Tại một nhà hàng cách Phương Duy và Chu Duệ Quân không xa đang diễn ra một cảnh tượng kỳ lạ.
Đàm Tây Nguyên xem mắt với cô gái, vậy mà bên cạnh còn có một người đàn ông giữa chừng chen vào đang ngồi.
Tạ Hành thản nhiên ngồi xuống, làm gián đoạn cuộc trò chuyện và bữa tối của người khác, giả vờ vui mừng như tình cờ gặp được Đàm Tây Nguyên: “Lynn, anh cũng ăn cơm ở đây à?”
Đàm Tây Nguyên thờ ơ lạnh nhạt nhìn gã diễn, rõ ràng một tiếng trước bọn họ mới gặp nhau ở cổng công ty, đối phương còn dây dưa không rõ, muốn mời mình đi ăn.
Đàm Tây Nguyên giằng co với tên vô lại này một lúc, nhân lúc gã không để ý thì gọi một chiếc taxi lại đi mất, lại không ngờ rằng Tạ Hành vẫn có thể theo được đến nhà hàng trong tình hình giao thông muộn hỗn loạn như thế.
Tạ Hành lại gần, thì thầm: “Suýt nữa thì mất dấu anh rồi.”
Đàm Tây Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười.
“Đây là…” Tạ Hành quay sang người phụ nữ cũng đang ngồi tại bàn: “Bạn gái của anh à?”
“Không.” Cô gái ở đối diện rất hoạt bát sáng sủa, cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt: “Là đối tượng xem mắt.”
“A, ra là vậy.” Tạ Hành nhướn mày: “Tối nay tôi bị cho leo cây, tôi ngồi ké ở đây được không?”
“Tất nhiên là không sao.” Cô gái nói, xem mắt ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ, có thêm một người cũng tiện điều tiết bầu không khí, huống hồ gì Tạ Hành trông rất trẻ trung và đẹp trai: “Anh là bạn của anh Đàm à? “
“Đúng vậy, bạn.” Tạ Hành nháy nháy mắt với Đàm Tây Nguyên rồi lại nói với cô gái, “Tôi là Tạ Hành.”
“Tên tôi là Từ Mỹ Nhiên.” Cô gái tự giới thiệu.
“Tên nghe êm tai quá, đẹp đẽ tự nhiên.” Tạ Hành nói giọng công tử ăn chơi.
Đàm Tây Nguyên ngoài cười trong không cười, muốn đuổi gã đi, nhưng đối phương lại trò chuyện với cô gái rất vui vẻ, anh chỉ đành bảo nhân viên phục vụ đem thêm một bộ bát đũa tới.
Một bữa cơm chỉ có Đàm Tây Nguyên là uể oải ăn, còn hai người kia thì nói từ công việc tới phim, tới đồ đắt tiền. Người không rõ tình hình còn tưởng họ mới là nhân vật chính buổi ra mắt lần này.
“Ăn xong anh có muốn đi xem phim không?” Ăn uống xong xuôi ra khỏi nhà hàng, Từ Mỹ Nhiên nói, “Ngay tầng này có một rạp chiếu phim.”
“Bây giờ…”
Đàm Tây Nguyên đang định nói thì đã bị Tạ Hành giành: “Được, hai ngày nay không phải có một bộ phim rất hot à, tôi vẫn chưa xem.”
“Em cũng chưa xem, nghe nói cũng không tệ.” Từ Mỹ Nhiên cười, “Anh Đàm thì sao, xem chung không ạ?”
Đàm Tây Nguyên có thể nhìn ra được Từ Mỹ Nhiên rõ ràng đã thích Tạ Hành, mắt cũng đã đảo quanh gã rồi. Anh hơi buồn cười, nói, “Ừm, xem chung đi. Tôi đi mua vé.”
“Vậy tôi đi toilet trước.” Từ Mỹ Nhiên nói.
“Tôi đi mua vé chung với anh.” Tạ Hành theo Đàm Tây Nguyên.
“Này, sao tối nay anh không nói gì cả?” Tạ Hành nhỏ giọng hỏi: “Có phải là giận tôi phá đám anh không? Nói thật, cô gái này không hợp với anh lắm đâu.”
“Tôi và cậu Tạ hẳn còn chưa thân đến mức này.” Đàm Tây Nguyên hờ hững lạnh nhạt.
“Sao lại không thân, hôn cũng hôn rồi mà còn không thân à?” Tạ Hành cười tí tởn.
Sắc mặt của Đàm Tây Nguyên trở nên nặng nề, không vòng vo với gã nữa: “Tôi nói thật, Tạ Hành, đừng dây dưa không dứt như thế này nữa, cậu không chân thành, tôi cũng không có thời gian kiên nhẫn chơi với cậu. Cậu muốn dạng gì mà không có, không đáng phải chơi đùa với tôi đâu nhỉ. “
Tạ Hành dừng lại, khom người sờ khóe miệng anh: “Tôi trêu đùa anh? Anh giận vì lần trước tôi hôn anh ở quán bar à? Khi đó tôi uống nhiều quá, khó điều khiển cảm xúc mà. Có phải cắn rách môi anh rồi không? Để tôi xem chút nào, hình như vẫn còn dấu nè.”
Đàm Tây Nguyên hất tay gã ra, vẻ mặt bất ngờ. Anh rất ít khi biểu đạt cảm xúc ra trực tiếp như vậy, dù Tạ Hành không quá hiểu rõ anh, cũng biết là lúc này anh đã giận thật.
Tạ Hành thẳng lưng, nghiêm mặt nói, “Hay là anh giận Lưu Kham đánh anh? Vậy tôi thay nó xin lỗi anh. Nó không sợ gì, tính tình kém, uống mấy ly nước tiểu ngựa vào là thần trí mơ hồ. Sau đó mặt có bị sưng không? Hôm sau tôi đi tìm nhưng không tìm được anh, hỏi quản lý mới biết anh đã làm công ngắn hạn xong.”
Nói đến chuyện này là Tạ Hành sai. Lần trước gã mang bạn đến quán bar, không e dè nói rằng mình đang theo đuổi một nhân viên ở đây. Vào lúc Đàm Tây Nguyên bưng rượu lên, đám người này liền đồng loạt ồn ào. Uống hai chén rượu vào, Tạ Hành cũng hơi lên não, khi bị bạn bè khích gã bèn kéo Đàm Tây Nguyên lại hôn.
Lúc ấy Đàm Tây Nguyên không ngờ đến nên bị hôn, trong lúc trốn tránh thì môi bị cắn rách, mùi máu tươi tràn ngập trong hơi thở hai người.
Tạ Hành bị đẩy ra thì lại sáp lại, anh đến tôi đi mấy hiệp. Đàm Tây Nguyên dùng sức, một tay đẩy gã đâm sầm vào cây cột.
Tạ Hành đau đến nhe rặng trợn mắt. Trong số đám bạn của gã, Lưu Kham là người biết nịnh nọt nhất, bèn kéo Đàm Tây Nguyên lại bắt anh xin lỗi. Giọng điệu của hắn ngược lại cũng không nghiêm túc, chỉ cười tủm tỉm nói: “Còn không mau đỡ cậu Tạ dậy, sau đó lại hôn một nụ hôn ẩm ướt kiểu Pháp để xin lỗi.”
Miệng Đàm Tây Nguyên toàn mùi máu tanh nên không còn bình tĩnh, anh không nói chuyện, chỉ mỉa mai cười.
Tạ Hành đợi cơn đau dịu xuống lại đi tới, chạm vào khuôn mặt của Đàm Tây Nguyên, cười đùa: “Được rồi, tôi thích như thế đấy.”
Nhưng lại bị chán ghét đẩy ra.
Tạ Hành còn chưa nổi giận, Lưu Kham đã giơ tay dạy người. Trong tiếng ồn ào vang lên một tiếng “bốp” vang giòn, Đàm Tây Nguyên bị tát đến quay mặt đi.
Tượng đất cũng biết nổi giận, huống chi là Đàm Tây Nguyên. Bị Lưu Kham đánh cho một bạt tai xong sắc mặt của anh liền trở nên khó coi, cắn răng nhìn thẳng vào đối phương. Lưu Kham ngậm điếu thuốc, cà lơ phất phơ giơ tay chọt chọt anh, nói: “Sao? Không phục à?”
Đàm Tây Nguyên nhíu mày mày, trong mắt đầy vẻ tức giận. Tạ Hành cười hì hì kéo Lưu Kham lại, hòa giải, “Không được bắt nạt anh ta.”
Lưu Kham liền cười một tiếng, nói giọng quái gở: “Cậu Tạ lại rất che chở anh ta.”
Tạ Hành sĩ diện, không nói gì, Lưu Kham đánh thì đánh, không thể dạy dỗ bạn vì một nhân viên phục vụ nhỏ được.
Đám thiếu gia ăn chơi cùng nhau đánh giá Đàm Tây Nguyên, khóe môi nhếch lên một nụ cười chế nhạo. Tạ Hành vẫy tay để anh đi, không nhịn được nói: “Được rồi, được rồi, không chơi nữa, anh làm gì thì làm đi.”
Đàm Tây Nguyên thấy dáng vẻ sai bảo đuổi người đi của gã thì vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng cũng không nổi giận mà kìm nén cơn giận xuống.
Đêm đó, Tạ Hành và bạn gã tản ra đi tìm người nhưng lại không tìm ra. Quản lý quán bar nói rằng Lynn đã tan ca sớm. Lưu Kham liền kéo Tạ Hành ra ngoài, dán vào tai gã cười dâm nói: “Chỗ tôi có mấy món hàng mới tới, cậu Tạ đi nếm thử đi, trước hết đừng nhớ thương tên này.”
Tạ Hành ham chơi, bèn gật đầu, cùng bạn đi đến hang vàng*, ngập trong vàng son cả đêm. Nhưng sau hai ngày tỉnh táo lại, gã lại nhớ tới Lynn. Tiếc là lại đến quán bar thì đã không thấy người đâu.
(*)
Cậu Tạ muốn tìm người thì chỉ cần sai bảo một câu. Nhưng gã ước lượng lực hấp dẫn của Lynn trong lòng mình, nghĩ là không cần thiết, vậy nên chưa quyết định. Gã không ngờ lại tìm được luôn mà không cần phải phí công – tìm Phương Duy đi ăn cơm mà cũng gặp được anh, còn thuận tiện khám phá được thân phận thật của Lynn.
Tạ Hành thầm nghĩ hẳn đây là duyên phận.
Từ Mỹ Nhiên đi toilet xong quay về, Đàm Tây Nguyên đã mua vé xem phim tại nơi bán gần nhất, chưa đến mấy phút đã kiểm vé xong vào trong. Tạ Hành có suy tính nên đi sau Đàm Tây Nguyên, thuận lý thành chương ngồi xuống cạnh anh.
Lúc xem phim Tạ Hành không chịu an phận, ỷ trong rạp lờ mờ mà động tay động chân không ít. Đàm Tây Nguyên bị quấy rối đến mức không còn sức để giận.
Hết phim chỉ có Từ Mỹ Nhiên là hào hứng nói về kịch bản, còn hai người đàn ông thì chỉ ậm ừ trả lời, dù sao cũng không xem vào.
Tạ Hành muốn đưa hai người họ về, trời đã tối, đương nhiên Từ Mỹ Nhiên không từ chối, mà Đàm Tây Nguyên tuân theo nguyên tắc phải đưa phụ nữ về nhà cũng lên xe theo.
Đến bãi đậu xe, Từ Mỹ Nhiên nhìn thấy xe của Tạ Hành, hai mắt không khỏi sáng lên. Mắt cô rất nhạy, trong nháy mắt đã nhìn ra đây là một chiếc xe sang.
Lên xe, Đàm Tây Nguyên và Từ Mỹ Nhiên ngồi hàng ghế sau, Tạ Hành lái xe. Cả hai trò chuyện vui vẻ, Đàm Tây Nguyên ở bên cạnh thi thoảng chèn vào hai ba câu. Rõ ràng là Từ Mỹ Nhiên thích Tạ Hành, chủ đề luôn liên quan đến Tạ Hành, quanh co lòng vòng hỏi gia cảnh, sở thích và lịch sử yêu đương, thậm chí hai người còn trao đổi số điện thoại di động. Đàm Tây Nguyên còn chưa trao đổi số với Từ Mỹ Nhiên.
Về rồi chắc chắn sẽ bị chị Trương xì xào rồi, Đàm Tây Nguyên nghĩ. Người ta đã tốt bụng giới thiệu đối tượng, kết quả nửa đường bị hớt tay trên, chị Trương đương nhiên sẽ mắng Đàm Tây Nguyên đầu óc chậm chạp, chỉ biết làm việc kiếm tiền.
Đưa Từ Mỹ Nhiên về nhà trước, cô gái ra khỏi xe, Tạ Hành bảo Đàm Tây Nguyên lên ngồi ghế lái. Đàm Tây Nguyên không muốn, Tạ Hành liền nổi giận với anh: “Anh coi tôi như tài xế ấy à?”
“Không phải chính cậu cam tâm tình nguyện à?” Đàm Tây Nguyên nói.
Được rồi, đúng là như vậy. Nhưng Tạ Hành không chịu lái xe, kiên trì đòi anh ngồi lên trước. Từ Mỹ Nhiên từ trong hành lang nhìn thấy, lại quay lại, hỏi bọn họ sao còn chưa đi.”
Tạ Hành dẻo miệng nói: “Không phải cô sống ở tầng mười lăm à? Tôi chờ đèn sáng mới yên tâm đi được.”
Từ Mỹ Nhiên đỏ mặt, lại chạy vào trong hành lang, vẫy tay, “Không cần đâu, đi nhanh đi.”
Tạ Hành là người không đạt được mục đích thì không bỏ qua, Đàm Tây Nguyên không muốn tiếp tục dây dưa với gã, bèn quả quyết mở cửa xe tiến vào ngồi ghế lái phụ.
Tạ Hành hài lòng nổ máy, tiếng động cơ êm tai mà nhẹ nhàng.
Thành thị về đêm rất náo nhiệt, Đàm Tây Nguyên dựa vào chỗ ngồi nhìn ánh sáng và người ngoài cửa sổ. Tạ Hành tùy cơ ứng biến, tâm trạng khá tốt.
“Anh tên là Đàm Tây Nguyên à?” Tạ Hành hỏi, “Chữ Tây nào? Nguyên nào?”
“Tây trong Tây Bắc, nguyên trong nguyên tắc.”
“Ồ, rất êm tai. Tây Nguyên.”
“Chúng ta còn chưa thân lắm.” Đàm Tây Nguyên lạnh lùng nói.
“Chà, gọi anh là Lynn vẫn quen hơn.” Tạ Hành đổi giọng. “Hóa ra anh không phải là nhân viên phục vụ, vậy bình thường anh làm gì? Phương Phương làm thiết kế, anh là cấp trên của cậu ấy, vậy anh cũng là làm thiết kế à? “
“Phương Phương?” Đàm Tây Nguyên chú ý tới một điểm kì lạ.
“Phương Duy.”
Đàm Tây Nguyên cười: “Cậu gọi em ấy là Phương Phương, rồi em ấy gọi cậu là gì? Tạ Tạ (cảm ơn) hả?”
“…” Tạ Hành lần đầu tiên phát hiện ra rằng người này lại còn có mặt này, “Không cần cảm ơn.”
Chiếc xe lái vào đường Nhị Hoàn. Đàm Tây Nguyên liếc xung quanh, nói: “Cậu không hỏi xem tôi ở đâu à?”
Tạ Hành đột nhiên nhận ra: “A, đúng rồi, quên mất. Tí là về nhà tôi rồi.”
Trong lòng Đàm Tây Nguyên biết rõ, không vạch trần mục đích thực sau sự đãng trí của gã, chỉ báo lại địa chỉ.
Tạ Hành ung dung khịt mũi rồi quay đầu đổi hướng. Người này quả nhiên không dễ lừa, cũng không dễ .
Địa chỉ mà Đàm Tây Nguyên báo là nhà anh thật, một cư xá cũ kĩ, dây thường xuân bò đầy vách tường. Khi đến dưới lầu, Đàm Tây Nguyên xuống xe.
“Cảm ơn.” Anh vừa cảm ơn vừa cởi dây an toàn.
Tạ Hành luôn cảm thấy rằng hai từ này thật kỳ lạ, nhưng thần sắc Đàm Tây Nguyên trông rất nghiêm túc, không giống như đang nhạo báng tên gã.
“Không cần cảm ơn.” Tạ Hành nhe răng cười, “Miễn là anh không giận chuyện đêm đó nữa là được rồi.”
Đàm Tây Nguyên rõ ràng không muốn đề cập đến chuyện đêm đó nữa, anh nói qua loa: “Ừm, tôi đi trước đây, cậu đi đường cẩn thận.”
“Không giận thật chứ?” Tạ Hành xác nhận một lần nữa.
Đàm Tây Nguyên mở cửa xe, nhưng không mở được, đành phải quay đầu lại nhìn gã: “Mở cửa ra đi”.
Tạ Hành xích lại gần, cơ thể sát lại: “Anh nói trước đi, không giận thật à?”
“Chuyện này có quan trọng không?” Đàm Tây Nguyên bất đắc dĩ.
“Tất nhiên là quan trọng rồi.” Lông mày của Tạ Hành nhướng lên, “Nếu anh thực sự không giận, anh có để ý nếu tôi hôn lần nữa không?”
Tạ Hành trông rất nghiêm túc, ánh đèn lẻ tẻ bên ngoài cửa sổ chui vào trong mắt gã, tỏa ra ánh sáng lung linh, mê hoặc lòng người.
Nhưng Đàm Tây Nguyên lại không bị lay chuyển: “Có để ý”.
Tạ Hành lui về, mở khóa cửa xe ra, thoải mái nói, “Anh phiền thì thôi. Đúng rồi, anh ở tầng mấy?”
“Tầng thứ sáu.” Đàm Tây Nguyên nói rồi không dừng lại lâu, quay đầu liền xuống xe. Tạ Hành nhìn về phía tầng sáu, có ánh đèn lóe lên. Gã nhíu mày, lái xe rời đi.
Đàm Tây Nguyên đi vào trong hành lang, đột nhiên bị kéo tay lại, anh tưởng rằng Tạ Hành bám theo.
“Làm gì thế? Tôi đã nói tôi để ý rồi.”
“Anh.” Người đang nắm chặt tay anh từ đằng sau lên tiếng.
“Trang Việt?”
Đèn cảm ứng trong hành lang đã bị hỏng nên hành lang tối om, Đàm Tây Nguyên mãi mới nhận ra hình dáng mơ hồ của em trai mình.
“Sao anh về muộn vậy?” Trang Việt hỏi.
“Đi ăn với bạn. Mấy giờ rồi? Em tự học buổi tối xong rồi à?” Đàm Tây Nguyên lấy điện thoại ra xem giờ, sợ em trai trốn học.
Trang Việt càng không tha, lại hỏi, “Bạn anh là người mới đưa anh về à?”
“Ừm.” Đàm Tây Nguyên lần mò lên lầu.
“Quan hệ tốt lắm à?”
“Hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Trang Việt dừng lại: “Không có gì… chiếc xe anh ấy lái là tốt.”
Đàm Tây Nguyên cười khẽ một tiếng trong bóng đêm: “Thích à?”
“Không.” Trang Việt mập mờ trả lời, rồi đi theo sau Đàm Tây Nguyên leo lên tầng, từng tia mùi hương đặc hữu trên người anh quanh quẩn quanh mũi của cậu.
Lên tới tầng bốn là có đèn sáng, cậu nhìn chằm chằm tấm lưng thẳng tắp của Đàm Tây Nguyên, trên áo sơ mi hiện rõ xương bả vai, cậu muốn chạm, nhưng không dám. Trong đầu cậu nhớ lại cảnh tượng cậu mới nhìn thấy khi nãy, người đàn ông kia nắm lấy bả vai Đàm Tây Nguyên, kề rất gần, hình như cúi đầu xuống là có thể hôn.
Đàm Tây Nguyên ở đằng trước nói: “Chắc chú Trang ngủ rồi, lát nữa đi vào nhẹ nhàng thôi, em tắm trước đi…”
Trang Việt siết nắm tay, cúi đầu giấu đi đôi mắt u ám.
Đường hỗn loạn, lại lái nhầm hướng, lúc Tạ Hành về nhà đã gần mười hai giờ. Sau khi tắm rửa nằm lên giường rồi, gã gọi một cú điện thoại.
Phương Duy chuẩn bị đi ngủ, bị điện thoại đánh thức, cậu mơ hồ hỏi: “Tạ Hành?”
“Phương Phương, cậu thật là không thú vị chút nào.” Tạ Hành đánh đòn phủ đầu, lên án nói.
“Cái gì?” Phương Duy còn chưa tỉnh táo.
“Cậu vậy mà lại giấu chuyện Lynn là cấp trên của cậu.”
Phương Duy không giải thích nổi: “…”
Tạ Hành nói tiếp, “Đúng rồi, lúc tối cậu vội đi hẹn hò với ai? Chị gái lạnh lùng kia kia?”
Chủ đề được chuyển hơi nhanh, Phương Duy ngập ngừng trong giây lát. Trong hai giây, Tạ Hành liền chui vào trong chỗ trống, moi ra chân tướng.
“Quả nhiên là thế rồi, đã phát triển đến hẹn hò rồi. Cậu hẹn hò với cô ấy à? Sắp hẹn hò rồi à? Được rồi hả?”
Phương Duy không giỏi nói dối, lại có khúc mắc cần người giải giúp, liền chọn nói ra chuyện tỏ tình lúc tối: “Tớ đã tỏ tình, anh ấy nói phải suy nghĩ một chút, trước tuần sau sẽ cho tớ câu trả lời.”
“Đó là từ chối.” Tạ Hành nói trúng tim đen, thẳng thắn nói, “Muốn cho cậu mặt mũi nên uyển chuyển tí thôi, dù gì từ chối ở trước mặt cũng rất khó coi.”
“Cậu đừng đả kích tớ!” Phương Duy không ngờ, cậu nói chuyện này cho Tạ Hành vốn để được đối phương an ủi – dù là giả. Chứ không phải để nghe những câu nói gây thất vọng.
“Gì mà đả kích cậu, đây rõ ràng là sự thật.” Tạ Hành không phục.
“Không nói nữa, đi ngủ đây.” Phương Duy cứng rắn nói.
“Đừng vội.” Tạ Hành giữ anh ta, “Tớ còn chưa hỏi cậu chuyện về Lynn? Đúng rồi, điện thoại di động của anh ấy là bao nhiêu?”