Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 30



Ngày ấy, Sở Quân Ly rời khỏi Bạch phủ thì nàng ta chỉ mới liếc mắt nhanh chút thôi, ít nhất đúng là không thấy rõ diện mạo, chỉ nói là một vị Ngọc công tử phong thần tuấn lãng mà thôi!

Dù nàng ta thấy không rõ nhưng ngày đó thì Bạch phu nhân lại thấy rất rõ, trong lòng kinh ngạc, sửa lại dáng điệu phu nhân tao nhã, tiến lên từng bước thi lễ nói, "Không biết nhị vị vương gia ở đây, làm cho vương gia chê cười rồi!"

Làm lễ xong, đứng lên quay mặt ra sau quát mấy người, "Còn không mau lại đây bái kiến tứ vương gia và cửu vương gia đi!"

"Bái kiến hai vị vương gia!" Giọng trong trẻo, mềm mại non nớt quyến rũ lòng người.

"Không cần đa lễ!" Sở Quân Ly nói nhẹ nhàng một câu, mí mắt cũng chưa nhấc lên, cau mày nhìn ly trà lạnh lẽo, thật là khó uống quá!

"Đại tỷ, vị công tử này là ai đây? Tỷ muội chúng ta kiểu gì cũng phải chào hỏi ngời ta không phải sao?' Bạch Tinh Duyệt đi đến cạnh Bạch Mặc Y, dáng dấp yểu điệu, mềm mại như bún.

Bạch Mặc Y một người lạnh lùng, cũng đã làm cho Bạch Tinh Duyệt cả người toát mồ hôi lạnh, má ơi, điều này đã vợt qua hẳn trí tưởng tượng của cô gái khuê các rồi, ngươi sao không tỏ vẻ ra mềm yếu mị hoặc chút chứ? Thật đúng là loại con gái chẳng được dạy dỗ gì cả ha!

"Vị này là công tử Lạc!" Bạch Mặc Y lạnh lùng thốt ra, nói thản nhiên.

Hả? Chỉ vậy thôi sao? Bạch Tinh Duyệt vô cùng bất mãn với đáp án này.

"A! Đó là Lạc công tử của sơn trang Lạc Vân đó ư?" Lục di nương chưa nói câu nào bỗng mở miệng, đáy mắt có chút kinh ngạc.

Sơn trang Lạc Vân giàu có nhất nước, đến cả hoàng thượng cũng còn phải nể ba phần, diện mạo trang chủ sơn trang Lạc Vân như thần tiên, thoát tục hậu thế, siêu nhiên phàm trần, ai ngờ lại được nhìn thấy ở đây, mọi người ai cũng đều nổi lên sự suy nghĩ cẩn thận.

Lạc Vũ Trần thản nhiên ngồi, phong tư phiêu dật, không nói câu nào, chỉ có loại ánh mắt thì nóng nực khó gần hơn.

"Xin chào Lạc công tử ạ!" Đám người Bạch Sương Hoa đều đến làm lễ, dù sao thì cả hoàng thượng cũng còn nể mặt, các nàng sao lại dám đắc tội chứ!

"Vốn nghe tiếng của Bạch thừa tướng đã lâu, tiểu thư trong phủ dịu dàng, hiền thục, hôm nay vừa thấy quả nhiên là nổi tiếng không bằng gặp mặt ha!" Giọng Lạc Vũ Trần nhẹ như gió thoảng, rõ ràng là có chút chỉ trích nhưng lại làm cho người nghe không biết được là hương vị châm chọc.

Không nói tới vài người mới đến, sắc mặt lại biến, ai cũng không phải kẻ ngốc mà nghe không ra ý của những lời này, trong lòng phẫn hận mãi, lại chẳng dám phản bác gì, cuối cùng lại đổ dồn mọi ánh mắt về phía Bạch Mặc Y, nếu không phải là nàng cho người ngăn họ lại thì các nàng sao lại bị người ta coi như trò hề chứ! Nếu nàng sơm nhắc nhở các nàng một chút, thì cũng không có cục diện xấu hổ như hiện giờ!

Trong lòng chỉ biết trách người khác mà không nghĩ rằng tất cả đều do chính mình gây ra, ngay từ đầu người ta đã không chào đón rồi, lúc này có vô lý thì cũng phải tìm ra ba phần có lý!

Bạch phu nhân ngượng ngùng nở nụ cười chút, lập tức lại chuyển ngay sang bộ dáng của chủ nhà Bạch gia, thân thiện nói với Bạch Mặc Y, "Y Y à, phụ thân con rất lo lắng cho con đó, hôm nay cùng trở về nhà thôi, Thuỷ Mặc các của con ta đã cho người ta sửa lại rồi, hôm nay cha mẹ nào mà không thương con cái chứ, lâu như vậy, lại giận cả cha con nữa sao, có giận thì cũng nên tan đi thôi, đỡ phải để cho người khác nói người Bạch phủ chúng ta không biết dạy con gái, chỉ chút chuyện nhỏ mà đã bỏ nhà trốn đi!"

Bạch phu nhân nói hai ba câu mà đã đem mọi hành vi lúc trước của Bạch Mặc Y hoá thành cha và con gái xích mích, ám chỉ nàng bất hiếu, nhưng lại lamd càn bỏ nhà rời đi, hiện giờ đến tận cửa mời về, nếu không quay về thì đã chứng thực tội danh bất hieeus này rồi!

Bạch Mặc Y là ai chứ? Nàng tuyệt đối không cần chính là hư danh này, lúc ấy nàng cũng đã định liệu được một ngày này của Bạch thừa tướng, vì thế mới bắt ông ta viết thư cam kết từ bỏ! Người đời muốn mắng thì cũng không mắng tới nàng!

Lạnh lùng cau mày, Bạch Mặc Y nhàn nhã thưởng trà, đôi mắt sáng xoẹt qua chút tia châm biếm thản nhiên, nếu nàng đoán không nhầm thì lúc các bà ấy vào đến cửa còn vũ nhục nàng ra sao, nhưng mà nhìn hai vị mỹ nam trước mắt này, vì thế mới mạnh bạo để Bạch phu nhân trước tiên thay đổi chủ ý, mời nàng về là giả, mà muốn mượn sức ai đó mới là thật, vậy Bạch Sương Hoa và Bạch Hân Di trong lòng lúc nào cũng tâm niệm muốn gả vào hoàng gia đây mới là ý tuyệt nhất!

"Đúng đó nha, Y Y à, con ở đây cũng không thích hợp để tiếp khách đâu, hay là xin mời hai vị vương gia và Lạc công tử cùng đến quý phủ, hoàng thượng vừa ban thưởng cho tướng gia mấy lượng trà vân sơn vụ vũ, xin mời các khách quý đến thưởng chút trà!" Mai Di nương nói tiếp, ngôn ngữ vẫn còn chút đắc ý nho nhỏ, tướng gia được sủng ái, mặt mũi các bà còn được hưởng theo, hơn nữa chính con gái Bạch Tinh Duyệt của mình còn đang nhìn chằm chằm vào Lạc Vũ Trần, một nam tử có năng lực và gia thế như vậy thật xứng với Bạch Tinh Duyệt của bà ta!

Vừa nghe đến thưởng trà, nhưng lại là trà vân sơn vụ vũ, Bạch Mặc Y giương to mắt nhìn Sở Tử Dật chút, cái này nha vừa đúng là loại trà hảo hạng đó, Mai di nương này thật đúng là......loại cực phẩm đến cỡ nào đây!

"Đúng rồi, tiểu thư à, vừa rồi cửu vương gia không phải cũng vừa mang đến là trà hảo hạng vân sơn vụ vũ đó sao?" Hồng Lăng đúng lúc mở miệng, đem hai chữ "hảo hạng" đó nhấn thật mạnh, đáy mắt còn loé ý cười.

"Phốc" Sở Quân Ly phun thẳng ngụm trà ra, thoáng nhìn qua nha đầu Hồng Lăng kia, thật đáng giận mà, đành tha cho nàng chuyện không cho hắn uống trà kia.

"Đúng đó, ta nhớ rõ trà vân sơn vụ vũ này là do Lạc gia tiến cống đó nha, có phải không tứ ca?" Sở Tử Dật nhấp nháy đôi mắt sáng đáng yêu tò mò hỏi Sở Quân Ly.

Mặt Mai di nương thì đen như đít nồi vậy, ai ngờ tự mình lại gây ra chuyện nực cười đến thế, lập tức giận tới nỗi nói không ra lời!

Bạch phu nhân hung hăng trừng mắt liếc nhìn bà ta một cái, rồi lại liếc mắt nhìn một người đang ngồi thong dong cho đến tận bây giờ vẫn chẳng nói một câu nào với họ là Bạch Mặc Y, đáy mắt càng âm trầm lạnh, nói rất bố thí, "Y Y à, ta thấy hiện giờ nên theo chúng ta trở về đi, những thứ kia cũng chẳng hay ho gì, không cần thu dọn đâu!"

Lại xoay người nói với Sở Quân Ly, "Tứ vương gia, tướng gia nhà ta vẫn còn áy náy với chuyện lần trước, nên vẫn muốn tìm cơ hội được mời tứ vương gia qua phủ, nếu tứ vương gia bằng lòng thì tướng gia thật rất cao hứng đó!" Nói đi nói lại lại chính là muốn đem Sở Quân Ly và Lạc Vũ Trần mời tới Bạch gia đi!

Bạch Mặc Y đứng lên, nhìn Bạch Vô thương cứ đi ra rồi lại đi vào lúc mấy kẻ kai đến, tay nhỏ bé vung lên, đáy mắt có yêu chiều, thằng nhóc này thật là, chẳng chịu thiệt thòi gì, cứ thế tuỳ tiện quá! Nói lạnh lùng với Bạch Phu nhân, "Ngày ra khỏi phủ, thì đã không còn liên quan gì đến Bạch gia nữa rồi, điểm ấy nói vậy là Bạch thừa tướng tất nhiên là hiểu được, ta không hy vọng các ngươi lại tới quấy rầy cuộc sống của ta nữa, nếu không ta khó mà giữ nổi lại gây ra chuyện gì nữa đó!"

Ánh mắt nhìn về phía Sở Quân Ly và Lạc Vũ Trần, mím chặt môi lại nói tiếp, "Còn về những chuyện khác, ta cũng không can dự!"

Mời được người hay không thì là chuyện của bà, tóm lại bà cũng đừng có xuất hiện ở đây là được!

Giọng điệu Bạch Mặc Y lạnh lùng đầy uy hiếp, đám người Bạch phu nhân ngẩn ra, con tiểu tiện nhân này thật dúng là không biết xấu hổ! Cố nén lửa giận, tướng gia mọt lòng muốn lung lạc tứ vương gia, bà cũng không dám đắc tội! Còn về con tiểu tiện nhân này, sau này khi nào có cơ hội thì thu thập nàng! Dù sao thì hôm nay bà tới đây cũng không thật sự muốn đưa nàng ta về Bạch gia tý nào cả!

"Ta không được khoẻ lắm, xin các vị cứ tự nhiên cho!" Bạch Mặc Y liếc mắt nhìn Bạch Vô Thương, xong việc rồi thì cũng kéo bé rời đi, Hồng Lăng cũng vội vàng đuổi theo.

Sở Tử Dật vừa thấy ở đây chẳng còn chuyện mình nữa, cũng vội vàng đứng dậy, hắn định đi tìm thằng nhóc quỷ kia chơi! Dù sao ánh mắt bọn phụ nữ ăn thịt người này cũng không phải nhìn hắn!

Sở Quân Ly và Lạc Vũ Trần trợn tròn mắt lên, không phải thế chứ, cứ vậy mà vứt hết bọn họ đi sao? Trong lòng hai người bỗng chốc tức giận, vốn họ đang ở đây hiền hoà, bọn phụ nữ này chẳng có việc gì lại chạy tới làm náo loạn lên gì chứ! Cơ hội như vầy cũng không phải lúc nào cũng có, lần này có thể được nàng đãi ngộ cũng là quý rồi, nếu nói lần sau không chừng nàng đã cho ngươi ăn cái đinh thì có! Tức! Tức! Tức quá! Thật là tức chết bọn họ mà!