn có nói, Tử Dạ cũng sẽ không tin!
“Hừ, vô ích!” Kiếm trong tay đột nhiên vung lên, chiêu thức sắc bén công kích về phía Cung Tuyệt Thương, lần này sát ý càng đậm hơn lần trước.
Mặt Cung Tuyệt Thương tái nhợt, lắc mình tránh, nói, “Nè, đừng nha, đánh nhau thì đánh, đừng có động sao động kiếm, ngươi không biết kiếm của người không thấy máu thì không yên sao?” Cái này thảm rồi, hắn thật sự đã chọc vào Tử Dạ, toi rồi, toi rồi, dù gì hắn cũng biết rõ người ta, kiếm Tử Dạ mà rút ra chỉ có đả thương người, một đao hắn phải chết ngay! Hắn còn luyến tiếc muốn sống lâu mà!
Tử Dạ chẳng thèm để ý hắn, kiếm trong tay vung ra vô số hoa kiếm, đánh vào các huyệt trên toàn thân Cung Tuyệt Thương, đến cả chút do dự cũng không, vì hắn ta kê đơn với hắn, cũng vì vừa rồi hắn nhìn thấy nữa.
Bạch Mặc Y đứng một bên nhìn, lòng kinh hoảng, một chiêu này Cung Tuyệt Thương không tránh khỏi, chắc chắn là chết. Vừa định ra tay đã thấy Cung Tuyệt Thương tung tấm vải có cả vật thể kiếm huyết phượng đỏ ra, chiêu thức quỷ dị chặn đòn tiến công của Tử Dạ.
Một đỏ một đen quấn vào nhau triền đấu, bóng kiếm hôn độn, tơ bông bay loạn, họ đánh nhanh, Bạch Mặc Y lui ra tận xa nhìn, nhớ kỹ chiêu thức của hai người, tuy bình thường họ đều dạy nàng, nhưng trong đánh nhau nàng càng có thể học được rất nhiều!
Hai người họ đánh rất chăm chú, nàng xem đến nhập thần, vì thế khi bên cạnh có bóng người rơi xuống nàng mới phát hiện có người tới gần.
Vừa quay đầu lại, thì thấy Ngọc Vô Ngân đen trầm lạnh lẽo đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Tử Dạ và Cung Tuyệt Thơng, rồi lại nhìn Bạch Mặc Y không nói.
Đúng, hắn bỗng dưng không biết nói gì, hắn chỉ nghe được lời Lưu Phong nói, thì chịu không nổi, đợi khi hắn ý thức được thì bản thân đã ở đây rồi.
Hắn chưa rời đi sao? Ánh mắt Bạch Mặc Y dừng ở vết thương trước ngực hắn, mím môi không nói, nàng định hỏi là vết thương hắn đã tốt hơn chưa? Lại không biết nói dù chỉ một câu đơn giản, nàng cũng hỏi không nổi, cổ họng như bị đổ chì vậy, chẳng phát ra âm thanh nào.
Đêm đã khuya, gió rất lạnh, chung quanh cũng rất yên tĩnh, ít nhất ngoài tiếng hít thở của hắn và nàng ra, chung quanh hai người cũng không nghe được âm thanh nào, kể cả tiếng va chạm của đao kiếm nữa, vang lên gần bên họ.
Ngọc Vô Ngân nhìn sâu nàng một cái, xoay người rời đi, hắn động, nàng sao có thể để Cung Tuyệt Thương xảy ra chuyện gì chứ? Hắn làm sao có thể không tin nàng đây? Lòng sầm xuống, tối đen, nếu là Lạc Vũ Trần chỉ e hắn chẳng có tư cách ngăn cản.
“Aizzz, huynh….” Bạch Mặc Y thấy hắn xoay người bất giác mở miệng.
Bóng Ngọc Vô Ngân dừng lại, lẳng lặng đợi.
“Vết thương của huynh đã tốt chút nào chưa?” Do dự một chút, Bạch Mặc Y vẫn hỏi ra, hắn thật sự chẳng biết chiếu cố cho mình tý nào, miệng vết thương để lâu như vậy, nếu là người yếu ớt, bị thương ở đâu chắc đã sớm chết rồi, còn hắn….
Chẳng biết là áy náy hay đau lòng, tâm tình Bạch Mặc Y rất phức tạp, nàng bất an là vì vết thương này vì nàng, nàng không đành lòng, là vì lời nói của Hồng Tiêu, nàng quan tâm, cũng là bởi lời Hồng Tiêu nói; nàng né tránh cũng vẫn là bởi vì lời Hồng Tiêu nói.
Khốn thay nàng chỉ có một lòng, mà trái tim này nàng đã tặng cho người khác rồi!
Như biết mọi suy nghĩ trong lòng nàng, giọng Ngọc Vô Ngân lạnh lẽo như giá băng vậy, “Mọi chuyện ta làm chẳng liên quan đến nàng!” Hắn không muốn nhất chính là nàng áy náy, chỉ biết đổi lại là hắn quá nặng lòng.
Mọi chuyện hắn làm không liên qua nàng, chỉ bởi vì hắn muốn làm thôi!
Bạch Mặc Y c4n môi, nghĩ mãi không nói gì, nàng còn biết nói gì chứ? Nói gì thì sai đó, chẳng bằng không nói còn hơn, cũng bởi nàng thật sự chẳng biết nói gì! Có lẽ, mọi thứ hắn làm đều vì đời trước thôi!
Giờ nàng chỉ có thể trấn an mình như vậy.
Ngọc Vô Ngân rất muốn xoay người, xoay người ôm nàng vào lòng, nhưng hắn không thể, bởi hắn đã chẳng có tư cách gì ôm nàng rồi, đúng vậy hắn hối hận, sớm biết rằng sẽ như vậy, lúc trước hắn….Lúc trước cứ giữ nàng lại, cho dù gặp hiểm khó khăn, hắn còn có thể bảo vệ nàng không được sao? Cho dù hắn phụ người trong thiên hạ, lúc này này hắn cũng không muốn phụ nàng! Hắn thật sự hối hận, nhưng có hối hận thì đã muộn!
Lạc Vũ Trần cơ trí như thế, không ra tay thì thôi, mà đã ra tay là được, lúc chính hắn phạm sai lầm, lúc nàng yếu ớt nhất, lại được lòng của nàng, được thứ gì đó hắn muốn nhất, hắn đã thua hắn ta một bước! So với hắn sai từng bước, mà bước này cũng lại là địa ngục!
Hắn chưa từng nhìn đến nam nhân kia, từ lúc hắn ta thần không biết, quỷ không hay đem Bạch Mặc Y ra khỏi Thuỷ Mặc cư, giải mị dược trên người nàng, hắn chỉ biết, nam nhân này chính là địch thủ lớn nhất của hắn, nhưng mà hắn cố kỵ nhiều hơn hắn ta, hắn được thiên hạ, lại mất nàng.
Mà Lạc Vũ Trần, hắn không cần thiên hạ, chỉ cần nàng!
Gặp lại không nói gì, chỉ hiện thực miêu tả rõ họ, bóng đen cô lạnh đau thương vô tận, vĩnh viễn có hơi thở giống hàn băng ngàn năm. Mặc ban đêm cô dộc chảy xuôi vô tận, tịch mịch bóng đi theo.
Ngọc Vô Ngân đi cũng giống như đến, lặng lẽ, không tiếng động đi rồi.
Bạch Mặc Y đứng rất lâu, mắt lặng yên không gợn sóng, trong trẻo, trên mặt tuyệt sắc lộ ra đau thương, dáng người lãnh ngạo, đứng lặng ở trong bóng tối nặng nề, lại lạc lõng.
Lạc Vũ Trần đã tới, rồi lại đi, ngoài hắn còn có Vân Tri đi theo, không kinh động tới bất cứ ai, ở đằng sau, hắn không muốn tới làm phiền nàng, bởi hắn tin tưởng nàng!
Phía xa xa hoàng cung ánh sáng đầy trời, lại dấy lên ngọn lửa hừng hực, thiêu sáng cả bầu trời.
Cung Tuyệt Thương và Tử Dạ dừng tay, nhìn màu đỏ kia toả sáng bầu trời.
Bạch Mặc Y cau mày, ai phóng hoả ở hoàng cung đây?
Ám vệ báo lại, tẩm điên hoàng đế bị cháy, nhưng may không ai bị thương!
Cung Tuyệt Thương vội vã bước lại rụt trở về, nếu không ai bị thương, hắn sẽ không về, lòng hắn biết rõ chuỗi lửa này là ai phóng, chắc không phải là Lạc Vũ Trần, vậy chỉ có Ngọc Vô Ngân thôi, lúc trước hắn ở hoàng cung sở quốc phóng một lần, vì đó là đẻ cứu phụ hoàng, nhưng hắn ta lại chưa nắm quyền, giờ hắn ta vẫn nhớ tới tận baâ giờ, thật là một gã đàn ông kẹt xỉ không tưởng nổi!
Lần sau, hắn cũng muốn lặn xuống tẩm cung hắn ta đốt một trận luôn!
Nhưng hôm nay chuỗi lửa này hắn biết, bên trong không chỉ đốt cung điện, còn có lửa giận và đố kỵ của nam nhân kia nữa, bởi cái hôn vừa rồi, xem ra, hắn ta vẫn chưa rời Ly quốc, chắc ngày mai muốn đi cùng nàng chăng?