Cơn Bão Màu Cam

Chương 48: Chương 48





Giang Tri Tân không biết Phương Hiệt đã ôm bao lâu, hai hoặc ba phút … Dù sao thời gian cũng không ngắn, có người đi qua lén lút nhìn qua đây, trong lòng đoán không ra quan hệ giữa hai người.

“Không được rồi, Phương Tiểu Hiệt” Giang Tri Tân hơi bất lực, “Hôm nay trời lạnh.”
Nhiệt độ ban đêm gần như dưới 0, gió khá mạnh, Giang Tri Tân cảm thấy mình sắp cứng lại rồi.
Phương Hiệt như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ, lập tức buông tay và lùi lại hai bước để nhìn Giang Tri Tân.
“Anh—” Giọng của Phương Hiệt khàn đặc “Sao anh lại đến đây?”
“Hôm nay không phải sinh nhật của em hửm? Sinh nhật 18 tuổi rất quan trọng.” Giang Tri Tân đáp.
À ừ, nay là sinh nhật 18 tuổi của cậu.
Giang Tri Tân lái xe xa như thế chỉ để tổ chức sinh nhật cho cậu.
Hai mắt Phương Hiệt nóng rực, hơi nghiêng đầu thở ra nhẹ nhàng không muốn người đối diện nhìn thấy.
Giang Tri Tân thấy nhưng không nói gì, chỉ cười: “Mau nghĩ ăn cái gì đi, tôi lái xe ba tiếng đồng hồ kiệt sức rồi.”
“Gì cũng được” Phương Hiệt nói, “Anh muốn ăn gì thì ăn.”
“Thế sinh nhật em hay sinh nhật tôi?” Giang Tri Tân cười rồi thở dài.

Thời tiết lạnh quá, hai người cứ đứng ở ngã tư nói chuyện hứng gió trông ngốc chết đi được, anh bảo tiếp: “Thôi ăn lẩu đi, trưa em vừa ăn à? Thế em gọi đồ ăn nhé?”
“OK” Phương Hiệt lấy điện thoại di động gọi điện cho giáo viên xin phép, thường ngày cậu khá đáng tin.

Giáo viên không nói gì, chỉ nhắc cậu quay lại trước 10h30.
Cúp điện thoại xong rồi cả hai lên xe.

Giang Tri Tân lướt quanh APP cuối cùng đã chọn được một nhà hàng tư nhân gần đó, nhiều đánh giá tốt.
Vào quán lúc 7 hay 8 giờ có khá nhiều khách, người phục vụ dắt hai người đi tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ.

Phương Hiệt ngước nhìn Giang Tri Tân sau khi gọi món xong.

“Làm sao anh biết tôi đang ở khách sạn nào?”
“Hỏi Đường Dịch.”
“Lúc chiều anh gọi điện cho tôi sao không nói luôn?”
Giang Tri Tân khẽ nhướng mày nhìn Phương Hiệt rồi nói, “Phương Tiểu Hiệt, em có biết ngạc nhiên là gì không?”
“Lúc chiều em gọi thì tôi đã ra khỏi thành phố đâu.” Gianh Tri Tân bảo: “Lúc em không trả lời điện thoại tôi còn tưởng em ra ngoài đi ăn mừng với các bạn cùng lớp.”
“Không, tôi không nói với họ hôm nay là sinh nhật của tôi.” Phương Hiệt đáp.
Nghe xong lời này Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt một lúc, cuối cùng khẽ thở dài.
“Không phải tụi nhỏ như mấy đứa quan trọng sinh nhật lắm à? Nhất là sinh nhật năm 18 tuổi.

Sinh nhật thì ít nhất em phải đi ăn với bạn bè hay gì đó chứ.” Giang Tri Tân nói.
Phương Hiệt cười: “kì lắm, nếu nói với người khác rằng nay sinh nhật mình.”
Vì thế cậu không nói gì cả, sáng đi thi chiều về ngủ.

Nếu tối nay không phải Giang Tri Tân đến thì cậu sẽ gọi cho mẹ, nếu Giang Tri Tân không tới thì cứ như ngày bình thường thôi.
Nhưng Giang Tri Tân lại tới, đối với cậu, sinh nhật năm 18 tuổi này có ý nghĩa hơn một chút.
“OK, trai ngầu.” Giang Tri Tân đáp.
Người này chưa bao giờ nghiêm túc được lâu, mặt Phương Hiệt không chút thay đổi gật đầu: “Lái xe ba tiếng chỉ để chúc mừng sinh nhật ai đó thì cũng rất cool.”
Phản công nhanh đấy, Giang Tri Tân vui vẻ rất lâu.
Nhà hàng mang phong cách Thượng Hải cổ kính, trên mặt bàn có bàn gỗ, chân nến và một nắm hoa cúc nhỏ, ánh sáng dịu nhẹ khiến đôi mắt Giang Tri Tân tràn đầy nụ cười.

Phương Hiệt nhìn người ngồi đối diện, cũng cười.
Bởi vì hơi muộn, món ăn hai người gọi khá nhạt, nhưng hương vị thực sự rất ngon, khi hai người ăn xong rồi rời đi.

Giang Tri Tân liếc mắt nhìn thời gian, chín giờ mười lăm.

“Đưa em về trước.” Giang Tri Tân bảo.
Giờ có mấy ai ra đường nên không kẹt xe, Giang Tri Tân đưa Phương Hiệt về khách sạn.

Lúc xe dừng lại, Phương Hiệt quay đầu lại nhìn Giang Tri Tân: “Anh—”
Vốn dĩ cậu muốn hỏi rằng đêm nay Giang Tri Tân định ở đâu, nhưng lại thấy Giang Tri Tân tắt máy, bật đèn trong xe.
“Chờ đã.” Giang Tri Tân nói.
Nói xong, Giang Tri Tân quay đầu lại hơi nghiêng người, vòng qua lưng ghế, từ băng ghế sau lấy ra một hộp bánh.
Hộp bánh là một hộp giấy màu đỏ và trắng, rất nhỏ, hình thức năm hoặc sáu inch.

Phần nắp trên trong suốt, để lộ một chút nhân bánh bên trong.

Chiếc nhỏ được xếp bằng kem trắng và dâu tây.
“Ui…” Phương Hiệt ngạc nhiên “Vừa nãy không nhìn thấy.”
“Mắt với chả mũi.” Giang Tri Tân cười.
“Định mang ra ngoài ăn cơ nhưng sợ nhiều người em lại ngại nên em tự cầm về ăn đi.”
Giang Tri Tân cười nhìn Phương Hiệt.
“Mẹ em bảo tôi mua cho em, lát nữa nhớ gọi cho chị ấy.”
Phương Hiệt khựng lại, đưa tay ra lấy chiếc bánh.
“Được rồi.”
Phương Hiệt lấy bánh xong, Giang Tri Tân lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay đưa cho Phương Hiệt.
“Quà sinh nhật.”
Phương Hiệt ngẩn cả người.
Không ngờ Giang Tri Tân lại chuẩn bị quà cho mình, kinh ngạc nhìn anh một cái, sau đó không quên đưa tay ra nhặt.


Giang Tri Tân chậc một tiếng, tự mình mở chiếc hộp ra.
Trong ánh đèn xe màu vàng nhạt, Phương Hiệt nhìn thấy bên trong có vòng ngọc khấu bình an, nó được thắt một sợi chỉ đỏ, nằm yên lặng trong hộp.
[1] Khấu bình an – ngọc cầu bình an.
“Khấu bình an này là năm tôi tám tuổi, bà đưa tôi đến chùa để xin nó.” Giang Tri Tân kể
“Hồi đó, bố mẹ tôi vừa đi được ba, bốn tháng thì tôi bị bệnh khá nặng, có người nói là do gia đình tôi mới bị tai nạn, tôi không tránh được tà, Diêm Vương muốn bắt cả nhà đi.”
Giang Tri Tân vừa kể vừa cười.
“Năm đó bệnh nặng, điều kiện y tế dưới nông thôn không tốt, chữa mãi chẳng khoẻ.

Bà tôi không còn cách nào nên đưa tôi đến đền, cầu một khấu bình an.”
Anh chạm vào chiếc vòng trong hộp.
“Đó là ngọc bích thật, nhưng chất lượng không tốt.

Tôi nhớ nó khá rẻ.”
Ánh mắt Phương Hiệt nhìn xuống chiếc khấu bình an trong hộp.

Chiếc khấu bình an nhỏ thắt một sợi dây đỏ, mặt dây màu sapphire, không mờ lắm, nhưng có lẽ bởi vì theo thời gian, nó lộ ra một chút hơi thở ấm áp.
“Tôi nhớ tới lúc đó, sư tôn trong chùa đưa tôi vòng ngọc bích này và tụng Kinh Địa Tạng một trăm lần.”
Phương Hiệt lập tức ngẩng đầu nhìn Giang Tri Tân, vẻ mặt kinh ngạc, Giang Tri Tân cũng nhìn cậu, không nhịn nổi cười.
“Thật đấy, vừa mới bắt đầu thầy niệm cho tôi một câu, sau đó tôi bắt đầu niệm, dần dần quen thuộc.

Niệm 3 lần một ngày, chắc niệm khoảng hơn 1 kháng.

Câu kinh đó hình như hơn 10.000 từ——”
Giang Tri Tân thở dài: “Lúc đó, tôi muốn khóc.”
Phương Hiệt không nhịn được cười, Giang Tri Tân cũng cười theo.
“Về sau tôi khỏi bệnh rồi.


Ngày nào cũng uống thuốc, uống hơn một tháng.

Nhưng vì bà cảm thấy thứ này có công lao nên tôi luôn mang theo người.”
Giang Tri Tân không kể một chuyện rằng, sau khi bà anh qua đời, cũng chỉ còn lại mỗi cái này.

Lúc anh nhập ngũ, vì không được đeo nên đã cất nó vào một chiếc hộp rồi để ở đó.
“Trong quá trình còn ở quân thì bị thương rồi về hưu, lúc đi làm nhiệm vụ gặp người vượt biên.

Họ tự chế đạn, tôi bị bắn vào bụng.

Bác sĩ nói tôi rất may mắn vì đạn bắn cách lá lách của tôi và mm, tôi mới nhớ ra chiếc khấu bình an này.

Tôi mở hộp ra thì không biết nó đứt khi nào, họ nói rằng nó thay tôi gánh nên đứt.”
Giang Tri Tân đang kể thì bật cười: “Ơ, tôi đang tuyên truyền mê tín phong kiến ​​sao? Ôi”
Phương Hiệt cũng cười: “Không hẳn thế, chỉ là… trùng hợp thôi.”
“Trùng hợp thật.” Giang Tri Tân đáp.
Thực ra anh không tin vào mê tín hay sức mạnh của cái này.

Nhưng đối với bản thân anh, đây giống như một sự may mắn và sự trung hợp khó giải thích, cũng như một sự kết nối bí mật, cho phép anh tưởng niệm về quá khứ và gia đình của mình.
Giang Tri Tân đóng chiếc hộp gọn gàng và đưa cho Phương Hiệt đang ngồi ở ghế phụ.
“Mặc dù ngọc bích này không đắt lắm, nhưng dù sao cũng đã đeo nó lâu như vậy.

Tôi đã đọc kinh cho nó hơn một tháng, bây giờ tôi tặng nó làm quà tuổi 18 cho em.”
Giang Tri Tân khựng lại.
“Coi như tôi niệm kinh Địa Tạng cho em cả trăm lần đi, tôi mong em được bình an.” Anh nói.
__________
Thật ra câu cuối: “Coi như tôi vì em mà niệm trăm lần kinh địa tạng đi, tôi hy vọng em bình bình an an.”