Cơn Bão Màu Cam

Chương 85: Chương 85





“Con…”
Phương Hiệt trả lời theo bản năng, vừa thốt được một từ thì dừng lại.
Chu Linh nhận ra cảm xúc lúc này của cậu không ổn, nhìn cậu một lúc, nụ cười dần tắt, khẽ cau mày hỏi: “Sao vậy?”
“Đột ngột quá.” Phương Hiệt im lặng vài giây mới nói: “Con sống ở nhà Giang Tri Tân rất tốt, mẹ đột nhiên bảo con dọn về…con chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Phương Hiệt tiếp tục nói: “Lúc trước chào hỏi một cái đã gửi con cho Giang Tri Tân, giờ chào một cái lại về, như thế không công bằng với Giang Tri Tân.”
“Logic gì thế này?” Chu Linh không thể hiểu được.

“Mẹ biết Tiểu Tân đã giúp chúng ta rất nhiều, vì vậy mẹ mới nói rằng không biết làm thế nào để cảm ơn nó, mẹ luôn coi nó như em trai của mình, cho nên mới muốn đưa còn về Triều Thành sớm hơn.

Trước đây không còn cách nào khác mới đưa con đến Thiệu Giang, bây giờ chuyện trong nhà giải quyết xong rồi, con phải về nhanh chóng về thôi, không thể cứ làm phiền người ta được đúng không?”
Ừ, nếu quan hệ của Phương Hiệt với Giang Tri Tân vẫn như hồi tháng 9 Phương Hiệt đến Thiều Giang thì tất nhiên là vậy.
Nhưng giờ Giang Tri Tân không phải người giám hộ tạm thời hay em trai nhà hàng xóm của mẹ cậu, mà là bạn trai cậu.
Phương Hiệt thở hắt, cảm thấy hơi cáu kỉnh, kiên nhẫn nói: “Giang Tri Tân biết chưa? Mẹ phải nói trước với anh ấy chứ?”
“Tất nhiên lúc đấy sẽ nói với Giang Tri Tân.”
Lúc này Chu Linh thật sự rất ngạc nhiên, giờ bà đang đoán biểu cảm của Phương Hiệt.
“Con không nỡ xa Tiểu Tân hả?”
Phương Hiệt mím môi không nói.
Hôm nay Chu Linh nói chuyện, nhưng phản ứng của Phương Hiệt không ngờ lại lớn đến vậy.

Trong lòng bà càng thêm nghi ngờ, trong lòng thoáng qua một tia lo lắng, nhưng không biết đến từ đâu, chỉ có thể tự an ủi rằng hai người đã sống với nhau lâu như vậy, quan hệ tốt đẹp là bình thường.
“Được rồi, còn chưa cả nộp giấy nguyện vọng, chờ sau đấy lại nói chuyện sau.”
Chu Linh khựng lại, nói đùa: “Tiểu Tân lớn như thế còn chưa có người yêu, lại phải chăm sóc một thằng nhóc choai choai như con, đừng trì hoãn người ta chứ con.”
Phương Hiệt không nói bất cứ điều gì cho đến khi Chu Linh đã nói sang chuyện khác rồi.

Cả người có chút bối rối.
Cậu nghĩ rằng sau khi vào đại học, có thể cậu không gặp được Giang Tri Tân một thời gian dài, nhưng còn những ngày lễ, chẳng hạn như ngày 1 tháng 5 và Quốc khánh, vẫn có thể gặp được.
Nhưng cậu không ngờ Chu Linh sẽ đột ngột bảo cậu quay về.
Phương Hiệt thở dài khi nằm trên giường, sau đó kéo chăn che mặt.
Thật ra, công bằng mà nói, Chu Linh nói đúng.

Chuyện gia đình đã giải quyết xong, Phương Hiệt đã thi tuyển sinh đại học xong, vốn dĩ cậu chỉ mượn ở nhờ, giờ về nhà là đúng rồi.

Nhưng bây giờ cậu với Giang Tri Tân yêu nhau, cậu không muốn rời xa anh.
Có vẻ như come out là cách duy nhất, nhưng mẹ cậu vừa mới ly hôn, Phương Hiệt không thể nói về Giang Tri Tân vào lúc này.
Khó quá.
18 tuổi, Phương Hiệt phải đối mặt với nhiều vấn đề trong cuộc sống của mình, nhưng chưa lần nào cậu gặp khó khăn như bây giờ —— giống như cầm một tờ giấy thi tràn ngập đáp án, cậu không biết nó đúng hay sai, cũng không biết nộp nó thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Cậu không lo lắng cho bản thân, mà rất lo lắng cho Giang Tri Tân.
Mặc dù là cậu theo đuổi Giang Tri Tân, nhưng chẳng ai quan tâm đến việc ai là người theo đuổi trước cả, Giang Tri Tân sẽ phải chịu nhiều áp lực hơn cậu, sẽ bị nhiều chỉ trích hơn.
Yêu một cậu nhóc kém mười tuổi cùng giới ở cùng mình, chỉ những lời này thôi cũng đủ để người ta dìm chết Giang Tri Tân.
Phương Hiệt nhớ rằng lúc Giang Tri Tân mới biết cậu thích anh, anh đã tránh mặt cậu vài ngày, sau đó anh ấy mắng cũng mắng, doạ đánh cũng đã doạ…
Phương Hiệt bật cười, cũng cảm thấy khó chịu.
Hẳn là lúc đó Giang Tri Tân đã rất áp lực.
Dẫu vậy vẫn đồng ý.
Cậu nhìn lướt qua thời gian, mười giờ tối, có lẽ Giang Chí Tân vẫn chưa ngủ.

Phương Hiệt ấn vào WeChat xem tin nhắn lại, cuộc trò chuyện chỉ dừng lại ở vài lời cậu nói với anh khi cậu về nhà.
Phương Hiệt gọi điện cho Giang Tri Tân.
Tối nay Giang Tri Tân không qua Vân Thất, ngày hôm qua nhiệt độ Thiệu Giang phá vỡ kỷ lục, Giang Tri Tân bật điều hoà cả đêm quên tắt, cho nên hôm sau bị cảm, trời nóng ai lại bị cảm.
Lúc Phương Hiệt gọi qua, Giang Tri Tân đã nằm ườn ở nhà một ngày nên anh quyết định ra ngoài mua một lọ thuốc ở hiệu thuốc trước cổng chung cư.
Nhìn thấy ID người gọi, Giang Tri Tân do dự, mở nắp chai nước khoáng vừa mua, uống hai ngụm rồi mới trả lời cuộc gọi.
Vừa nhấc máy, Phương Hiệt đã hỏi “Anh ăn chưa?”
“Mấy giờ rồi? Ăn xong cả bữa khuya rồi ấy chứ.”
Tuy rằng Giang Tri Tân đã làm cho cổ họng của mình ẩm ướt trước nhưng Phương Hiệt vẫn nghe đã nghe ra không ổn, Phương Hiệt cau mày hỏi: “Anh sao vậy?”
“Bật máy lạnh” Giang Tri Tân thở dài trong lòng “Bị cảm.”
“….Anh hay thật” nhiệt độ trung bình của Thiệu Giang hàng ngày là 35 độ C, Giang Tri Tân có thể bị cảm lạnh, Phương Hiệt bất lực: “Có cần đến bệnh viện không?”
“Không, tôi chỉ mua thuốc uống thôi.”
Phương Hiệt đoán ra, “Lười không muốn đi đúng không?”
“Em cảm thấy xa quá tôi không đánh được em đúng không?”
Đáng nhẽ giờ Phương Hiệt phải cảm thấy vui vẻ, nhưng cuộc trò chuyện với Chu Linh ngày hôm nay khiến cậu không cười nổi.
Cách xa nhau quá.
Vì thế mà Phương Hiệt nhất thời không lên tiếng, Giang Tri Tân chần chờ vài giây, sau đó ý cười ngừng lại, “Làm sao vậy, nhớ tôi hửm?”
“Chắc vậy” Phương Hiệt đáp, đột nhiên hỏi: “Lúc em tỏ tình có phải anh cảm thấy khó xử lắm đúng không?”
“Giờ mới biết à?” Giang Tri Tân hỏi, “Lúc đó muốn đánh em một trận.”
Phương Hiệt cười hỏi: “Thế sao còn đồng ý?”

“Tôi sợ đả kích mối tình đầu của một học sinh trung học ngây thơ mười tám tuổi.”
“…”
Giang Tri Tân vừa cười vừa đi vào chung cư, cổ vẫn còn đau, anh nhẹ nhàng ho hai lần, sau đó chậm rãi nói: “Cũng vì thích em nữa, nghe không?”
Phương Hiệt không nói gì, giơ cánh tay lên che mắt, cười nhạt một lúc rồi mới nói: “Lần này chắc em sẽ ở nhà khá lâu.”
“Vừa mới thi đại học xong, mẹ vừa ly hôn, em lại lo lắng Phương Thừa Lâm quấy rối nên muốn ở nhà lâu chút, ít nhất có thể giúp đỡ mẹ đỡ vất.”
Đương nhiên Phương Hiệt sẽ không kể cuộc trò chuyện mình với Chu Linh, tạm thời Phương Hiệt không kể.
Kể ra thì vô dụng, ngược lại gây rắc rối cho anh, chắc Giang Tri Tân sẽ tìm cách giải quyết vấn đề trước cậu, sau đó tự đưa mình vào tình thế khó xử.
Mấy ngày qua, Phương Hiệt dành thời gian ra ngoài gặp gỡ Kỳ Hướng cùng nhau dùng bữa.
Có vẻ Kỳ Hướng thi rất tốt, trước khi biết điểm nó định đi du lịch để ăn mừng việc thoát khỏi biển khổ, hỏi Phương Hiệt rằng có muốn đi cùng không.
“Tao đợi gửi xong nguyện vọng đã.” Phương Hiệt đáp.
Kỳ Hướng hỏi: “Đi với người yêu mày à?”
“Ừm”
Cậu muốn đi chơi với Giang Tri Tân, muốn hỏi Giang Tri Tân rằng anh muốn đi đâu.
“Mẹ mày vẫn chưa biết chuyện của mày sao?”
Phương Hiệt lắc đầu, “Tao muốn nói cho mẹ biết, nhưng chưa tìm được cơ hội.”
Sắc mặt Kỳ Hướng phức tạp vỗ vai cậu, không nói gì cả.
Ăn uống xong vẫn còn sớm, đúng giờ cao điểm, Phương Hiệt gọi một chiếc taxi, trên đường đang ùn tắc.
Xe nối đuôi nhau hàng chục mét, tài xế bấm còi inh ỏi phàn nàn: “Cứ tan sở là đường ở gần viện tắc nghẽn.

Đài báo suốt ngày bảo mở rộng đường xá nhưng một năm rồi có thấy mở rộng đi đâu….”
Phương Hiệt nghe vậy bất giác nhìn thoáng qua, con đường bên cạnh cách đó không xa có một tòa nhà, đằng trước có một cái logo lớn màu đỏ chữ thập, dưới cái nắng hoàng hôn trông rất hút mắt.
Bệnh viện số 1 Triều Thành
Đột nhiên nhớ ra con trai của Phương Thừa Lâm đang nằm viện này.
Chu Linh bảo Phương Thừa Lâm đột ngột ly hôn là vì đứa trẻ trong bệnh viện không được khỏe.

Lúc ông ta vội vàng quay lại ký vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn lần trước, người Phương Thừa Lâm cũng nồng nặc mùi thuốc khử trùng …
Phương Hiệt im lặng thật lâu.
Mãi cho đến khi tài xế mười phút mới lết được 2m, đang chửi má nó thì Phương Hiệt đột nhiên lên tiếng.
“Bác tìm một chỗ đậu xe phía trước cho cháu” Phương Hiệt nói: “Cháu có việc.”
Sau khi xuống xe, Phương Hiệt đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm tòa bệnh viện cao ngất hồi lâu, nhưng không nhúc nhích.

Vừa nãy cậu không hiểu tại sao mình lại xuống xe.

Cậu cũng không có ý đi thăm đứa nhỏ đó.

Chưa nói đến chuyện khác, nếu gặp phải Địch Uyển thần kinh không ổn định kia, chắc cô ta tưởng cậu đến hạ độc con cô ta mất.
Nhưng bây giờ, cậu biết rất rõ trong tòa nhà đó có một đứa trẻ bảy tám tuổi, đứa con ngoài giá thú của bố cậu, mắc bệnh ung thư máu, đang chờ ghép tủy.
Tầng đối diện có rất nhiều phòng bệnh bật đèn nối tiếp nhau, không thấy rõ người bên trong.
Trong khu vườn nhỏ trước tòa nhà, rất nhiều người mặc quần áo bệnh nhân đi dạo, có một số người đang giúp những người mặc áo bệnh viện đi dạo, những người tự mình đi bộ chậm rãi vòng qua bồn hoa.
Phương Hiệt đứng một lúc, cuối cùng hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra, vẫn xoay người chuẩn bị rời đi.
Cậu nghĩ là tốc độ bắt taxi vừa rồi không bằng đi bộ một mình, Phương Hiệt định băng qua đường này rồi bắt xe buýt.
Cậu vừa đi vài bước về phía ngã tư, không ngờ lại đụng phải Phương Thừa Lâm.
Phương Hiệt cầm một nửa quả dưa hấu trên tay trái, tay phải đang cầm điện thoại gọi điện.

Đang đi về phía trước, thấy Phương Hiệt thì ngước mắt lên.
Rõ ràng Phương Thừa Lâm sững sờ trong giây lát, cúp máy sau khi vội vàng nói vài câu với đầu dây bên kia rồi sải bước về phía Phương Hiệt
Phương Hiệt đứng đó và không nhúc nhích cho đến khi Phương Thừa Lâm bước đến trước mặt cậu.
“Tiểu Hiệt, sao con lại ở đây?”
Phương Thừa Lâm nhìn về hướng bệnh viện, không nhịn được nói: “Tới…”
“Kỳ Hướng rủ con đi ăn.” Phương Hiệt ngắt lời ông ta, “Ngay cạnh đây, mới ăn xong.”
“…..À” Phương Thừa Lâm nở nụ cười có hơi ngượng ngùng, chỉ vào dưa hấu cầm trên tay.
“Bố ra ngoài mua trái cây, em trai… An An bảo muốn ăn dưa hấu…”
Phương Thừa Lâm cẩn thận quan sát sắc mặt Phương Hiệt, chậm rãi nói, “Con có muốn vào gặp em không? Hôm nay Địch Uyển không ở trong đó.

Em chỉ là một đứa trẻ, bình thường không có ai nói chuyện với em.

Nếu con vào… ”
Đôi khi Phương Hiệt nghĩ Phương Thừa Lâm thực sự rất tuyệt vời.
Ông ấy có thể biện minh mọi thứ, kể cả việc hỏi con riêng của ông ấy liệu có muốn gặp đứa con ngoài giá thú của mình hay không, giống như nếu không đồng ý thì cậu làm sai, cậu đã bỏ lỡ một cơ hội để vun đắp tình anh em, nghiêm trọng có thể ảnh hưởng đến hòa bình thế giới …
“Bố nghĩ con muốn à?” Phương Hiệt hỏi.
Câu nói của Phương Thừa Lâm bị ngắt quãng nửa chừng, Ông nhìn Phương Hiệt, vẻ mặt có chút buồn nhưng vẫn nói: “Bố sai rồi, bố không nên nói điều này.”
“Tại tình trạng gần đây của em cứ lặp đi lặp lại, rất tệ, một thời gian nữa bố đưa qua nước ngoài, gặp bác sĩ, đến lúc đó….”
Đến lúc đó muốn gặp cũng không được, Phương Thừa Lâm có ý này.
Phương Hiệt suýt nữa bị chọc tức đến bật cười, nhưng vì câu nói trước đó của Phương Thừa Lâm, cuối cùng Phương Hiệt cũng kìm được cơn tức giận của mình, chỉ gật đầu và hỏi
“Đi nước ngoài à? Địch Uyển cũng đi chứ?”
“Đi, hai chúng ta…..kết hôn rồi.”
Ly hôn hai tuần trước, giờ Phương Thừa Lâm với Địch Uyển đã kết hôn.
Nhanh nhỉ.

Phương Hiệt “Ồ”, không có gì ngạc nhiên cả, nếu đúng lúc, cậu còn muốn nói “chúc mừng” cho hai người họ.
Rốt cuộc cũng giấu nhiều năm như vậy.
Phương Thừa Lâm vẫn đang ôn bài: “Bố cũng biết có lỗi với mẹ con vì đã kết hôn sớm như vậy, nhưng tâm trạng của Địch Uyển vốn đã rất không ổn định rồi, thật sự An An không thể trì hoãn được nữa … ”
Phương Thừa Lâm im lặng một chốc, khó khăn nói tiếp: “Nếu không có tủy phù hợp, thì dùng cuống huyết tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn.”
Cuống huyết của trẻ sơ sinh.
Phương Hiệt đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm Phương Thừa Lâm.
Hai kẻ điên rồ, mất trí.
Ban đầu cậu cảm thấy vô lý và nực cười, sau đó cơn giận của cậu bùng lên trong giây lát, xông thẳng đỉnh đầu.
“Bố điên rồi!”
“Vậy có thể làm được gì đây? ngày nào cũng hỏi mọi người, mọi bệnh viện, trong và ngoài tỉnh, trong và ngoài nước, đều không có tủy phù hợp.”
Phương Thừa Lâm nhìn Phương Hiệt, mới nửa năm mà tóc đã bạc một nửa, trông ông già nua và suy đồi.
“Bố đã nghĩ tất cả các phương pháp, chỉ còn lại một ít hy vọng này thôi.

Nếu không làm gì thì cứ để cho em chết dần chết mòn à? Tiểu Hiệt, nếu là con thì con làm thế nào!”
“Lý do cho tất cả điều này là ông ngoại tình và sinh một đứa con trai.

Ông chưa bao giờ nghĩ đến việc nó sẽ phải chịu đựng những gì khi đến thế giới này.”
Phương Hiệt mặc kệ mình đang ngoài đường hay không, cậu nhìn chằm chằm Phương Thừa Lâm: “Bây giờ ông phát hiện mình sai rồi, dùng một sinh mệnh khác để bù đắp sai lầm này, ông với Địch Uyển là con người à?”
Cảm xúc của Phương Thừa Lâm dần trở nên kích động: “Đúng vậy, bố đã lừa dối, bố biết mình không phải là một người cha tốt.

Bố có lỗi với mọi người, nhưng bố đã đến ngày hôm nay rồi, bố không thể ném một đứa trẻ bảy tám tuổi vào nằm viện chờ chết được.

Nếu sau này con trở thành một người bố, con sẽ hiểu cảm giác của bố.”
“Ông yên tâm, tôi sẽ không có đứa con ngoài giá thú nào hết.” Phương Hiệt cười lạnh “Tôi sẽ không vô trách nhiệm như ông.”
“Chẳng nhẽ bây giờ bố không phải đang chịu trách nhiệm à? Bố đang chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình!”
“Nếu ông chịu trách nhiệm thì từ đầu ông đã không sinh nó rồi.”
Nhiều người qua đường quay đầu nhìn lại, lồng ngực Phương Thừa Lâm kịch liệt dâng lên trầm xuống, nhìn Phương Hiệt thật lâu không lên tiếng, một lúc lâu sau, vẻ kích động trong mắt thay bằng đau đớn, trầm giọng nói.
“Tiểu Hiệt, con còn quá nhỏ, con không hiểu chuyện.

Khi con kết hôn và có con …”
“Tôi sẽ không kết hôn.” Phương Hiệt ngắt lời “Tôi thích đàn ông.”
Phương Thừa Lâm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Phương Hiệt: “Cái gì?”
Phương Hiệt tức giận nhìn Phương Thừa Lâm, đột nhiên mỉm cười, lặp đi lặp lại từng chữ.
“Tôi thích đàn ông, là gay, hiểu không?”
“Vì thế tôi sẽ không kết hôn, sẽ không ngoại tình, sẽ không có con ngoài giá thú bên ngoài, cảm thấy rất có trách nhiệm và sẽ không năn nỉ con trai riêng của mình hiến tặng tủy, sẽ không sinh tạm thời thêm đứa nữa để dùng rốn huyết —— không cần lấy một đống giả thuyết như kiểu tôi cũng sẽ trải qua, thật vô nghĩa và ghê tởm.”