Con Chó Của Pavlov

Chương 15



Ngày hôm sau, Phương Duy dậy sớm, buồn ngủ lấy điện thoại ra. Tối hôm qua trước khi đi ngủ cậu cũng không cúp điện thoại, lúc này mới nhìn thấy cuộc gọi kéo dài đến 2 giờ 30 phút sáng. Cậu lắc lắc tay, gọi điện thoại.

Chu Duệ Quân mới ngủ không được bao lâu đã bị tiếng chuông đánh thức, đầu hơi đau, hắn nhìn đồng hồ: “… Mới bảy giờ.”

Phương Duy vội vàng ngồi dậy: “Xin lỗi, em ấn nhầm nút.”

“Ừm, em dậy sớm như vậy làm gì?” Chu Duệ Quân hỏi.

“Em ngủ rồi tự tỉnh thôi.” Phương Duy cười hai tiếng: “Lát nữa em đi ăn tối với bạn.”

“Ừm.”

“Nếu ban ngày anh không phải làm gì thì em có thể hủy hẹn với bạn.” Phương Duy do dự nói. So với những người khác, cậu rất muốn trải qua sinh nhật một mình với Chu Duệ Quân: “Dù sao em cũng không thân với mấy người hẹn em ra ngoài buổi sáng hôm nay lắm.”

“Anh cũng có tiệc, ở chỗ làm.” Chu Duệ Quân nói.

“A, vậy thì thôi.” Phương Duy nói: “Anh ngủ tiếp đi.”

“Ừ. Sinh nhật vui vẻ, chơi vui nhé.”

Cả ngày Phương Duy chơi không hề tập trung, đến ban đêm là tiệc do Tạ Hoành tổ chức, làm vậy nhiều năm đã quen rồi, đêm nay nhất định phải dành cho đám bạn lớn lên với từ nhỏ là đám Tạ Hoành.

Tạ Hoành tổ chức một bữa tiệc sinh nhật ở bể bơi, bố trí sân bãi xa hoa. Hắn làm rất bài bản, gọi không ít bạn bè đến làm nóng.

“Nhanh lên, Phương Phương đội cái mũ sinh nhật này lên!” Tạ Hoành nói: “Lát nữa cắt bánh kem.”

Phương Duy nể tình đi theo họ ồn ào cả đêm. Chơi đến mười giờ thì hơi mệt nên trốn vào chiếc ghế sô pha trong góc nghỉ ngơi. Cậu cứ rảnh là nhìn chằm chằm vào điện thoại, Chu Duệ Quân cũng đang tham gia tiệc, hai người gửi Wechat cho nhau nhân lúc rảnh rỗi.

Tạ Hoành ngồi xuống một bên, duỗi dài cánh tay, ôm lấy bả vai Phương Duy, nghiêng người xem điện thoại: “Cậu nói chuyện với ai đấy? Cũng không đi qua chơi, hôm nay là sân nhà của cậu mà. Tôi đặc biệt gọi mấy chị gái xinh đẹp tới, kết quả cậu còn không thèm nhìn.”

Phương Duy vội vàng thoát khỏi giao diện trò chuyện với Chu Duệ Quân, đúng lúc đó lại có người gửi tin nhắn tới, là Đàm Tây Nguyên, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

Tạ Hoành nhìn thấy: “Yo, Lynn.”

Nhìn thấy Tạ Hoành, Phương Duy bỗng nhớ tới một chuyện: “Lần trước anh Đàm đi xem mắt, cậu đi với anh ấy à?”

“Có chuyện gì vậy?”

Phương Duy nhíu mày: “Cô gái mà anh ấy xem mắt bây giờ đang quen cậu à?”

Lần trước buổi xem mắt của Đàm Tây Nguyên thất bại, chị Trương lấy được nguyên nhân từ phía nhà gái, tức muốn chết, hỏi Đàm Tây Nguyên đi xem mắt sao còn mang đàn ông khác theo, cô gái thích người khác luôn rồi.

Đàm Tây Nguyên cũng không tức giận, còn dịu giọng an ủi Trương tỷ, nói chuyện tình cảm phải xem duyên phận, không sao cả.

Phương Duy nghĩ một chút là đoán ra người đàn ông mà Đàm Tây Nguyên “dẫn theo” vào buổi hẹn hò tối hôm đó chắc chắn là Tạ Hoành.

Tạ Hoành nghe thấy chuyện này thì cười phá lên: “Tớ không có hứng thú với cô gái đó, mục tiêu của tớ cũng không phải là cô ấy.”

Phương duy lẩm bẩm: “Anh Đàm khác cậu, cậu cũng không thích anh ấy thật lòng, đừng đi chọc anh ấy nữa.”

“Tớ không thích câu này của cậu.” Tạ Hoành bùng nổ: “Chúng ta thân nhau hay là cậu với anh ta thân? Cậu giúp anh ta mà không giúp tớ à?”

“Không giống nhau, so với cậu, anh Đàm dễ bị thiệt hơn.”

Tạ Hoành ôm lấy Phương Duy cười nghiêng ngả: “Phương Phương ngây thơ thật. Cậu nghĩ anh Đàm của cậu là thỏ trắng nhỏ bé gì đó hả, anh ta tính toán nhiều hơn cậu gấp mấy lần.”

Đừng nói là Phương Duy, ngay cả Tạ Hoành cũng đã đánh giá sai Đàm Tây Nguyên một chút. Đêm đó làm rối tung buổi ra mắt của Đàm Tây Nguyên, sau khi về nhà Tạ Hoành lại lấy được số điện thoại của đối phương từ Phương Duy, bắt đầu “đuổi bắt trốn tìm” từ đó.

Tạ Hoành kiên nhẫn có hạn, mềm không được thì cứng. Đêm đó, đối tượng xem mắt của Đàm Tây Nguyên, Từ Mỹ Nhiên không ngừng liên lạc với Tạ Hoành, liên tiếp bày tỏ hảo cảm.

Tạ Hoành mời Đàm Tây Nguyên ra ngoài ăn tối, đối phương từ chối. Tạ Hoành nói: “Nếu anh không đi thì tôi sẽ hẹn Từ Mỹ Nhiên.”

Đàm Tây Nguyên buồn cười nói: “Đâu có liên quan gì đến tôi?”

Tạ Hành cười dâm đãng: “Anh cũng biết tôi không phải là người tốt, cô gái nhỏ trong trắng như vậy sẽ bị tôi chà đạp, anh không đến cứu à?”

Đàm Tây Nguyên không hiểu mạch não của y: “Hai người các cậu anh tình tôi nguyện, liên quan gì đến tôi?”

“Đây không phải là đối tượng xem mắt của anh à, không ngờ cô ấy lại yêu tôi. Biết đâu anh anh hùng cứu mỹ nhân một lần, cô ấy lại chuyển sang vòng tay của anh thì sao?”

Đàm Tây Nguyên cảm thấy không thể nói chuyện nổi với y: “Cảm ơn, không cần.” Sau đó anh cúp điện thoại.

Tạ Hoành bị block, bèn đi chặn người trước cửa công ty của Đàm Tây Nguyên, nhưng lại phát hiện hình như đối phương có thể tàng hình, chặn người mấy lần đều không thành công. Quả thực vừa phiền lòng vừa ngứa ngáy khó chịu.

—— Càng nhiều thử thách thì càng thú vị.

“Nếu cậu có thời gian lo lắng anh ta có bị thiệt hay không thì không bằng tính toán một chút, tránh cho mình bị người ta lừa gạt.” Tạ Hoành vuốt cằm nói với Phương Duy.

Đêm đó Phương Duy uống hiều, ngủ trong phòng của căn biệt thự tổ chức bữa tiệc. Hôm sau lúc dậy đã tám giờ, buồn ngủ ngồi trên giường ngẩn người, chợt nhớ hôm nay là thứ Hai, phải đi làm nên vội chạy về phía toilet.

Tạ Hoành vừa lúc tới gõ cửa, giật cả mình: “Vội vã cái gì vậy?”

“Đi làm muộn.” Miệng Phương Duy đầy bọt kem đánh răng: “Quên mất hôm nay là thứ hai.”

Tạ Hoành dựa vào khung cửa ngáp một cái, nhàn nhạt nói: “Trốn việc đi, cũng không phải chuyện gì to tát, lát nữa đi uống trà sáng với anh.”

“Không, tôi đi mua gì lót dạ dưới lầu công ty là được.” Phương Duy nhổ bọt ra.

Tạ Hoành chán ghét nói: “Một tháng cậu được bao nhiêu tiền lương? Cậu đâu thiếu chút tiền đó.”

Phương Duy ném cho y một cái bóng lưng: “Tớ đi tắm, cậu đi ra ngoài trước đi.”

Phương Duy đang định đi đến công ty, Tạ Hoành cũng muốn đi theo, bèn nói: “Ngươi đi đường Cầu Tây đi, bên đó có trà sáng không tệ.”

“Không ăn với cậu đâu, không có thời gian.” Phương Duy mở cửa.

Tạ Hành rúc vào ghế phụ: “Vậy thì mang đi, tiện thể mang cho Lynn một phần.”

Phương Duy cảnh giác liếc hắn một cái: “Lúc anh Đàm đang làm việc cậu đừng đi quấy rầy.”

“Cậu mang lên cho anh ta đi, tớ sẽ không xuất hiện.” Tạ Hoành cả giận nói: “Rốt cuộc cậu là bạn ai hả?”

Phương Duy không trả lời, đi đường vòng đến đường Cầu Tây. Đến nơi, Tạ Hoành đi xuống mua bữa sáng, khi trở lại thì trên người đầy ắp đồ đạc.

“Cậu mua nhiều như vậy làm gì?” Phương Duy hỏi.

“Chỉ mua cho Lynn, đồng nghiệp của cậu không nói cậu nịnh sếp à?” Tạ Hoành nói.

“Chắc bọn họ đã ăn rồi.” Phương Duy nhìn đồng hồ, đã 8 giờ 40 phút.

Đến dưới lầu công ty, Tạ Hoành như lời y đã nói, không đi lên lầu cùng Phương Duy. Y bảo Phương Duy cho y xuống ở ngã tư, Phương Duy đưa phần ăn sáng qua, hỏi y đi đâu.

Tạ Hoành vươn vai, không đáp: “Tìm người ăn sáng chung.”

“Tạm biệt.” Phương Duy nói.

Tạ Hoành vẫy tay với cậu rồi bấm một dãy số điện thoại, mở miệng nói giọng sến rện: “Alo, Tinh Tinh, dậy rồi hả? Có muốn ra ngoài ăn điểm tâm không? Anh đãi em.”

Phương Duy biết Tinh Tinh, một minh tinh hơi nổi tiếng từng quen Tạ Hoành. Phương Duy đóng cửa sổ xe, tìm một bãi đậu xe để đậu xe.

Vào văn phòng vừa quẹt thẻ xong thì Đàm Tây Nguyên trùng hợp đi ra rót nước, cười nói: “Tối hôm qua chơi rất khuya sao? Anh đang định hỏi xem hôm nay em xin nghỉ phép à.”

“Vâng, em chơi hơi khuya, nên dậy trễ.” Phương duy nói: “Dọc đường em mua điểm tâm, mời mọi người ăn.”

“Sao em lại nghĩ đến việc đãi anh bữa sáng?” Đàm Hi Viễn cầm ly nước.

“Coi như là đãi sinh nhật đi, hôm qua là ngày nghỉ nên không có thời gian mời mọi người trong công ty ăn cơm.” Phương Duy không nói ra ai mua bữa sáng.

“Sinh nhật cũng không thể đuổi chúng tôi bằng bữa sáng, phải đi Trường Thành Đức đặt một bàn mới được.” Một cô gái trẻ trong công ty nói đùa.

Cô vừa nói, những người khác cũng nhao nhao lên. Phương Duy nghĩ, vào công ty mấy tháng cũng chưa đãi mọi người lần nào, bèn đồng ý.

Kết quả sau khi đồng ý, cậu liền hối hận, vừa lấy điện thoại di động ra liền nhìn thấy ghi chép cuộc trò chuyện tối hôm qua với Chu Duệ Quân. Đúng vậy, cậu đang yêu rồi, hôm nay hẳn là nên tìm thời gian hẹn hò thay vì ăn tối với đồng nghiệp, chỉ là chuyện đã đồng ý rồi thì khó mà đổi ý.

Vào bữa tối, đồng nghiệp mời rượu, Phương Duy lại uống quá chén nên gọi người chở giùm về căn hộ. Về đến nhà liền trò chuyện với Chu Duệ Quân, đầu dây bên kia nói: “Sao không để anh đến đón em?”

Rượu ăn mòn đại não, Phương Duy căn bản không nghĩ tới chuyện này: “Em quên mất, ra khỏi quán ăn anh Đàm – sếp em, đã gọi lái hộ giùm em.”

“Lần sau gọi cho anh, có thời gian anh sẽ đón em.”

Rượu như đã hóa thành nước mật ong vào thời khắc này, Phương Duy uống hai lần, cảm thấy cả hai đều ngọt ngào, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Nhưng ngày hôm sau cũng không hẹn hò thành công. Trong giờ nghỉ trưa, Phương Duy đề xuất buổi tối cùng nhau ăn tối, nhưng Chu Duệ Quân lại phải tăng ca. Vẻ mặt Phương Duy chua xót, ủ rũ nói: “Tăng ca đến mấy giờ? Em đặt phòng ăn trước chờ anh.”

“Chắc khoảng mười giờ. Có một lô tài liệu cần kiểm tra ký tên, chắc phải rất khuya văn phòng tỉnh mới giao đến.” Chu Duệ Quân nói.

“Vậy em chờ đến mười giờ, em đặt trước một nhà hàng gần chỗ các anh.”

“… Nếu em rảnh thì đến phòng làm việc của anh đi.” Chu Duệ Quân suy nghĩ một chút rồi nói.

“A?” Phương Duy kinh ngạc: “Đến phòng làm việc của anh à?”

Chập tối vừa tan ca Phương Duy đã vội đi, Đàm Tây Nguyên vốn muốn nói chuyện với cậu về một phương án thiết kế, kết quả vừa quay ra tìm đã không thấy cậu đâu.

Đơn vị sự nghiệp tan làm sớm hơn, khi Phương Duy đến Cục Công thương thành phố thì thấy bên trong tòa nhà hoàn toàn im lặng, không có tiếng người, đèn hành lang thì lại khá sáng. Chu Duệ Quân xuống lầu đón cậu, mới hai ngày không gặp mà Phương Duy đã nóng lòng muốn chạy đến bên hắn.

Chu Duệ Quân quẹt thẻ mở cửa giúp cậu: “Đến nhanh thế.”

“Hôm nay không kẹt xe.” Hai mắt Phương Duy tỏa sáng.

Chu Duệ Quân bấm thang máy đi vào trước: “Văn phòng của tôi ở lầu năm.”

Phương Duy đi theo vào. Thang máy đã cũ, kêu lạch cạch khi cửa đóng lại. Cậu liếc nhìn người bên cạnh, Chu Duệ Quân đang nhìn chằm chằm vào những con số đang tăng lên trong thang máy.

“Từ công ty của em đến đây chỉ mất nửa giờ thôi à?” Chu Duệ Quân hỏi.

Phương Duy lơ đễnh nói: “Ừm, gần như vậy.” Vừa nói, cậu vừa lén đưa tay chạm vào bàn tay trái đang buông thõng bên hông của Chu Duệ Quân.

“Có camera.” Chu Duệ Quân nhắc nhở.

Phương Duy siết ngón tay lại rồi lập tức thả ra: “Chỉ chạm một chút thôi ạ.”

Cửa thang máy mở ra, bọn họ tiến vào hành lang lầu năm, tất cả các cửa đều khóa chặt.

“Cả tầng chỉ có anh tăng ca à?” Phương Duy tò mò hỏi.

“Còn có người khác nữa.”

“Em tới có phải không hay lắm không?” Phương Duy đến nơi rồi mới nghĩ ra chuyện này: “Có quấy rầy anh không?”

“Không.” Chu Duệ Quân dừng lại, lấy chìa khóa mở cửa: “Văn phòng chỉ có một mình anh, đồng nghiệp của anh nghỉ rồi, tuần này cũng không tới.”

Văn phòng không lớn, hai cái bàn là đã chiếm gần hết. Không giống như Phương Duy đoán là nhiều người cùng ở chung làm việc, phòng làm việc của bọn họ chỉ có quy mô nhỏ.

“Ngồi đi, em uống gì? Chỉ có trà và cà phê.” Chu Duệ Quân nói.

“Đừng lo cho em, anh lo làm việc đi.” Phương Duy nói.

Chu Duệ Quân rót cho cậu ly nước rồi ngồi xuống trước máy tính tăng ca. Phương Duy vốn đang ngồi trên ghế sô pha tiếp khách, chưa đến hai phút đã không ngồi yên nổi nữa, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Chu Duệ Quân. Đối phương không nói gì, nhếch khóe miệng cười nói: “Tối em ăn gì? Anh không đi được, gọi đồ ăn mang về được không?”

“Được.” Phương duy xung phong: “Để em gọi, anh muốn ăn gì?”

Hai người thảo luận thật lâu rồi gọi pizza.

Khi làm việc Chu Duệ Quân rất nghiêm túc, có đeo kính mắt, bình thường cậu chưa thấy bao giờ. Hỏi tới mới biết hắn bị cận thị, không nghiêm trọng, không đến hai độ.

Phương Duy lén lút nhìn trộm, nghĩ rằng hắn đeo kính thật đẹp, nhìn thêm vài lần đã thấy tâm hồn thanh thản. Không biết bị ma gì ám, trong lòng Phương duy nhộn nhạo, đột nhiên rướn người sang hôn.

Chân ghế nhấc lên khỏi mặt đất. Phương Duy hôn lên mặt Chu Duệ Quân rồi nhanh chóng lùi lại, chân ghế nâng lên rồi lại chạm đất.

“Lần đầu tiên em thấy anh đeo kính.” Cậu nói.

Chu Duệ Quân ngừng gõ bàn phím, xoa xoa tóc, nói: “Máy tính bên cạnh có thể kết nối mạng bên ngoài, chán thì em có thể lên mạng.”

Phương Duy hiển nhiên là quá kích động, cười hì hì nói được rồi lăn ghế qua mở máy tính.

“Đây là cái gì?” Im lặng vài phút, Phương Duy lại phát ra tiếng động, chỉ vào trong máy tính một thư mục mã hóa, hỏi: “Có phải là tài liệu bí mật trong công việc của anh không?”

“Không.” Chu Duệ Quân liếc sang: “Chắc là trò chơi.”

“Ồ” Phương Duy hiểu ra: “Sợ bị kiểm tra ra là đi làm còn chơi trò chơi, cho nên thêm mật khẩu. Em chơi được không?”

“Được.” Chu Duệ Quân vươn tay nhập mật khẩu, nhập hai lần đều hiện sai mật mã.

“Anh quên mật khẩu do mình đặt à?” Phương Duy hỏi.

“Không phải anh đặt, để anh hỏi.” Chu Duệ Quân mở danh bạ ra, tìm tới một dãy số được lưu là Văn Nam.

“Đồng nghiệp của anh à?” Phương Duy nhìn điện thoại di động: “Đồng nghiệp nữ à? Anh chung văn phòng với đồng nghiệp nữ à?”

Phương Duy nhớ rằng trước khi vào cậu đã nhìn quanh một vòng, rõ ràng trước văn phòng làm việc để tên hai người đàn ông.

“Không phải đồng nghiệp.” Chu Duệ Quân nói.

“Vậy thì là gì?” Phương Duy hỏi. Có thể chơi máy tính Chu Duệ Quân, đồng thời đặt mật khẩu, không phải là đồng nghiệp thì còn là ai?

Chu Duệ Quân không nói gì, chuẩn bị gọi điện thoại. Phương Duy đè tay hắn lại, tâm trí vốn thường không xoay chuyển khi nhìn thấy Chu Duệ Quân bỗng trở nên vô cùng nhạy cảm vào lúc này, giọng điệu không còn hào hứng như trước, cậu nhẹ nhàng hỏi: “Bạn gái cũ của anh à?”

Chu Duệ Quân ngước nhìn cậu, ngầm thừa nhận.

Thuận miệng đoán mà đúng luôn.

Phương Duy rút tay ra, miệng không được não khống chế: “Vậy anh đừng hỏi, em không muốn chơi nữa.”

Dường như Chu Duệ không ngờ cậu sẽ nói như vậy, sau một hồi kinh ngạc thì nói: “Ừ.” Sau đó quay đầu tiếp tục làm việc.

Bầu không khí lạnh lẽo cứng ngắc. Phương Duy cảm thấy hơi hối hận, nhưng lại không biết phải làm sao để hòa hoãn. Cậu biết Chu Duệ Quân từng có người yêu cũ, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng đột nhiên đặt tới trước mắt làm cậu luống cuống. Cậu cũng không cố ý tràn ngập mùi thuốc súng, nhưng không nhịn được.

Hai phút sau, chuông di động cứu cậu – đồ ăn đã đến. Phương duy cầm điện thoại, đang định lao ra cửa thì Chu Duệ Quân đứng dậy gọi lại: “Phải quẹt cửa mới mở được.”

Hắn lấy thẻ ra vào rồi đi theo Phương Duy để lấy đồ ăn. Trên đường trở về, Phương Duy nói: “Khi nãy giọng điệu của em không tốt lắm.”

“Không có việc gì.” Chu Duệ Quân nói: “Nếu không chơi game thì lát nữa giúp anh một việc.” Chủ đề bạn gái cũ và sự lo lắng lập tức biến mất.

“A?” Phương Duy vui vẻ nói: “Em có thể giúp chuyện gì à?”

Vừa ăn thức ăn mua về, Chu Duệ Quân lôi ra một thứ tương tự như một chiếc tủ nhỏ.

“Đây là gì?”

“Máy cắt giấy.” Chu Duệ Quân đưa cho cậu một hộp tài liệu: “Cũ lắm rồi, giúp anh hủy những tài liệu này đi.”

“Ừm.” Phương Duy gật đầu.

Chu Duệ Quân dạy cậu cách vận hành, Phương Duy nghiêm túc xé giấy, động tác trôi chảy nhanh chóng.

“Không chán à?” Trong văn phòng chỉ có tiếng máy cắt giấy vang lên “ong ong”, Chu Duệ Quân hỏi.

“Không sao.” Phương Duy cắn miếng pizza cuối cùng, nói không rõ ràng: “Rất thú vị, nhìn xem, anh xem, trông có giống ăn giấy không?” Cậu vỗ vai Chu Duệ Quân, muốn hắn nhìn cảnh tượng cái lỗ trên máy cắt giấy ăn giấy vào.

Chu Duệ Quân lấy miếng bánh pizza cậu đang cắn trong miệng ra, cầm trên tay, cắn một miếng rồi lại đưa lên miệng: “Khi ăn gì thì cách xa một chút, khi giấy vụn ra sẽ có mảnh bay ra.”

Phương Duy há miệng cắn pizza, mặt lập tức đỏ bừng.

Mười giờ tối, người của văn phòng tỉnh giao tài liệu, Chu Duệ Quân kí xong thì cũng được tan tầm. Phương Duy đi theo hắn ra khỏi tòa nhà, đang định đưa hắn về nhà thì Chu Duệ Quân đã lấy chìa khóa xe ra.

“… Hôm nay anh lái xe đi làm à?” Phương Duy thất vọng hỏi.

“Ừm, mấy ngày nay hình như có mưa.” Chu Duệ Quân nói: “Em cũng lái xe tới, vậy anh không đưa em về.”

Phương Duy xị mặt: “Vâng ạ.”

Chu Duệ Quân giơ tay nhéo nhéo vành tai cậu: “Đã muộn rồi, em về rồi thì nghỉ ngơi sớm chút.”

Phương Duy đột nhiên cảm thấy mình như được tiêm máu gà, mong đợi nhìn hắn. Chu Duệ Quân rất thông minh, hiểu được ý trong mắt cậu, lắc đầu nói: “Không được, chỗ này của bọn anh khắp nơi đều có camera.” Hắn chỉ vào cửa: “Đằng trước còn có bảo vệ trực ca đêm.”

“Được.” Phương Duy không được hôn, ủ rũ cụp lá cây: “Đúng rồi, em có thể có một yêu cầu không?”

“Cái gì?”

Phương Duy do dự một chút, quyết định nên nói như thế nào: “Nếu đã chia tay rồi, vì sao còn lưu lại số của đối phương?”

Chu Duệ Quân dựa vào xe: “Bọn anh chia tay trong hòa bình, cũng không xâu xé nhau, anh quên xóa, em có phiền không?”

“Bây giờ xóa được không?” Ánh mắt Phương duy ngây thơ, trong veo như nước hồ nhạt màu: “Hình như em hơi để ý.”

Cậu dùng từ “hình như” để người ta không thể trách cậu cố tình gây sự hay lòng dạ hẹp hòi.

Chu Duệ Quân đưa điện thoại cho cậu: “Mật khẩu khóa màn hình là 0609, em xóa đi.”

Phương Duy nhận điện thoại, dứt khoát xóa số điện thoại bạn gái cũ của hắn đi.

“Vừa lòng chưa?” Chu Duệ Quân trêu cậu.

Phương Duy cuối cùng cũng nở nụ cười, híp mắt thành một hàng: “Em đi đây, tạm biệt.”