Ngày hôm đó đã quá muộn nên hôm sau Phương Duy gửi tin nhắn cho Đàm Tây Nguyên, chỉ hỏi anh có muốn ra ngoài ăn tối không mà không nói gì thêm.
Dường như Đàm Tây Nguyên có việc gì đó nên khéo léo từ chối. Hôm sau Phương Duy đến công ty mới cảm thấy hơi lo lắng, cậu đến sớm, nhìn thấy Đàm Tây Nguyên đang pha cà phê trong phòng giải khát.
“Chào anh Đàm ạ.”
Đàm Tây Nguyên đứng thẳng dậy, cười nói: “Chào buổi sáng.”
Tình huống này không khác gì trước đây. Phương Duy nhìn chằm chằm bàn tay đang pha cà phê của anh, thật lâu không nói chuyện. Đàm Tây Nguyên pha cà phê xong nhưng không đi ra ngoài, hai người im lặng đứng trong phòng giải khát nhỏ hẹp.
Một lúc lâu sau, Đàm Tây Nguyên hắng giọng nói: “Anh sẽ giữ bí mật.”
“A, cảm ơn anh.” Phương Duy nhận được đáp án liền cảm thấy nhẹ nhõm.
“Nhưng em vẫn phải cẩn thận một chút.” Đàm Tây Nguyênnhắc nhở: “Truyền ra ngoài sẽ không tốt cho em.”
“Ừm, ta biết.” Phương Duy gật đầu, cảm thấy bầu không khí nghiêm túc quá mức bèn cười nói: “Anh Đàm, anh là người đầu tiên em come out đó.”
“Có thể đoán được, Tạ Hành cũng không biết nhỉ?”
“Không biết ạ.” Phương Duy lắc đầu, lại nghi hoặc nói: “Sao anh lại nhắc tới Tạ Hành?”
Đàm Tây Nguyên nhận ra mình lỡ lời, lấp liếm nói: “Không phải hai người là bạn bè à? Hình như cậu ta với đàn ông…”
Đàm Tây Nguyên còn chưa nói xong, Phương Duy đã hiểu ra, nói: “Ừm, cậu ấy nam nữ đều được á, gần đây hình như là…”
Đàm Tây Nguyên đè vai cậu, ngắt lời: “Ra ngoài làm việc thôi.”
Phương Duy mỉm cười, không nói gì, đi theo anh ra ngoài văn phòng. Cậu không nhận ra rằng Đàm Tây Nguyên vừa nói “Tạ Hành cũng không biết nhỉ”, giọng điệu hiểu rất rõ.
Đàm Tây Nguyên biết rõ như vậy là do Tạ Hành tự đến nói. Từ khi Tạ Hành biết được thân phận thật của Đàm Tây Nguyên, lại lấy được số điện thoại thì có thể nói là theo đuổi không buông như keo da chó. Nhưng bọn họ không quen, cũng không có nhiều chủ đề để nói, chỉ có thể nói về Phương Duy.
Tạ Hành hỏi lung tung: “Phương Phương nói cậu ấy thích một cô gái trong công ty anh, rất xinh đẹp, anh có biết là ai không?”
Lúc đó Đàm Tây Nguyên chưa nhìn thấy cảnh Phương Duy hôn bạn trai, anh lọc qua những phụ nữ chưa kết hôn trong công ty trong đầu nhưng không tìm được người phù hợp. Nhưng cho dù tìm được, anh cũng không có ý định trả lời Tạ Hành, kéo hắn vào danh sách đen.
Nhưng Tạ Hành không dễ dàng bỏ qua. Cho dù mỗi ngày Đàm Tây Nguyên chơi “thỏ khôn có ba hang” với hắn, không để hắn bắt được mình ở gần công ty nhưng vẫn tính sót một chiêu.
Tạ Hành chạy đến dưới lầu nhà anh.
Chiều chủ nhật, sau bữa trưa, Đàm Tây Nguyên định ở nhà xử lý tài liệu nhưng điện thoại anh cứ rung lên, tất cả đều là cuộc gọi từ Tạ Hành.
Vì Tạ Hành thường xuyên quấy rối anh bằng những số lạ nên Đàm Tây Nguyên đã loại hắn khỏi danh sách đen. Thi thoảng anh có nghe điện thoại, tin nhắn thì căn bản không trả lời, nhưng sự kiên trì và da mặt của Tạ Hành đều không tệ, vẫn khăng khăng theo đuổi anh.
“Có chuyện gì?” Đàm Tây Nguyên cầm lên.
Tạ Hành cười nói: “Tôi ở dưới lầu nhà anh.”
Sắc mặt Đàm Tây Nguyên thay đổi, từ trên ban công nhìn xuống, quả nhiên có một tên ngốc đang đứng dưới lầu.
Ánh mắt Tạ Hành sắc bén, nhìn thấy anh liền ngẩng đầu vẫy tay: “Tôi thấy anh rồi, đi xuống đi, đi cưỡi ngựa không? Tôi mới xây trại ngựa, dẫn anh đi chơi.”
Đàm Tây Nguyên đóng cửa sổ lại, quay vào nhà: “Không có thời gian nên không theo hầu.”
“Đi đi mà.” Tạ Hành kiên trì.
Đàm Tây Nguyên trực tiếp cúp điện thoại, hắn có gọi cũng không nhận nữa.
Một lúc sau, thời tiết không tốt, mưa to. Cơn mưa kéo đến rất nhanh, trong phòng ngủ chính vang lên giọng nói khàn khàn của một người đàn ông trung niên: “Tây Nguyên, trời mưa rồi, quần áo lấy vào chưa?”
“Để con đi lấy chú Trang.” Nghe thấy tiếng dép lê loẹt xoẹt, Đàm Tây Nguyênvội vàng nói: “Chú nằm đi.”
Bên kia không nói tiếng gì nữa. Đàm Tây Nguyên đứng dậy đi ra ban công lấy quần áo, lại thoáng nhìn thấy một tên ngốc đội mưa ở dưới lầu.
Đàm Tây Nguyên bó tay, sau khi thu dọn quần áo xong thì trở về phòng, điện thoại reo không ngừng. Anh cầm lên, quả nhiên vẫn là cái tên Tạ Hành: “Mưa to quá, không cưỡi ngựa được rồi, không bằng ra ngoài uống một ly rượu?”
“Cậu tìm người khác được không?” Đàm Tây Nguyên ôn tồn khuyên hắn.
Tạ Hành cười cười, hời hợt nói: “Không được.” Sau đó lại bổ sung: “Anh trả lời có đi uống không đi? Điện thoại của tôi dầm mưa sắp hư rồi, cảm giác sắp không nghe rõ được tiếng anh nữa.”
Có xe hắn không vào, có chỗ trú hắn không đi. Tạ Hành cứ thế ở dưới lầu đội mưa chờ trả lời.
“Không.” Đàm Tây Nguyên không chút cảm xúc từ chối.
Tạ Hành đã đoán được câu trả lời này, khóc lóc van nài: “Vậy tôi đợi đến khi anh đi thì thôi.”
Đàm Tây Nguyên phục tên tâm thần này, anh thực sự không hiểu ở mình có gì hấp dẫn mà bị tên tâm thần này thích. Đang định trả lời thì bên kia không còn âm thanh. Hẳn là điện thoại bị nước vào hỏng rồi.
Đàm Tây Nguyên bật máy tính lên làm tài liệu, làm mười mấy phút mà thật sự không tĩnh tâm nổi. Anh nhắm mắt lại suy nghĩ mấy phút, cuối cùng mở cửa đi xuống lầu, tên ngốc vẫn đang đứng sừng sững ở dưới lầu dầm mưa.
Nhìn thấy anh, Tạ Hành lập tức nở nụ cười đắc thắng, nhiệt tình chào hỏi, xưng hô quái dị: “Chào ~ Thầy Đàm.”
Đàm Tây Nguyên sửng sốt, Tạ Hành nói tiếp: “Tôi nhớ ra rồi, thầy Đàm.”
Đàm Tây Nguyên đột nhiên cười, lộ cả răng, cười đến không kìm lại được, vừa cười vừa xua tay: “Đừng gọi như vậy, rất xấu hổ.”
Tạ Hành bây giờ đã cao lớn, khác hẳn với cậu bé vài năm trước, từ “thầy” thốt ra khỏi miệng hắn làm cho Đàm Tây Nguyên thấy sợ.
Tạ Hành cũng cười. Chỉ đến khi cơn mưa rơi xuống hắn mới nhớ ra rằng cảnh tượng này trông rất quen thuộc. Hắn lại nhìn xung quanh, cảm thấy khu phố này hơi quen thuộc.
Tạ Hành đột nhiên nhớ tới hồi hắn học lớp tám, trong nhà có tìm sinh viên đại học làm gia sư, anh đeo kính gọng đen, rất gầy, mặc áo sơ mi kẻ sọc. Thoạt trông là một sinh viên học giỏi ngoan ngoãn.
Tạ Hành không ngoan chút nào, gần như chưa từng được gia sư này phụ đạo. Mỗi cuối tuần, hắn đều thay quần áo chơi bóng đi chơi bóng, gặp phải gia sư ở cửa thì kêu lên “thầy Đàm” một cách kì lạ rồi bỏ chạy nhanh như chớp.
Trong nhà không có người lớn, chỉ có bảo mẫu và tài xế. Đàm Tây Nguyên bước vào phòng của Tạ Hành, lấy bài tập của cậu nhóc ra, bắt chước chữ viết làm bài tập của cậu rồi quay lại trường học.
Mối quan hệ thầy trò này kéo dài được hai tháng. Hôm đó Tạ Hành được anh họ cho một chiếc ô tô, cậu bé mười lăm tuổi không sợ trời không sợ đất, đợi Đàm Tây Nguyên làm bài tập cho cậu xong muốn về trường thì giữ chặt anh lại, nói: “Em lái xe đưa thầy về.”
Lúc đó hắn còn không cao bằng Đàm Tây Nguyên, Đàm Tây Nguyên đương nhiên không tin hắn, từ chối: “Tôi sẽ đi xe buýt.”
“Đi thôi.” Tạ Hành nắm lấy cổ tay anh, đẩy về phía ghế phụ lái: “Để em hiếu kính thầy Đàm.”
Đàm Tây Nguyên vẫn bất động: “Em bao nhiêu tuổi? Lần đầu tiên chạm vào tay lái đúng không?”
Tạ Hành nhướng mày: “Lên xe, em cho thầy thêm một tháng lương.”
Cuối cùng Đàm Tây Nguyên cũng lên xe, không thể bỏ qua tiền được.
Đây không phải là lần đầu tiên Tạ Hành chạm tay vào vô lăng, nhưng đây là lần đầu tiên hắn lái xe ra đường, lái rất không ổn định, vô cùng đáng sợ. Đàm Tây Nguyên vừa mới lấy bằng lái xe, có kinh nghiệm lý thuyết bèn ở một bên chỉ đạo. Tạ Hành không kiên nhẫn, nhăn mặt bảo anh im miệng.
Nửa chừng trời bắt đầu đổ mưa, Tạ Hành tìm cần gạt nước rất lâu, Đàm Tây Nguyên buồn cười nhận ra vậy mà mình cũng dám ngồi lên xe thằng nhóc này.
Tạ Hành thoáng thấy nụ cười giễu cợt trên khóe miệng anh, trong lòng cảm thấy không vui, đạp ga lao ra ngoài, lái siêu nhanh nhanh. Đàm Tây Nguyên thầm mắng hắn là đồ ngốc.
Khi họ đến tầng dưới của nhà Đàm Tây Nguyên, Tạ Hành lại không đưa người ta đến nơi đến chốn, khiến Đàm Tây Nguyên phải đi bộ một lúc sau khi xuống xe. Anh không mang dù, đành đội cặp sách trên đầu. Tạ Hành ngồi ở trong xe cười khinh thường, nhẹ nhàng kêu: “Tạm biệt thầy Đàm ~”
Đàm Tây Nguyên dầm mưa ướt nhẹp để đổi lấy một tháng tiền lương. Tuy nhiên, công việc bán thời gian này được vài ngày thì phải bỏ dở, vì Tạ Hành yêu cầu gia đình đổi gia sư.
Tạ Hành không ngờ rằng thầy Đàm u ám không đáng chú ý năm đó bây giờ lại có dáng vẻ lại tuấn tú như vậy, rất hợp mắt hắn. Lần này, hắn phải dầm mưa ướt nhẹp để được vào nhà.
Đàm Tây Nguyên ra hiệu cho hắn đi vào, cầm một đôi dép: “Nói nhỏ thôi.”
“Có ai ở nhà à?” Động tác thay giày của Tạ Hành dừng lại.
Đàm Tây Nguyên gật đầu, chỉ vào một căn phòng: “Đó là phòng tắm, cậu vào trước đi.”
Tạ Hành làm sàn nhà ướt đẫm, thản nhiên đi vào phòng tắm. Đàm Tây Nguyên cầm một bộ quần áo đưa cho hắn, vừa gõ cửa thì một cánh tay ướt sũng từ bên trong vươn ra, bất ngờ kéo anh vào.
Đàm Tây Nguyên cau mày: “Làm gì vậy?”
Tạ Hành cởi trần, vây anh giữa hai cánh tay và bức tường: “Anh nghĩ tôi sẽ làm gì? Cho tôi vào chính là đang dẫn sói vào nhà.”
Đàm Tây Nguyên vẫn bình tĩnh, thả lỏng cơ thể dựa vào tường, khóe môi nhếch lên một nụ cười: “Cậu không dám.”
Tạ Hành tới gần anh, hai chóp mũi chạm vào nhau, lặp lại: “Không dám?”
Hơi thở quanh quẩn bốn phía, lấp đầy căn phòng tắm nhỏ hẹp. Đàm Tây Nguyên không nói gì, trong mắt cũng không hề có vẻ bối rối.
Tạ Hành khẽ cười một tiếng, khoanh tay thở dài, hiếm khi thỏa hiệp: “Thôi được rồi.”
Y không muốn vừa vào cửa hai phút đã bị đuổi ra ngoài. Tính tình Đàm Tây Nguyên nóng nảy, hắn đã từng thấy rồi, nên có một số việc không nên quá nóng vội.
“À mà, có phải anh đã sớm nhận ra tôi rồi không?” Tạ Hành thay quần áo xong thì đi vào phòng ngủ Đàm Tây Nguyên, ngón tay lướt qua sách và văn kiện trên bàn: “Anh nhận ra tôi khi nào?”
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ở quán bar.”
“Sớm như vậy? Sao anh không nhắc tôi?”
Đàm Tây Nguyên nở một nụ cười nửa miệng, như thể đang nói là tại sao phải nhắc nhở cậu. Tạ Hành nhất thời không nói nên lời. Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra: “Tây Nguyên, bạn con tới chơi à?”
Đứng ở cửa là một người đàn ông trung niên có chiều cao trung bình, hơi gầy, nụ cười hiền hậu, giọng nói khá to.
Tạ Hành chào hỏi: “Chào chú ạ.”
“Tên gì vậy?” Người đàn ông nói: “Tây Nguyên, sao con không lấy hoa quả ra mời bạn?”
Tạ Hành xua tay: “Không cần đâu chú.”
Người đàn ông nhiệt tình vào phòng khách lấy trái cây, còn rót một chén trà.
Đàm Tây Nguyên nói: “Tôi làm việc đây. Tạ Hành nếu cậu không có chuyện gì thì tâm sự với chú Trang đi.”
Chú Trang liền nói tiếp: “Được, chàng trai có biết đánh cờ không? Hay là đánh hai ván?”
Tạ Hành: “…”
Chú Trang thực sự nhiệt tình, lời nói còn mơ hồ, kéo Tạ Hành đi xếp bàn cờ, Tạ Hành ngay cả cơ hội từ chối cũng không có. Sau hai ván cờ, đầu hắn cũng to luôn rồi, vội chuồn đi.
“Chú, bạn cháu có chuyện muốn nhờ cháu, cháu đi trước ạ.” Tạ Hành đẩy bàn cờ mới, nói.
Chú Trang ở lại: “Không ở lại thêm chút nữa à?”
“Không, không, không ạ.” Tạ Hành miễn cưỡng cười, đi vào phòng ngủ tìm Đàm Tây Nguyên: “Tôi đi trước đây thầy Đàm, có rảnh thì lần sau gặp lại.”
Đàm Tây Nguyên quay lại, cười đầy ẩn ý: “Sao đi sớm vậy?”
Tạ Hành làm động tác cắt cổ, nhỏ giọng nói: “Anh thắng.”
Tạ Hành đại bại quay về, rời khỏi nhà Đàm Tây Nguyên. Hắn đi ra ngoài hành lang, đối diện lại có người xông tới, vai hai người va vào nhau. Đối phương thấp giọng xin lỗi, lại vội vàng đi về phía trước. Tạ Hành mắng một câu thô tục rồi phủi vai.
Trang Việt đang vội vàng đi về nhà thì đột nhiên dừng lại, quay đầu lại thì nhìn thấy người vừa đụng phải mình đang bước nhanh ra ngoài, quần áo trên người người nọ trông rất quen.
Trang Việt cau mày, lấy chìa khóa ra mở cửa. Bố đang cao giọng nói: “Chưa chơi được hai ván cờ đã đi rồi, nhưng Tây Nguyên à, bạn con không giỏi chơi cờ.”
“Người như cậu ta ngồi không yên đâu ạ.” Đàm Tây Nguyên nói, bỗng liếc thấy có người vào cửa, kinh ngạc hỏi: “Sao em lại trở về?”
Trang Việt ăn cơm trưa xong liền đến trường, lịch học lớp mười hai kín mít, chiều chủ nhật phải đến trường trước hai giờ để chuẩn bị cho kỳ thi.
“Quên sách ở nhà.” Trang Việt vào phòng lấy sách.
Đàm Tây Nguyên rời đi mà không nói gì, đi vào phòng của mình tiếp tục xử lý tài liệu.
Chú Trang nói: “Quên ở nhà thì con gọi điện thoại, bố mang qua cho, còn tự chạy về một chuyến làm gì, thật lãng phí thời gian.”
Trang Việt cúi đầu không đáp, cầm sách đi ngang qua ông, đột nhiên dừng lại, hỏi: “Vừa rồi có người tới nhà ạ?”
Chú Trang dừng lại, nói: “Ồ, là bạn của anh con.”
Bạn bè ư? Trang Việt nhấm nuốt hai chữ này trong lòng, vẻ mặt càng ngày càng lạnh lùng, cầm sách đi ra ngoài, không nói một lời.