Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 124



“Ta mang nàng tới nơi này, sẽ không muốn thờ ơ, chỉ là ta không muốn nàng phải mất công đi vào chỗ chết!” Giọng lạnh băng xen lẫn tia tức giận, hơi bực chuyện nàng ngoan cố không biết sống chết, mà đáy lòng trào ra đau thương, hắn làm vậy không đủ cho nàng tin tưởng sao?

Bạch Mặc Y mím môi, dùng ánh mắt xen hận và châm chọc nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng như nước ấy như xuyên thấu qua mặt nạ ngọc xuyên vào da thịt hắn, làm máu đông lại, nhìn thấu đáy lòng hắn, làm cho lòng hắn bao phủ một tầng sương mù đen tối, muốn nhìn thấu tâm ý hắn, lại phát hiện ra, bất luận nàng có cố gắng thế nào, là yêu hay hận, nam nhân này với nàng vẫn mãi mang theo tính toán vụ lợi.

Không bị ảnh hưởng bởi lời của hắn, giọng lảnh lót như gió sượt qua tai hắn, để lại loại quyết tuyệt, môi đỏ mọng khẻ mở, thản nhiên phun ra hai từ, “Tránh ra!” Sự tín nhiệm kiên định vô cùng loé từ đáy mắt, mặc kệ có Vô Thương hay không nơi này nàng nhất định muốn vào rồi!

Kiếm dấu trong tay toả ra, trào ra khí lạnh cách giữa hai người, gần trong gang tấc mà không vượt qua nổi, nhưng cũng tỏ rõ ý đối lập của hai người bắt đầu.

Đôi mắt thâm trầm như biển cả bỗng tối đen lại, nỗi đau đớn loé lên, tay áo đen vung lên, ngón tay ngọc b4n ra, tim như bị nàng đâm một đao đau đớn, u ám lãnh đạm nhìn nàng một cái nhưng không tránh, chỉ là lúc này yết hầu hắn như bị đao chọc vậy, rất đau rất đau.

Hai bên thản nhiên đối đầu lặng lẽ….

Gió như vô tình ngưng lại, không khí có chút đọng lại, một luồng thở màu đen chậm rãi chảy giữa hai người, vô cùng lạnh buốt, chết chóc.

Kiếm trong tay Bạch mặc Y càng nắm chặt hơn, thân kiếm hơi run lên, phát ra tiếng lanh canh nho nhỏ, sát khí nhè nhẹ trào ra, đôi mắt sáng trong đầy lạnh lùng toả ra luồng vô hình, như mưa rền giớ dữ chậm rãi cuồng nhiệt, khoé môi châm chọc chậm rãi tan dần, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lẽo, chỉ là trong làn gió lốc xoáy ấy có luồng khí hận tăng cao.

Ngọc Vô ngân cảm giác được, tim bất giác chấn động, mắt đột nhiên tối đi, nàng hận hắn! Nàng thế mà hận hắn ư? Ah, cũng đúng thôi, nàng đúng là nên hận hắn!

“Nàng muốn đi, ta không ngăn nàng nữa, nàng….đi thôi!” Cuốn tay áo lên cho ra sau lưng, bóng dáng âm trầm, lộ ra bất đắc dĩ.

Kiếm xoay ngược lại, mũi kiếm hướng xuống, bước chân trong trẻo lạnh lùng không chút do dự đi vào đám sương mù ngập tràn trong cánh rừng, hận trong mắt cũng tan đi, chỉ còn nét quả quyết trên mặt, từ sau hôm nay, mặc kệ nàng sống hay chết, cũng không còn liên can hắn nữa!

Nếu nàng may mắn thoát khỏi trận pháp này, vậy nàng tự mình nắm lấy vận mệnh của mình, không chịu sự uy hiếp của bất kỳ ai nữa, lại càng không vì người nào đó mà đánh mất chính mình.

Nếu nàng không đi ra khỏi nơi này, vậy nàng sẽ mỉm cười ra đi, tuy kẻ hại nàng còn sống nhăn răng, nhưng ít nhất người nàng nợ, từ nay về sau đã trẻ hết! Chỉ là nàng thực sự xin lỗi người đàn ông như thần tiên kia, thực xin lỗi mảng thâm tình của hắn.

Nàng trả song đương nhiên là Ngọc Vô Ngân, đã lấy tính mạng cứu nàng, hy sinh người thanh mai trúc mã của hắn, nhưng hắn cứu nàng, cũng không phải vì yêu nàng hoàn toàn…

Từ trong rừng rậm trào ra trận gió lạnh thấu xương, thổi bay mái tóc, lộ ra khuôn mặt phiêu dật tuyệt thế nhưng đầy lạnh lùng, màu sắc tím quần áo bay phần phật trông rất quỷ dịu, trái phải đong đưa, càng tới gần, thân hình nàng đi theo từng bước trận pháp càng kiên định, lộ ra sự quật cường từ tận trong khung xương làm nàng không thấy ngại gì hết.

Ngọc Vô Ngân vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn bóng nàng biến mất trong khu rừng ngập tràn nguy hiểm, mặt nạ ngọc xụp xuống trống vắng, lạnh buốt, tiêu điều cô độc, không hề khuyên, cũng không đuổi theo, nhưng cũng không rơờ đi, dường như đang đợi cái gì đó?

Chỉ là xung quanh hắn toả ra hơi thở chớ đến gần, âm trầm lay động, Lưu Phòng đứng rất xa không dám tới gần, hắn như gặp phải ngọn núi lửa sắp bùng nổ vậy, cảm giác chết chóc tiến gần. Tuy hắn vừa xong nhưng không cần nghĩ hắn cũng đều đoán được, chủ tử nhất định đang tức Bạch cô nương gì đó, hiện giờ cả đụng đầy lửa giận không có chỗ bùng nổ, hắn mới không thèm ngốc mà đi tìm chỗ chết đâu!

Kỳ lạ ở chỗ là Lưu Vũ đứng cạnh vẫn ôm một bên mặt, rầm rì đầy thống khổ, trong mắt trào ra ảo não, đầy buồn bực.

“Nha, lần sau để cho ta thấy hắn, nhất định bắt hắn kêu cha gọi mẹ mới được!” Mồm miệng hộc ra từ linh tình, trong mắt Lưu Vũ lửa giận hừng hực, như có thể đốt sạch những thứ xunh quanh Lưu Phòng vậy.

Rời ánh mắt khỏi người chủ tử nhà mình, Lưu Phòng thản nhiên nhìn hắn một cái, khinh thường mang theo niềm vui xướng khi thấy người gặp nạn, chớp mắt nói, “Đáng đời, ai bảo người đụng phải thùng dấm chua, hắn chỉ có tung hai đấm thôi, nếu đổi lại là ta, chắc chặt tay ngươi mất!”

Ngẫm lại tình cảnh lúc đó, hắn thấy buồn cười, may là hắn thông minh chút, may người hắn ôm là Tử Y, không ái là đối thủ của hắn cả. ai bảo tên kia không vừa mắt, lại không có đầu óc chứ, đã ôm bế người ta thì thôi, lại còn cố tình đi sờ mặt người ta nữa, ngươi nói ngươi lén sờ còn chưa tính, thế mà lại làm cho nhà người ta nhìn thấy cảnh này, đây chẳng phải tìm chết sao? Đúng, đứng ở góc độ Vân Tri, hắn cảm thấy còn đánh nhẹ đó!

“Xem như ngươi lợi hại, thế mà không dám làm ta tỉnh!” Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy tiểu nha đầu kia cho hắn cảm giác quen thuộc, cũng bởi trong khoảng thời gian này nàng ấy đi theo Bạch cô nương đã quen, là cảnh lâm vào quen thuộc quá, nhất thời nhớ không rõ đã gặp qua nàng ta ở chỗ nào, lúc ấy nàng ấy ngả vào lòng hắn, sợi tóc vướng vít bên má, hắn chẳng có ý gì khác, chỉ muốn nhfin rõ chút thôi mà, ai ngờ lại bị người ta hiểu nhầm, chẳng may trúng mấy đấm, hắn oan uổng quá mà!

“Huynh đệ, loại sự tình này, ca khẳng định không thể nói được, à không, người là có ý với tiểu nha đầu đó, ca ủng hộ ngươi!” Lưu Phong giả vờ nghiêm túc vỗ vai hắn, mắt nhìn lướt qua đám tím bầm trên mặt hắn, cười trộm.

“Nè, huynh đệ, đừng trách vi huynh không cảnh tỉnh ngươi, nợ người ta rồi, xem, có người đến đó!” Tuyệt đối là trêu ghẹo, Lưu Phong ý bảo LƯu Vũ nhìn về phái khác đang có hai bóng người đi tới, xuất trần thoát tục, lạnh nhạt như tiên, phong tư tao nhã, áo trắng phiêu dật, như đạp gió xuân, như rớt từ trên trời xuống vậy.

Trên người hắn ta, bới không thấy tỳ vết, hắn đẹp, đẹp siêu việt nhất trên thế gian, khiến nhiều người nhìn một cái mà cảm thấy như bị chọc mù mắt vậy, chẳng trách mà lấy được lòng Bạch cô nương, với bề ngoài thế này, chỉ e trên thế gian này chẳng có cô gái nào kháng cự nổi, nhưng tâm tư lại cho là chủ nhân nhà mình vẫn chẳng kém hắn ta chút nào!

Một kẻ sinh ra là vương giả, mang theo khí phách chí tôn, một kẻ có tính cách thanh nhã như thần tiên, phàm trần không vừa mắt, nhìn bề ngoài ai cũng chẳng kém ai, ai cũng không hơn ai cả!

“Nàng đâu rồi?” Giọng lạnh nhạt mà đầy vội vã, đôi mắt ngọc lưu ly của Lạc Vũ Trần lộ ra lạnh lẽo, đám sương mờ trên mặt mang theo sự khó chịu, ở đây hắn đã sớm biết, cũng đã tới đây thăm dò mấy lần rồi, lại cũng không chết được, nhưng hắn không nói cho nàng biết, sợ nàng xông vào, lại không quay về được, hắn cũng không dám mạo hiểm như vậy, cũng không dám nghĩ, thế mà Ngọc vô ngân lại dẫn nàng tới, hắn thật sự muốn nàng chết sao?

“Lạc trang chủ nghĩ đến nàng thế nào?” Giọng lạnh lẽo xen lẫn trào phúng, không rõ là châm biếm hắn hay mình, chỉ biết trong lòng mình thấy khó chịu, thấy Lạc Vũ Trần xuất hiện, lại rất để bụng, mà vô cùng cực ghét hắn hiện giờ mới chất vấn, điều đó gây cho hắn cảm giác là hắn ta và nàng ở cùng nhau, mà bản thân hắn lại là kẻ phá hoại, người cao ngạo như hắn, tất nhiên muốn thay đổi lại cục diện này.

Đôi mắt ngọc lưu ly nhìn lướt qua cánh rừng tràn ngập hơi thở âm trầm, lòng chấn động, bật thốt lên, “Ngọc Vô Ngân, ngươi thế mà dám để cho nàng đi vào một mình à?” Hơi giật mình không hề rõ, đau đớn với hứa hẹn của nàng, càng đau đớn hơn là nàng không tuân thủ hứa hẹn với hắn mà thấy tức giận, hắn đã từng lấy được cam đoan của nàng, cam đoan nàng sẽ không bao giờ vứt hắn đi mạo hiểm nữa, nhưng mà nay nàng vẫn bỏ lại hắn một mình, chẳng lẽ trong lòng nàng, hắn là kẻ không đáng cho nàng dựa vào sao?

Ngay lúc hai người nói chuyện với nhau, sau đó Vân Tri đi tới trước mặt Lưu Vũ gây bất hoà, Lưu Phong đứng một bên hứng thú dạt dào nhìn, không khuyên giải, không giúp đỡ!

Hai người đều có cá tính bộc trực, mạnh mẽ, trong lòng có gì nói đó, thẳng thắn sống.

“Này, tiểu tử ngươi thật đúng là không phân rõ phải trái, ta đã nói nhiều lần rồi, đó là hiểu lầm mà!” Tuy Lưu Vũ đang giải thích nhưng động tác trong tay cũng không thả lỏng chút nào.

“Ngươi tên tiểu tặc vô sỉ, trộm hương ném vỡ bình ngọc, hạ lưu vô cùng!” Vân Tri cũng rất giận, nếu không một kẻ luôn nhã nhặn như hắn cũng chưa từng mắt ra từ nào khó nghe như vậy, miễn bàn là khi hắn lại nhìn thấy tên này dám l0 mãng trêu chọc Tử Lạc, hắn hận không thể một đao giết hắn ta ngay!

“Ta chẳng có hứng tranh giành một phụ nữ với ngươi đâu, gia đi đến đâu chẳng phải ai gặp cũng thích sao/”

“Hừ, ai biết ngươi có phải là giống chủ tử nhà ngươi thích cướp đoạt không nữa, mắt thấy là thật, ta biết sẽ phải dạy dỗ tên hạ lưu như ngươi thật tốt vào!” Vân Tri coi như vẫn nhanh mồm, lời vừa ra khỏi miệng, tay đã tung xuống mặt mũi người ta, đến cả kẻ xem như Lưu Phong đây mặt cũng u ám, họ đùa gì thì dùa, đánh thì đánh, nhưng không thể liên luỵ đến chủ tử, chủ tử là tất của họ, là tinh thần tín ngưỡng của họ, không cho phép bất cứ ai nói xấu!

“Ta thấy tiểu tử nhà ngươi ngứa tay rồi, hôm nay ta tuyệt đối sẽ cho ngươi rụng răng đầy đất!” Trên mặt Lưu Vũ đầy sát khí, chiêu thức trong tay chiêu nào chiêu nấy nhanh mà quyết tuyệt.

Vân Tri tự biết mình nói sai, tương tự cũng là thuộc hạ, hắn hiểu được đối phương và mình đều giống nhau coi chủ tử là trung tâm, tuy không thích Ngọc Vô Ngân cho lắm, nhưng chính mình cũng không nên lấy hắn ra để nói, nhưng nói thì cũng nói ra rồi, hắn cũng chẳng có mặt mũi nào xin lỗi, chỉ bình tĩnh, chuyên tâm đánh nhau cùng Lưu Vũ, chẳng nói một câu nào.

Sắc mặt Lạc Vũ Trần trầm xuống, quét mắt liếc Ngọc Vô Ngân một cái, cất bước đi về hướng rừng Bạch Mặc Y biến mất, hắn nói hắn sẽ không bỏ mặc nàng cô đơn một mình, bất kể đi chỗ nào. Hắn đều cùng nàng, mãi cho tới giây phút cuối cùng đi đến chỗ chết kia!

Lúc này hắn không rảnh nghĩ xem dụng ý Ngọc Vô Ngân làm vậy là gì, hắn quan tâm chỉ có sự an toàn của nàng, tác động ấy của hắn đều để hết trên cố gái nhỏ đó, nàng sống, hắn sống, nàng chết, hắn chết!

Bóng áo trắng lộ ra thâm tình vô hạn và hoàn toàn không quay đầu lại, dù phía trước có là rừng lửa cháy hừng hực đi chăng nữa, chỉ cần có nàng, hắn tuyệt đối cười đi cùng!

Hoá ra cô gái đó đã trở thành toàn bộ nguồn sống của hắn rồi!

Hắn chậm rãi rót từng giọt sinh mạng vào cùng sinh mệnh của nàng, nàng cũng là vết sâu tận trong đáy lòng hắn, hoà hợp một thể với dòng máu trong người hắn, không thể dứt bỏ được!

“Lạc trang chủ, ngươi cảm thấy mình nắm chắc có thể còn sống ra khỏi trận pháp này sao?” Ngọc Vô Ngân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng dáng phiêu dật đó, dù biết rõ là chết hắn vẫn thản nhiên như không, nếu không phải họ cùng tranh một phụ nữ có lẽ họ sẽ là bạn bè và đồng bọn tốt nhất, nhưng giờ họ cũng nhất định trở thành ngươi sống ta chết rồi!

Có người sinh ra thì đã là kẻ địch, bất kể ngươi có nguỵện ý hay không sinh mệnh đã sớm an bài!

“Cho dù không nắm chắc Trần cũng muốn thử một lần, nếu bất hạnh nghe lời Ngọc lâu chủ, vậy Trần cũng không hối tiếc!” Lạc Vũ Trần không quay đầu, chỉ dừng chân lại, dừng người lại, giọng nhẹ băng như tuyết liên, thanh nhã mà lạnh lẽo!

“Nếu thêm cả ta nữa, Lạc trang chủ có nghĩ tới nắm chắc mấy phần không/” Ánh mắt Ngọc Vô ngân nhìn sương mù ngập tràn núi rừng âm u, đôi mắt thâm trầm loé lên sát ý rất nhanh, rất nhẹ như lướt qua vậy.

“Ý Ngọc lâu chủ đây là muốn liên thủ cùng ta ư?” Lạc Vũ Trần cũng không tự nhiên quay lại nhìn thần sắc trong mắt hắn, lời nói lãnh đạm có ý không tin, hắn tin thiên hạ bất cứ kẻ nào cũng có khả năng liên thủ cùng hắn, nhưng không tin Ngọc Vô Ngân, bởi trong lòng hắn muốn nhất trừ bỏ người kia thì là chính mình!

“Lạc trang chủ nghĩ dĩ nhiên cũng như Ngân nghĩ trong lòng, chúng ta liền lấy nới này là trận khởi đầu sống chết, định ra kết quả sống chết thấy thế nào?” Ngọc Vô Ngân mắt lạnh băng dừng trên bóng áo trắng nhanh nhẹ, lời nói toát lên khí lạnh vô tận.

“Cái gì gọi là kết quả sinh tử chứ?” Rốt cục Lạc Vũ Trần quay người lại, nếu nàng còn sống, hắn không ngại đánh bạc một trận với hắn ta, cho dù là bồi cả mạng mình nữa!