Cơn Bão Màu Cam

Chương 67: Chương 67





Đầu năm mới đã bị chụp ảnh ngược đãi mèo, cả mạng xã hội phẫn nộ, lượt share video hơn triệu, với lại video quay khá rõ người và địa điểm nên một số người nhanh chóng tìm ra thông tin.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, chủ đề #Một học sinh của Thiệu Giang ngược đãi mèo# đã lên hot search.

Một số người cho rằng vẫn còn là học sinh cấp 3, vẫn còn nhỏ nên việc tìm kiếm thông tin cá nhân của nó không hay cho lắm, một số người cho rằng học sinh cấp 3 dám ngược đãi mèo thì tương lai có thể sẽ làm gì đó; số khác đang bắt đầu tìm hiểu tác động của áp lực học tập quá mức đối với con cái họ; một số người khác tìm thấy Weibo của trường và hỏi cách xử lý.
Học sinh trong trường cũng lén xì xào, nhà trường cấm phổ biến truyền bá video liên quan, cũng như không được phép đăng tin tức của bạn cùng lớp lên Internet.

Thậm chí buổi họp lớp, Đường Dịch còn nhấn mạnh điều này một lần nữa với giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
“Nếu một bạn trong lớp làm sai điều gì đó, phụ huynh sẽ thảo luận với giáo viên về cách giải quyết.

Nhưng một số bạn lại chỉ vì cái gọi là “tinh thần trọng nghĩa” hay chỉ muốn được chú ý mà tung thông tin thật của bạn lên mạng thì việc này cũng tệ ngang với bạn làm sai đấy thôi, hiểu không?”
Cả lớp im lặng vài giây, cuối cùng đồng thanh đáp: “Hiểu rồi ạ.”
Đàm Trác không đến trường ba ngày, mãi đến ngày thứ tư mới xuất hiện ở khu hiệu bộ với bố mình.
Người đàn ông trung niên thậm chí còn không biết Weibo là gì, chỉ biết rằng giáo viên thông báo với mình rằng con trai mình mắc lỗi sai, hậu quả rất nghiêm trọng.

Ông ta mặc áo khoác quân đội, đứng trong phòng công tác với vẻ mặt hoảng sợ, khi nhìn thấy giáo viên, ông ta đưa một điếu thuốc cho giáo viên rồi liên tục xin lỗi.
“Trách tôi dạy con không tốt, tôi dạy con không tốt, thật xin lỗi …”
Đường Dịch chịu không nổi để ông ta đợi trong phòng làm việc, sau đó rót một ly nước cho ông ta rồi mới nói chuyện về Đàm Trác gần hơn một giờ.

Cuối cùng thì nói chuyện với Đàm Trác một lúc, cũng khuyên rằng đi khám bác sĩ tâm lý.
Cuối cùng, nhà trường phạt Đàm Trác tạm thời nghỉ học, nhưng vẫn giữ nguyên hồ sơ.
Ngoài việc vụ ngược đãi mèo quá kinh khủng, trường còn cho rằng trạng thái tinh thần của Đàm Trác không còn phù hợp thi cử.
Đàm Trác nhận được thông báo xong mặt mày tái mét.
Cho đến khi lên lớp thu dọn đồ đạc, sắc mặt vẫn vô cùng tái nhợt.


Hầu hết các bạn trong lớp đều ở trong lớp, nhưng từ khi cậu ta bước vào không ai dám nói gì.

Trong không gian im lặng, Đàm Trác lặng lẽ thu dọn đồ đạc, khom người bê một đống sách không nhét vừa cặp sách ra phòng học.
Phương Hiệt và Từ Hàng xuống lầu mua chai nước, vừa leo lên một tầng, gặp ngay Đàm Trác đang bê sách xuống tầng.
Đàm Trác đột ngột dừng lại, trịch thượng nhìn chằm chằm Phương Hiệt.

Phương Hiệt cũng không ngờ mình lại gặp được Đàm Trác, nhìn chằm chằm cậu ta vài giây, nhích sang một chút rồi đi ngang qua cậu ta.
Khi đi ngang qua, Đàm Trác đột nhiên nói: “Mày có vui không? Cuộc sống của tao bị mày hủy hoại rồi.”
Giọng điệu thật hận căm, Từ Hàng ngạc nhiên, lập tức chửi ầm lên: “Mày nói cái gì——”
Phương Hiệt vỗ vỗ vai Từ Hàng, ra hiệu Từ Hàng đừng nói nữa, quay đầu nhìn Đàm Trác.
“Không ai muốn hủy hoại mày, cũng không ai thương hại mày.” Phương Hiệt đáp.
“Chưa bao giờ biết mình sai, điều kiện gia đình không tốt thì trách bố mẹ, học hành không tốt trách bạn bè—— không phải ai cũng chơi xấu mày, mày sống thế nào là chuyện riêng của mày.”
Giọng điệu của Phương Hiệt rất bình tĩnh, cuối cùng cậu và Đàm Trác nhìn nhau vài giây, nói: “Còn nữa, nếu không thi năm nay, thì năm sau thi, đừng tưởng rằng cuộc đời của mày sẽ do một kỳ thi quyết định.

Cuối cùng tao khuyên mày tốt nhất nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi.”
Có thể bình tĩnh nói chuyện với Đàm Trác nhiều như vậy, Phương Hiệt cũng phục bản thân mình.
Sự việc này giống như một hòn đá ném xuống mặt hồ, tuy rằng có nhiều nước tung tóe nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng êm xuôi.

Thời gian lớp 12 cứ thế trôi qua trong học tập bận rộn, tờ lịch phía sau bị lớp phó cứu xé mỗi ngày, tiếng xé lịch đơn giản vang lên, báo trước kỳ thi sắp đến.
Vân Thất đã thuê hai nhân viên tạm thời, hơn nữa mấy ngày nay không có nhiều lúc nên công việc cũng rảnh rất nhiều.

Cố Tuần vừa pha xong ly rượu nhờ Chu Hồng đưa qua, quay đầu nhìn Giang Tri Tân bên cạnh.
“Khi nào thì Phương Hiệt thi đại học?”

“Ngày 7 và 8 tháng 6.” Giang Tri Tân tắt điện thoại sau khi trả lời một tin nhắn.
“Còn 121 ngày nữa.”
“Nhớ rõ như vậy luôn” Cố Tuần vui sướng khi người gặp họa: “Khoảng cách tuổi tác quá lớn dễ xảy ra vấn đề.

Yêu đương mà cứ giống như nuôi con trai vậy.”
“Phương Hiệt mà nghe thấy chắc chắn sẽ tẩn mày.” Giang Tri Tân đáp.
“Phương Hiệt đang ở trường học hành chăm chỉ tiến bộ mỗi ngày rồi.” Cố Tuần cười hỏi: “Tối nay không đi đón em nó đi học về à?”
“Còn nửa giờ nữa lận.” Giang Tri Tân liếc mắt nhìn thời gian, đang muốn nói gì đó, ngoài cửa có tiếng ồn ào.
Hai người ngừng nói và nhìn về phía cửa, năm sáu người đàn ông vừa trò chuyện vừa bước vào cửa hàng, giọng nói hơi lớn, vừa vào cửa chọn ngay một bàn lớn ở trung tâm.
Chắc tưởng phục vụ bận nên có một người đàn ông đi thẳng vào bar nói chuyện với Cố Tuần đứng ở bên trong.
“Bia, trước tiên uống hai két …” Nói được nửa chừng, người đàn ông quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt của Giang Tri Tân, đột ngột dừng lại.
Với ánh đèn không mấy sáng sủa của quán bar, đối phương xác nhận điều gì đó trong vài giây trước khi ngập ngừng nói.
“… Đội trưởng?”
Giang Tri Tân không để ý tới đối phương lắm, lúc này nghe thấy mới nhìn về phía đối phương.
Anh hơi nheo mắt vài giây, rồi đột nhiên mỉm cười, đứng thẳng dậy nói: “Trần Sóng?”
Nếu anh nhớ không lầm thì là một người lính dưới đội anh.
“Em đây” Trần Sóng hiển nhiên rất kích động, lập tức đứng dậy đi tới Giang Tri Tân vẻ mặt vui mừng.

“Đã lâu không gặp, còn tưởng rằng anh quên mất em rồi.”
“Sao mà quên được?” Giang Tri Tân lại vỗ vỗ vai hắm ta: “Tốt xấu gì cũng là lính dưới chướng hai năm trời.”
“Ừ, lúc đó em đã có thành tích tệ nhất trong các bài chạy chịu tải, em luôn làm khổ anh khi luyện tập” Trần Sóng gãi đầu, vừa phấn khích vừa xấu hổ.


Giang Tri Tân quay đầu ra hiệu Cố Tuần đưa bia trên bàn trước, sau đó đưa cho Trần Sóng một điếu thuốc.
“Còn ở trong quân đội không?”
“Em ra lâu rồi, Anh vừa xuất ngũ thì em xuất ngũ.
Bây giờ làm việc nhỏ với bạn bè.

Ồ, còn Đại Dương với và Triệu Huyền cũng đã xuất ngũ.

Bây giờ họ đã kết hôn và Khởi nghiệp … ”
Giang Tri Tân xuất ngũ đã 5 năm rồi, vì sự thay đổi của thành thị, anh chưa bao giờ gặp được đồng đội cũ.

Dù gì họ cũng là anh em đã ăn ở với nhau, tình bạn tất nhiên phải sâu đậm hơn bình thường, Trần Sóng chào bạn mình và trò chuyện với Giang Tri Tân rất lâu.

Khi biết quán bar này do Giang Tri Tân mở, Trần Sóng rất vui mừng.
“Lúc ấy anh bị thương và xuất ngũ.

Bọn em đều cảm thấy tiếc lắm ấy, dựa vào thành tích của anh, lên hàm chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
Giang Tri Tân mỉm cười bảo: “Đều giống nhau.”
Tí nữa anh phải đến đón Phương Hiệt nên anh không uống.

Còn Trần Sóng đã uống rất nhiều, thấy ly rượu của hắn lại cạn, Giang Tri Tân cầm rượu rót cho hắn.
“Đúng vậy, sống ở đâu cũng vậy.” Trần Sóng cười đắc ý “Bộ đội cũng không tốt lắm, như Cố Văn Diệu vẫn ở trong quân, cả ngày đều bận rộn.”
Đột nhiên nghe thấy cái này tên, tay Giang Tri Tân rót rượu hơi chút ngừng một chút.
Một giây tiếp theo, anh rót rượu cho Trần Sóng, ngước mắt lên cười: “Cậu ta còn ở trong quân đội à?”
“Ôi, thi đậu trường quân đội, bây giờ cũng là đương chỉ đạo viên.

Cậu ta rất đỉnh luôn, em nhớ rõ lúc anh xuất ngũ thì cậu ta là đỉnh nhất quân.”
“Ừ, đỉnh” Giang Tri Tân cười cười, thật lòng khen một câu.

“Ôi, chớp mắt đã năm năm rồi.” Trần Sóng thở dài sau khi mỉm cười: “Mọi người rải rác khắp chốn, không mấy khi liên lạc với nhau.

Thỉnh thoảng trong nhóm chat nói gì đó, cũng có người nhắc đến anh.”
“Khi đó, bọn em đều nghĩ đi dứt khoát quá, về sau trung đội trưởng nói anh cũng chẳng dễ dàng gì.”
Giang Tri Tân cười cười, không nói gì.
Khi đó, anh nằm trong bệnh viện quân y hơn bốn tháng, cuối cùng phải đứng dậy để phục hồi chức năng, mức độ thương tật ở thắt lưng như thế thì chẳng còn cách nào ở lại quân đội tập huấn, cấp trên hỏi anh muốn chuyển sang dân sự hay về đơn vị địa phương.
Giang Tri Tân nhớ tới lúc đó đầu óc anh trống rỗng, anh hoàn toàn dựa vào trực giác để nói chuyện, nhưng giọng điệu khá bình tĩnh.
“Ừ, vậy thì tôi sẽ xuất ngũ.”
Sau đó là xuất viện, làm thủ tục xuất viện, nhận tiền trợ cấp… rồi rời đi, bản thân anh chả nhớ được gì nữa.
Không có ai thúc giục anh, chỉ có anh tự mình vội vã muốn rời đi.
“Tôi xin lỗi mọi người.” Giang Tri Tân đáp.
Trần Sóng vội xua tay, mặt đỏ bừng vì uống rượu.
“Anh không phải xin lỗi gì hết, mọi người lo lắng cho anh.

Cũng không biết tìm liên lạc của anh thế nào, đúng lúc mọi người trong nhóm nhắc đến anh, để em thêm anh vào nhé?”
Giang Tri Tân thoải mái gật đầu: “Ok”
Sau khi thêm WeChat, Trần Sóng vừa nói chuyện vừa kéo mọi người vào nhắn:
“Mới mấy ngày trước chúng ta nói tranh thủ ngày tết đều có ngày nghỉ cùng nhau chọn một nơi thuận tiện tụ tập.

Anh rời đi cũng là năm năm rồi.”
Giang Tri Tân cười trả lời: ” “Ừ, đã năm năm rồi.”
Chuông điện thoại vang lên, nhắc nhở anh rằng có người thêm anh vào nhóm.

Giang Tri Tân nhìn thoáng qua, nhóm có khá nhiều người.

Anh thuận tay đổi biệt danh trong nhóm của mình thành “Giang Tri Tân.”