Cơn Bão Màu Cam

Chương 19: Chương 19





Vì kết quả của kỳ thi hàng tháng mà Phương Hiệt thu hút được rất nhiều sự chú ý trong trường.

Với lại cậu cũng là học sinh mới, chưa ai quen biết rồi đạt hạng nhất trong kỳ thi đầu tiên.

Có người đi qua lớp sẽ ghé vào cửa sổ nhìn một cái, hoặc khi cậu xuống căng tin và sân chơi sẽ bị nhìn.

Nhưng mà tình huống này chỉ kéo dài một tuần, mặc kệ bao nhiêu người muốn hay chẳng muốn thì buổi họp phụ huynh thứ bảy này cũng đến.
Tầm 12 giờ trưa, đã có phụ huynh vào trường, nhiều học sinh lo lắng không biết phụ huynh tìm chỗ vào lớp đã đứng đợi sẵn ở cổng trường.

Lúc Phương Hiệt với Từ Hàng xuống căng tin, thấy có rất nhiều người đứng ở cửa.
“Bố tớ đi công tác mất rồi, lần này mẹ tớ sẽ đến họp, tớ đoán mẹ tớ đang ở spa làm tóc….”
Lần này Từ Hàng thi khá ổn, không bị tụt, trước khi thi còn ôm ngựa chết coi như ngựa sống chạy đến nhờ Phương Hiệt truyền kiến thức, thậm trí còn tăng 6,7 hạng, điều này khiến toàn bộ cơ thể cậu ta bừng nắng.
Từ Hàng nhìn Phương Hiệt, chợt nhớ ra cậu đến từ thành phố khác “Nhà cậu có người đến hả?”
Phương Hiệt rời mắt khỏi cổng trường, gật đầu “Ừ”
Lúc Giang Tri Tân tỉnh dậy thì trời đã sáng, sờ điện thoại nhìn xem, mười giờ rưỡi sáng.
Anh chậm chạp đứng dậy, tắm rửa xong thì tìm một bộ quần áo rồi thay, sau đó vào bếp chuẩn bị cho bữa sáng….hoặc bữa trưa.

Lúc bước đến trước tủ lạnh, anh nhìn thấy một tờ giấy nhớ bằng lòng bàn tay to, chữ trên đó rất đẹp và ngay ngắn.
“Hai giờ chiều họp phụ huynh.”
Ở góc dưới bên phải, còn có chữ ký nghiêm túc: Phương Hiệt.
Giang Tri Tân mỉm cười, xé tờ giấy đó ra và dán nó sang một bên.
Sau khi ăn xong, Giang Tri Tân chơi game một lúc, khi gần đến giờ, Giang Chí Tân mặc áo khoác rồi thay giày, chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc rời khỏi nhà, anh đứng ở cửa do dự, cân nhắc xem mình nên lái xe hay đi bộ.
Hôm nay là họp phụ huynh, Giang Tri Tân lo lắng nếu lái xe sẽ khó đỗ xe hoặc tắc đường, nhưng sau họp phụ huynh anh phải đến quán bar nữa …
Trước khi Giang Tri Tân chốt xem đi như nào, điện thoại di động của anh đổ chuông.

Một số lạ hiển thị địa chỉ Triều Thành.

Giang Tri Tân nghe điện thoại, giọng nói của một người đàn ông vang lên.
“Xin chào.”
“Xin chào.” Giang Tri Tân đáp: “Xin hỏi?”
Giọng người đàn ông cực kỳ ôn hoà: “Giang Tri Tân.

Tôi là Phương Thừa Lâm, bố của Phương Hiệt.”
Giang Tri Tân chuẩn bị đi ra cửa bỗng dừng lại, anh cầm tay nắm cửa không cho cửa đóng lại, hơi nghiêng đầu cẩn thận nghe đối phương nói.
“Trong khoảng thời gian này Phương Hiệt phiền cậu rồi.

Bây giờ tôi đi công tác qua Thiệu Giang, giờ cậu có thời gian không? Chúng ta gặp mặt được chứ?”
Ông dừng lại, giọng điệu rất chân thành: “Tôi rất lo lắng cho con trai tôi, muốn biết tình hình gần đây của nó.”
Phương Thừa Lâm ở khách sạn giữa trung tâm thành phố, cuối cùng thì Giang Tri Tân phải lái xe ra ngoài.

Khi đến tiệm cà phê đối phương hẹn, Giang Tri Tân đậu xe liếc mắt nhìn thời gian, một giờ hai mươi.
Buổi trưa rất ít người uống cà phê, chỉ có vài cái bàn, Giang Tri Tân đẩy cửa đi vào, nhìn quanh một vòng rồi đi về phía bàn trong cùng.
Ở đó, có một người đàn ông mặc áo khoác màu xám, tóc được chải tỉ mỉ và đeo một cặp kính không gọng, trông rất hiền lành và lịch lãm.

Nhìn thấy Giang Tri Tân đang đi về phía mình thì ông ta lập tức đứng dậy chờ người đến trước mặt rồi nói: “Xin chào, cậu là Giang Tri Tân phải không?”
Giang Tri Tân cười: “Xin chào.”
Phương Thừa Lâm cũng cười: “Ngồi đi, uống gì chứ?”
“Gì cũng được.” Sau khi ngồi xuống, Giang Tri Tân dừng lại một vài giây, sau đó bảo: “Lát nữa tôi bận việc, không ngồi được lâu, tôi xin lỗi.”
Phương Thừa Lâm đang gọi hai cốc ôn nhan, nghe Giang Tri Tân nói thế thì vẻ mặt chợt cảm thấy có lỗi: “Không không không, trách tôi vội vàng phiền cậu.”
“Với lại cũng không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi gần đây Phương Hiệt thế nào?”

“Rất tốt, thường ở trường, học tập chăm chỉ kiểm tra được điểm cao, về nhà thì tự mình học bài, không ra ngoài nhiều lắm.”
“Nó ở nhà cũng thế.” Phương Thừa Lâm cười bảo “Phiền cậu quá.”
Giang Tri Tân nhìn ông ta, đáp: “Không phiền, em ấy không phải là người rước phiền cho thân tôi.”
“Lần chuyển trường này đã đủ phiền cậu rồi.”
“Không phiền” Giang Tri Tân lập lại một lần nữa, bảo tiếp: “Tôi có thể hỏi tại sao Phương Hiệt lại chuyển trường không?”
Nghe xong Phương Thừa Lâm im lặng một chốc, đến tận khi phục vụ bưng nước ra, ông ta uống một hớp rồi nói: “Tôi với mẹ nó xảy ra một số xích mích, chúng tôi thường xuyên cãi vã, chắc là ảnh hưởng đến nó, dù gì nó cũng là một đứa trẻ nhạy cảm.”
Giang Tri Tân không hề nói gì.
Chỉ vậy? Anh không tin lắm.
Trong mắt Giang Tri Tân, quả thực Phương Hiệt nhạy cảm thật nên nên không thích nói chuyện, cũng không vui hay tức giận, nhưng cũng không yếu đuối, ngược lại, đôi khi còn có nét kiêu ngạo độc đáo của riêng mình.

Nếu chỉ là cãi vã giữa bố mẹ, Phương Hiệt sẽ không nhất quyết đòi chuyển sang trường khác.
Nhưng anh không hỏi gì thêm, chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
“Tôi nhất quyết phản đối chuyện chuyển trường, tôi lo lắng rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến điểm số và sự tiến bộ của nó.”
Giọng điệu của Phương Thừa Lâm rất lo lắng, Gianh Tri Tân không kiên nhẫn ngắt luôn lời: “Không ảnh hưởng, thành tích bây giờ cũng rất tốt.”
” …Thật ư?”
“Ừ” Giang Tri Tân đáp lại, giọng điệu anh bỗng kiêu ngạo một cách không thể hiểu được: “Đợt thi vừa rồi được hạng nhất.”
Nói xong thì hối hận—— mày khoe khoang tỏ ra ra kiêu ngạo cái rắm à, đó là con của người ta.
Cũng may Phương Thừa Lâm không để ý, ông ta nhẹ nhõm hỏi: “Thật sao?”
“Thật, lát nữa tôi đi họp phụ huynh cho em ấy… Nếu có phiếu điểm thì tôi sẽ gửi cho chú một bản?”
Phương Thừa Lâm ngạc nhiên: “Họp phụ huynh sao?
Ông ta giơ tay lên nhìn cổ tay giơ, sau khi do dự rồi nói: “Hay là tôi đi.”
Giang Tri Tân lập tức ngước mắt lên nhìn, Phương Thừa Lâm có lỗi nhìn Giang Chí Tân: “Phiền cậu quá, họp phụ huynh mà phiền cậu đi.

Đúng lúc tối tôi mới bay về, lâu lắm tôi chưa gặp Phương Hiệt rồi, đúng lúc này tiện gặp luôn.”

Hai người im lặng.
Trên bàn có một chậu cây xanh, không biết là giống gì, mọc um tùm.

Giang Tri Tân nhìn Phương Thừa Lâm, nhưng không hề nói lời nào.
Việc bố ruột muốn đi họp phụ huynh cho con trai mình là điều hoàn toàn hợp lý, chưa kể đã quá lâu rồi chưa gặp con trai, Giang Chí Tân không có quyền từ chối …
Phương Thừa Lâm đứng lên: “Có phải ở trường trung học số 1 Thiệu Giang đúng không? Mấy giờ rồi, tôi …”
“Bỏ đi.” Giang Tri Tân đột ngột nói.
Phương Thừa Lâm dừng lại, ngạc nhiên hỏi: “Cái gì?”
“Bỏ đi” Giang Tri Tân lặp lại.

“Chú bảo vì quan hệ của hai người Phương Hiệt mới chuyển trường vậy nên tôi không biết Phương Hiệt có muốn gặp chú không, chú không nói tiếng nào với em nó mà đã đến họp, thế là không tôn trọng em ấy.”
Cách bóng râm của đám cây xanh, Giang Tri Tân mỉm cười nói: “Phương Hiệt với tôi cá rằng nếu em ấy vào top 10 thì tôi sẽ đi họp phụ huynh cho em ấy.

Tôi đã hứa rồi, tôi không muốn đổi.”
Phương Thừa Lâm nói nhanh: “Vậy thì tôi sẽ giải thích cho nó… “
Giang Tri Tân nhếch mắt nhìn Phương Thừa Lâm.
“So với giải thích thì nên tôn trọng hơn.”
Còn hai phút nữa là vào họp, lớp học gần như đã chật kín phụ huynh.

Đứng ở hành lang bên ngoài phòng học, Phương Hiệt do dự một chút sau đó lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Giang Tri Tân.
“Anh tới chưa?”
Không trả lời.
Phương Hiệt do dự, sau đấy cất điện thoại trở lại.
Cậu bắt đầu trở nên cáu kỉnh không thể giải thích được, quay đầu lại nhìn lớp qua cửa sổ, sau đó quay người đi xuống lầu.
Hành lang rất vắng vẻ, mọi lớp học đều khá ồn ào, giọng nói vang vọng trong tòa nhà dạy học gây ra tiếng ồm nhẹ.
Cậu nhớ vào ngày đầu tiên đến Triệu Giang, cậu đứng một mình trong hành lang sân bay với vali suốt một tiếng đồng hồ, thành phố hoàn toàn xa lạ, đám đông xa lạ, không ai trả lời điện thoại của cậu, cuối cùng điện thoại gần như hết pin.

Cậu chỉ có thể bắt taxi đến quán bar của Giang Tri Tân.
Lúc đó, ngoài cáu kỉnh và không vui, cậu vẫn cảm thấy một chút cô đơn hoặc..


không muốn thừa nhận là có cảm giác bị bỏ rơi.
Cảm giác này xuất hiện khi thời thơ ấu bố mẹ cậu thường xuyên tăng ca, cậu bị bảo mẫu nhốt ở nhà khi bà ấy đi mua đất trồng rau; khi cậu ở nhà một mình rất nhiều lần; khi cậu nghe tin về người phụ nữ và con trai của Phương Thừa Lâm, khi cậu một mình ở sảnh sân bay Thiệu Giang, và cả giờ phút này.
Sẽ không có ai quan tâm đến cậu, sẽ không có ai thực sự để câu nói của cậu vào trong lòng, sẽ không có ai chờ đợi cậu… cảm giác bị bỏ rơi.
Phương Hiệt muốn tìm một nơi nào đó để ngồi, chẳng hạn như sân chơi, hành lang, nhà ăn hoặc bên ngoài trường học.

Cậu không biết bây giờ cậu có thể ra ngoài được không …cậu vừa nghĩ vừa bước xuống cầu thang, mỗi bước càng ngày càng nhanh, khi định rẽ đến xuống tầng một, Phương Hiệt không để ý và suýt nữa đụng phải ai đó tình cờ đang đi trên lầu.
“Tôi …” Giang Tri Tân bất đắc dĩ nhìn Phương Hiệt, “Đi đường không nhìn hửm? Bạn học Phương Hiệt.”
Đột nhiên Phương Hiệt bị gọi tên mới phát hiện người trước mặt mình là ai, im lặng không trả lời.
Giang Tri Tân hơi nhướng mày: “Không ở phòng học chạy xuống đây làm gì? Đón tôi à?”
Tầm vài giây sau, Phương Hiệt trả lời, giọng cậu khàn khàn: “Anh đến đúng giờ được không? Đừng bảo anh ngủ đếm bây giờ nhé?”
… Thằng nhóc mười bảy, mười tám tuổi đúng là vênh đến không được.
Giang Tri Tân nhìn cậu rồi hỏi: “Không có lương tâm à, biết là tôi lái xe quá tốc độ từ trung tâm thành phố đến đây không, còn suýt vượt đèn đỏ.”
Phương Hiệt ngạc nhiên: “Anh qua trung tâm thành phố làm gì?”
“Có việc” Giang Tri Tân thuận tay xoa đầu Phương Hiệt “Mau dẫn đường đi.”
Phương Hiệt liếc Giang Tri Tân một cái, sau đó lại quay người đi lên lầu.
Trong khoảng trống mà Giang Tri Tân chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cậu, Phương Hiệt thở hắt một hơi, ấn cái mũi đột ngột đau nhức.
Khi lên đến tầng ba, Phương Hiệt dừng lại.
“Vị trí ở giữa, gần cửa sổ ở hàng thứ ba từ dưới cùng lên, tôi đoán nó còn trống vì đó là chỗ của tôi.

Học sinh không được phép ở lại bên trong, vì vậy tôi không vào.”
“Biết rồi.”
Nhìn thấy Giang Tri Tân muốn đi vào lớp học, bỗng dưng Phương Hiệt nói to: “Giang Tri Tân.”
Giang Tri Tân lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Phương Hiệt, hơi nheo mắt: “Gọi tôi là gì? muốn ăn tẩn đúng không?”
Phương Hiệt mỉm cười: “Cảm ơn.”
Giang Tri Tân nhìn cậu vài giây, sau đó đột nhiên đi tới ôm cậu một cái.
Cái ôm này rất ngắn, có lẽ chỉ một hai giây, Phương Hiệt chỉ cảm thấy thân nhiệt của người kia thoáng qua, trên người có mùi thơm nhẹ của nước giặt, bao trùm lấy cậu trong vài giây.
“Tìm một nơi ngồi, đừng chạy lung tung.” Giang Tri Tân nói “Chờ tôi xong việc.”