Bên trong quán cà phê có ít người, hoa cỏ trang trí tạo ra một không gian riêng tư. Người phụ nữ nhỏ giọng thì thầm: “Khi trước cô giới thiệu một cô gái cho Tạ Hành, gia thế, vẻ ngoài, phẩm hạnh đều tôn lẫn nhau lên, nó đã nói với cháu chưa?”
Đàm Tây Nguyên không biết chuyện này nên không trả lời. Anh tăng ca được một nửa thì ra ngoài mua ly cà phê, không ngờ lại gặp phải mẹ Tạ Hành. Dương Nhĩ Lam nói: “Cô chỉ mới thấy cháu trong ảnh chụp, nhưng bản thân cháu cũng không kém ảnh nhiều.”
Rốt cuộc là tình cờ gặp hay có ý định gặp từ trước, Đàm Tây Nguyên cũng lười đoán, vì hàm nghĩa trong lời nói của người phụ nữ đã hết sức rõ ràng.
“Hiện tại tình huống nhà cô đang khá phức tạp, mấy ngày trước chồng cô nhập viện, thân thể đã không bằng lúc trước, sau khi phẫu thuật xong sẽ cân nhắc vấn đề người nối nghiệp.” Dương Nhĩ Lam gẩy tóc: “Cháu cũng biết Tạ Hành là hạng người gì, mong nó tiến tới là khả năng không cao, cô không thể làm gì khác ngoài gửi gắm hy vọng vào người khác.”
Đàm Tây Nguyên vội về làm việc, cũng không có thời gian lắng nghe chuyện nhà người ta, anh nói gọn gàng dứt khoát: “Chắc cô hiểu lầm rồi, cháu và Tạ Hành cũng chưa đến loại quan hệ đó.”
Trong ánh mắt của Dương Nhĩ Lam lộ ra vẻ kinh ngạc: “Nó còn chưa theo đuổi được cháu à?” Rồi lại tiếp tục: “Chẳng trách không chịu quen cô gái khác.”
Khi theo đuổi người ta luôn chân thành nhất, theo đuổi được rồi thì sẽ xua đuổi như rác. Hẳn là bà muốn biểu đạt như vậy.
Đàm Tây Nguyên không dao động chút nào. Dương Nhĩ Lam nhìn anh, thay đổi chủ đề: “Năm nay em trai cháu học đại học đúng không?”
“Đúng vậy, sinh viên năm nhất, vẫn còn đang huấn luyện quân sự.”
“Tạ Hành làm một cái thư thông báo của đại học A. Cô còn tưởng là nó theo đuổi em cháu nên đã ngăn cản việc này, thật ngại quá. Bây giờ thằng bé đang học trường nào?”
“Đại học C.”
Dương Nhĩ Lam nói: “Trong tương lai còn có cơ hội thi nghiên cứu sinh du học. Trước kia hình như cậu Đàm học cũng rất tốt, nhưng có lẽ vì chuyện gia đình mà không được học sâu. Thật ra nếu cậu muốn thì đi học tiếp cũng không tệ.”
Rõ ràng là đến có chuẩn bị, Đàm Tây Nguyên mỉm cười: “Bây giờ cháu đã không còn nghĩ nhiều như vậy.”
Dương Nhĩ Lam cũng cười, nhưng giọng điệu rất kì lạ: “Mà cháu cũng không còn trẻ, nên suy nghĩ thật kĩ mấy chuyện này. Cô có thể thấy rằng cháu rất thông minh, có thể lên đến bước này cũng không dễ dàng, không cần vì vài chuyện không đáng mà mất đi những thứ này ở thời điểm hiện tại.”
Tin nhắn quấy rối của Tạ Hành ào đến: “Cuối tuần có đi leo núi không, có đi không có đi không có đi không.”
Đàm Tây Nguyên ra khỏi quán cà phê, rõ ràng là gió đêm nhẹ nhàng nhưng anh lại cảm thấy lạnh. Sau khi xem tin nhắn, anh không trả lời mà tắt di động đi.
Đàm Tây Nguyên không để ý Tạ Hành đã là chuyện bình thường, nhưng kể từ lần trước khi Tạ Hành mang thư thông báo từ đại học A tới rồi hôn anh ở dưới lầu nhà họ Đàm, Đàm Tây Nguyên đã trở nên thân thiện với hắn hơn nhiều. Chuyện như mấy ngày liền không ngó ngàng gì tới hắn thì lại càng thêm ít, Tạ Hành phiền đến mức đi thành vòng tròn. Nhưng dù hắn không được thuận lợi thì vẫn không quên quan tâm Phương Duy.
Lúc mới gọi cho Phương Duy nghe thấy tiếng mèo kêu, tinh thần của Tạ Hành ngay lập tức tỉnh táo, hỏi cậu là cái gì vậy. Sau khi biết được cậu nuôi mèo, hắn lập tức tràn đầy hứng thú đến xem. Phương Duy không ngăn được, đành để hắn tới.
Con mèo vừa mới được đón về, ban đầu em họ của Triệu Diên không quá yên lòng giao mèo cho cậu, nhưng sau khi nhìn thấy người thì lập tức biến thành fan nhan sắc không có tiền đồ, sau khi bàn giao cho cậu một số chuyện xong thì thuận lợi giao mèo.
Lúc Phương Duy nhìn con mèo, cô em họ bí mật kéo Triệu Diên vào phòng tắm, lén hỏi: “Anh trai, bạn trai anh đó hả?”
Triệu Diên đã sớm come out với người nhà, người nhà cũng không ghét bỏ gì, huống chi em gái còn sinh sau năm 95.
“Không.” Triệu Diên lắc đầu: “Bạn mới quen chưa được bao lâu.”
“Ấy. Các bạn cùng lớp em quen nhau hai ba ngày là yêu rồi, bây giờ người ta tốc độ lắm, anh đừng theo đuổi kiểu cán bộ chậm chạp nữa.”
Triệu Diên gõ đầu: “Còn chia sẻ kinh nghiệm cho anh hả.”
Em họ che trán, đi ra khỏi phòng tắm. Phương Duy thấy bọn họ thì thầm xong quay về bèn hỏi: “Nó tên là gì?”
“Thập Tam Lang, nhưng bạn cùng phòng của em để bớt việc toàn gọi nó là anh B.” Em họ nói.
“… À.”
Con mèo là mèo cam, đực, cơ thể béo mập, nghe nói tính cách vừa phụ thuộc vừa nhõng nhẽo.
Triệu Diên đưa Phương Duy về nhà, trên đường đi, hắn trò chuyện: “Trước đây em từng nuôi thú cưng chưa?”
“Trong nhà có nuôi, mèo, chó, thỏ… Hồi còn nhỏ khi có bài tập quan sát động vật, tôi đã mua cả hamster.” Phương Duy vuốt lông mèo trả lời. Mèo gần một tuổi rồi nhưng đổi chủ nhân cũng không ầm ĩ.
“Đa dạng vậy à…” Triệu Diên tặc lưỡi.
Phương Duy cúi đầu cười cười. Cậu đã luôn muốn nuôi một con vật cưng nhưng lại cảm thấy chưa đến lúc, chờ ổn định thêm một chút đã thì sẽ nuôi chó hoặc mèo với Chu Duệ Quân. Tiếc là mơ thì đẹp nhưng hiện thực lại lần lượt làm cho người ta thất vọng.
Khi Tạ Hành đến, Triệu Diên đang định đi nên chỉ gặp thoáng qua hắn ở đầu hành lang. Tạ Hành nhớ người rất giỏi, bèn kéo Phương Duy sang một bên để hỏi: “Sao trông người ban nãy quen vậy?”
“Bạn mới, mèo do em họ anh ta cho.” Phương Duy nói.
Đôi mắt của Tạ Hành dạo một vòng: “Có phải là người ở quán bar hôm đó không?”
Phương Duy ngầm thừa nhận, xoay người lên lầu mở cửa. Tạ Hành vội vã theo sau, miệng kêu: “Hai người quen nhau rồi à?” Đang nói chuyện thì cánh cửa mở ra, con mèo mướp béo đang cuộn thành một cục trong ổ, Tạ Hành nhìn chằm chằm vào con mèo, cảm thán: “Tín vật đính ước cũng đưa rồi.”
“Câu nói bậy bạ gì đó.” Phương Duy muốn hắn im lặng: “Bạn bè thôi.”
“Bạn bè, bạn bè.” Tạ Hành dựa vào ghế sofa, đặt chân lên bàn cà phê. “Cậu đừng trì trệ như vậy, có cơ hội phát triển ra ngoài quan hệ bạn bè không phải là rất tốt à?”
“Không nghĩ tới.” Phương Duy cho mèo uống nước xong thì hỏi Tạ Hành: “Cậu uống gì?”
“Gì cũng được, đang yên đang lành mua mèo làm gì?”
Bàn tay đang đổ nước của Phương Duy dừng lại, thành thật nói: “Ở một mình hơi không quen…”
“Vậy thì nuôi mèo có ích gì đâu, không biết nói chuyện cũng không biết… khụ, cậu biết đấy. Không bằng cậu nuôi một thằng đàn ông.” Tạ Hành quay lại chủ đề cũ, nhướng mày: “Người hồi nãy tốt biết bao nhiêu.”
Phương Duy đặt cốc nước một cái “bộp” lên bàn, giọng điệu cứng ngắc: “Không biết nói chuyện không biết làm chuyện kia thì cũng đã hơn người nhiều rồi.”
Tạ Hành nheo mắt nhìn sắc mặt nặng nề của cậu, gối tay sau đầu: “Đừng có vừa mới nhắc đến chuyện cậu thất tình đã bày ra vẻ mặt như vậy, cũng bao nhiêu ngày rồi, hơn nửa tháng rồi.”
Phương Duy cứng cổ chơi với mèo, nhưng mèo bị cậu vuốt phiền, uốn người nhảy lên.
Tạ Hành nhìn bộ dạng trốn tránh của cậu là phiền lòng: “Cậu nói chuyện đi có được không? Nếu cậu cứ mãi luôn không được vui như thế hay là chúng ta đi dạy dỗ thằng kia một trận được không? Rốt cuộc thì chia tay có gì đâu mà phải rầu rĩ không vui vậy?”
“Cậu không hiểu đâu.”
“Vậy cậu nói xem rốt cuộc thì đang xảy ra chuyện gì?” Tạ Hành ngồi thẳng, ra vẻ rửa tai lắng nghe: “Cậu nói cho tớ biết vì sao lại chia tay?”
Phương Duy đứng dậy, ngồi xổm quá lâu, bỗng nhiên đứng dậy làm cậu hơi chóng mặt. Cậu ổn định lại, nhẹ giọng nói: “Không có tại sao hết.”
“Hỏi mà cậu không nói, còn nghĩ không thông nữa chứ.” Tạ Hành bất lực.
Phương Duy hít một hơi, chuyển chủ đề: “Sao hôm nay cậu lại tới tìm tớ?”
“Đàm Tây Nguyên có việc rồi, mấy ngày rồi không để ý tới tớ.”
“Gần đây chắc là anh Đàm rất bận, các cậu…”
“Yêu rồi.” Tạ Hành dùng ánh mắt sáng ngời nhìn cậu, đột nhiên mỉm cười: “Có phải chưa nói với cậu không? Bọn tớ yêu nhau rồi.”
Phương Duy cứng họng: “Khi nào?”
“Lâu rồi. Nhưng yêu nhau cũng không được gì tốt, nói đi khách sạn thôi mà cũng nhăn nhó.”
“…”
Tạ Hành như đùa giỡn mà hỏi: “Lưu Kham bảo tớ bỏ thuốc đi, nói rằng phương pháp này là nhanh nhất, còn có thể làm cho đối phương chủ động. Cậu nói xem…”
Hắn vẫn đang ở đó cười nhưng Phương Duy lại như bị đông cứng, bỗng nói bằng giọng điệu bén nhọn: “Buồn cười lắm à?”
Nụ cười trên khuôn mặt của Tạ Hành trở nên thật cứng nhắc: “Cái gì?”
“Câu nói này buồn cười lắm à?”
Bầu không khí đột nhiên thay đổi, đầu Tạ Hành đầy dấu hỏi: “Tớ chỉ đùa một câu thôi mà.”
Phương Duy quay đầu đi, hít một hơi thật sâu: “Cậu đi trước đi, tớ cảm thấy không thoải mái.”
Tạ Hành quen cậu lâu như vậy cũng chưa bị đuổi ra khỏi cửa lần nào, ngay lập tức đứng bật dậy khỏi ghế sofa: “Cái gì? Đuổi tớ đi á?”
Phương Duy không nói gì như đã ngầm thừa nhận, cúi thấp đầu đứng đó.
Tạ Hành còn không nhận ra mình đã nói sai chuyện gì, làm sao mà đắc tội cậu rồi.
“Tớ nói hay là làm gì chọc đến cậu à?” Hắn trở về chỗ ngồi: “Nhắc đến Lưu Kham làm cậu khó chịu à? Hay là tớ nói muốn bỏ thuốc Đàm Tây Nguyên làm cho cậu không vui? Chỉ nói đùa thôi mà, sao cậu lại xem là thật vậy?”
“Là trò đùa thì có thể nói thuận miệng như vậy à?” Phương Duy nhìn chằm chằm vào hắn: “Huống chi cũng không phải là các cậu không làm được.”
Tạ Hành đang định cao giọng phản bác nhưng lại nhìn thấy ánh nước trong mắt cậu, đột nhiên bừng tỉnh: “Cậu đang nhạy cảm chuyện gì?”
Phương Duy biết mình đã bị mất khống chế, cậu lau mặt, quay đầu sang chỗ khác: “Không… Tớ.”
Vào lúc này giác quan thứ sáu của Tạ Hành lại vô cùng chuẩn, nhảy hai bước tới nắm lấy tay Phương Duy: “Thằng cháu kia bỏ thuốc cậu à?”
Phương Duy giật mình, còn chưa kịp phủ nhận thì Tạ Hành đã tự nhủ thầm: “Không phải là cậu theo đuổi nó à? Nó bỏ thuốc cậu đúng không?”
“Lát nữa cậu ăn cơm ở đây à? Gọi giao hàng hay là ra ngoài ăn?” Phương Duy nói.
“Đừng chuyển chủ đề.”
“Tạ Hành…”
“Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cậu đừng hỏi được không?” Phương Duy hét lên: “Tớ đã nói là không có gì rồi.”
“Không có gì mà cậu như thế này?” Tạ Hành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Có tủi thân gì thì cậu nói đi, tớ dạy nó cho cậu.”
Phương Duy trở thành một con đà điểu, làm sao cũng không nói, mím môi chạy vào nhà vệ sinh. Tạ Hành nhìn bóng lưng vội vã của cậu, rõ ràng trong chuyện này có chỗ bất thường nhưng hắn không cạy được miệng Phương Duy.
Nhưng còn có người khác.
Tạ Hành liếc nhìn điện thoại di động trên bàn, đúng lúc hôm nay tâm trạng hắn không tốt, tìm người trút ra một chút chưa chắc không phải là chuyện tốt. Không phải hắn không đi tìm Chu Duệ Quân, vừa biết Phương Duy chia tay hắn đã đi chặn Chu Duệ Quân ở cổng cơ quan người kia, tiếc là không chặn được.
Hắn hiểu hết sở thích và thói quen của Phương Duy nên sau hai ba lần mở được khóa điện thoại, hắn quyết định rằng số điện thoại di động của Chu Duệ Quân và WeChat chưa bị xóa, nhưng lịch sử trò chuyện trống rỗng. Ngón tay Tạ Hành chần chừ một lúc, cuối cùng đè xuống.
m thanh của tiếc xả nước trong nhà vệ sinh vang lên, khóa cửa vặn vặn, Phương Duy xuất hiện. Khuôn mặt cậu trông khá bình tĩnh như đã điều chỉnh cảm xúc xong.
“Quyết định ăn gì chưa?” Phương Duy hỏi.
Tạ Hành liếc nhìn điện thoại di động đã nửa ngày mà vẫn không có động tĩnh gì, đứng dậy: “Không, tớ đi trước đây.”
Người khi nãy đuổi không đi bây giờ lại chủ động rời đi, Phương Duy hơi giật mình, có thể gọi Tạ Hành đi thì thường là chơi bời hoặc là Đàm Tây Nguyên, kết hợp sự “si mê” với “thích thú” gần đây của hắn thì có tỷ lệ rất lớn là Đàm Tây Nguyên. Hắn vốn là một người không có kiên nhẫn, vào lúc này xem ra lại có vẻ quyết tâm.
Phương Duy không muốn đánh giá chuyện của người khác, nhưng Tạ Hành đột nhiên rời đi, căn phòng lại trở nên trống rỗng. Nhưng cậu còn chưa kịp xuống tinh thần thì lại nghe thấy hai tiếng mèo kêu. Lúc này Phương Duy mới nhớ ra mình mới nhận nuôi một con vật sống, vội mở ra giá leo cho mèo và ổ mèo ra lắp ráp.
Khi có một cái gì đó để làm thì suy nghĩ vốn tràn đầy sẽ được dọn dẹp sạch sẽ, người không muốn nghĩ tới cũng sẽ không tùy tiện tiến vào đầu nữa. Phương Duy nghiêm túc lắp ráp mãi cho đến khi trời tối, chuông điện thoại di động vang lên.
“Phương Duy, em có ở chung với Tạ Hành không?” Điện thoại đến từ Đàm Tây Nguyên.
“A, không ạ.” Phương Duy lau tay, nghe điện thoại mà hoang mang.
“Hồi chiều cậu ấy nói với anh là đi tìm em.”
“Có đến, sau đó lại đi, mới đi không lâu ạ.” Phương Duy cầm điện thoại ra trước mắt xem giờ: “Chắc là đi khoảng một tiếng trước ạ.”
Đàm Tây Nguyên hít một hơi: “Được rồi, cảm ơn em.”
“Có chuyện gì với Tạ Hành ạ?”
Đàm Tây Nguyên nghĩ nghĩ: “Vừa gọi điện cho anh, nói mới đánh nhau với người ta, muốn anh đi đón cậu ấy.”
“A?” Phương Duy ngay lập tức đứng dậy: “Sao lại đánh nhau? Bây giờ cậu ấy đang ở đâu?”
“Đừng lo, nghe giọng điệu thì hẳn là không có chuyện gì, bây giờ anh sẽ đi tìm cậu ấy. Khi nãy chắc là điện thoại cậu ấy không có pin, nói hai câu đã tắt.” Đàm Tây Nguyên trấn an.
Phương Duy nói: “Để em đi tìm cậu ấy.”
“Không cần, lát nữa có tin tức anh sẽ báo cho em.”
Nếu bên Tạ Hành có chuyện gì thật thì Phương Duy có đi cũng không giúp được gì, nên dù hiện tại Đàm Tây Nguyên không muốn gặp Tạ Hành nhưng lúc này cũng không thể đi tiếp được.
Phương Duy ngồi một mình trong phòng chờ tin tức. Kể từ khi chia tay với Chu Duệ Quân, cậu liền bị ù tai. Không chú ý thì không sao, nhưng vừa chú ý thì liền thấy rất phiền trong lòng.
Mặc dù Chu Duệ Quân không còn ở bên cậu nhưng hậu họa và tổn thương hắn để lại vẫn còn nguyên và vô tận.
May là tin nhắn nhanh chóng đến, Đàm Tây Nguyên đón được người thuận lợi, đưa y đến bệnh việc xong thì gọi cho Phương Duy. Bác sĩ đang xử lý vết thương, Tạ Hành chơi xấu kéo tay Đàm Tây Nguyên: “Đi đâu đó?”
“Gọi điện thoại cho khách hàng.” Đàm Tây Nguyên tránh khỏi tay của hắn.
“A, vậy lát nữa ăn cơm cùng nhau không? Tôi còn chưa ăn cơm đâu.” Khuôn mặt anh tuấn của Tạ Hành bị đánh tím xanh, khi cười không cẩn thận kéo đến miệng vết thương, đau đến mức hắn “shh” một tiếng.
“Nói sau đi.” Đàm Tây Nguyên trả lời qua loa rồi bước ra khỏi phòng cấp cứu.
Sau khi điện thoại reo hai lần, Phương Duy vội vàng nhặt nó lên: “Anh có gặp được Tạ Hành không? Vẫn ổn chứ?”
“Đang ở trong bệnh viện.” Đàm Tây Nguyên tránh khỏi đám đông vội vã, dựa vào một cây cột tròn.
“Có nghiêm trọng không? Sao cậu ấy lại đánh nhau với người ta vậy? Đi bar uống quá nhiều hả?” Phương Duy lo lắng hỏi, Tạ Hành luôn uống rất nhiều, chuyện vung chai cạn hết luôn với người ta cũng không hiếm thấy.
“Cũng không nghiêm trọng lắm, lát nữa sẽ chụp phim.”
“Ai mà tàn nhẫn vậy?”
Đàm Tây Nguyên hiếm khi do dự trong giây lát, Phương Duy nhận thấy sự im lặng của anh, bèn hỏi: “Sao anh không nói gì?”
Đàm Tây Nguyên dùng mu bàn tay đỡ môi dưới của mình, sau đó nói: “Tạ Hành là đi tìm người kia…”
Người kia. Tìm từ rất phù hợp, nghe xong vẫn có thể nhận ra được ngay.
“Anh biết hẳn em không muốn dính líu gì với cậu ta nữa, vì vậy anh không biết nói mấy câu này với em có phải là sai lầm không.” Dường như Đàm Tây Nguyên rất bối rối, từ rất lâu trước đây, anh đã không muốn xen vào việc riêng của bất kì ai, chỉ là hình như bẩm sinh anh đã mang mệnh nhiều chuyện, luôn không khống chế được mà biết được một chút chuyện của người khác.
Phương Duy ngơ ra, ngón tay cầm điện thoại siết lại, mãi đến khi điện thoại cúp máy, cậu cũng không nói được gì.
Tin nhắn bị xóa có thể phục hồi lại lần nữa. Tạ Hành lấy điện thoại cậu gửi tin nhắn cho Chu Duệ Quân, chỉ nói đơn giản là ra gặp nhau một lần rồi gửi địa chỉ qua. Đối phương không trả lời, nhưng nghe cuộc điện thoại Đàm Tây Nguyên gọi tới khi nãy là biết được.
Hắn đã đi tới.
Có gì mà hắn không đi? Có cơ hội nhục nhã cậu, hẳn Chu Duệ Quân sẽ không để lãng phí dù chỉ một lần. Phương Duy nghĩ, nhưng chuyện này cũng không liên quan đến cậu, là Tạ Hành tự hẹn hắn, không phải cậu.
Tâm trạng vất vả lắm mới ổn định xuống của Phương Duy lại trở nên hỗn loạn. Mèo cọ chân cậu đòi ăn cơm cậu mới di chuyển cơ thể cứng ngắc, bắt đầu chuyển động.
Cậu muốn tìm chuyện làm, nhưng không phải là đụng phải cái này thì vấp cái kia, mèo cũng dựng đuôi với vẻ hoảng hốt của cậu.
“Tạ Hành vẫn ổn chứ?” Phương Duy gửi tin nhắn cho Đàm Tây Nguyên.
“Eo và tay bị thương nhẹ, vẫn ổn, em đừng lo.” Đàm Tây Nguyên trả lời.
“Có cần em qua đó không?”
“Em mà qua, cậu ấy lại không biết phải giải thích chuyện bị thương toàn thân như thế nào?”
Đàm Tây Nguyên khéo léo từ chối suy nghĩ sang thăm Tạ Hành của cậu. Phương Duy cầm điện thoại, vẻ mặt hốt hoảng, bấm vào giao điện tin nhắn mà Tạ Hành gửi cho Chu Duệ Quân. Người kia thì sao? Bị thương rồi à? Không nên nghĩ nhưng nó lại bất giác xuất hiện trong đầu cậu.
Khi định thần lại, Phương Duy đã mặc áo khoác đi ra ngoài. Cậu nhìn thấy mình ở trên cửa kính lầu một, hai mắt mê man, Phương Duy cũng không biết làm sao mình lại đi xuống lầu, là đang định đi đâu.
Địa chỉ mà Tạ Hành gửi cho Chu Duệ Quân là một công viên nổi tiếng trong thành phố, nhưng bây giờ ngoại trừ người già tập thể dục buổi sáng và trẻ em chơi đùa thì rất ít người lui tới. Nơi đó cách nhà hiện tại của Phương Duy không xa, đi bộ đến mất khoảng bốn mươi phút.
Phương Duy không đi xe, cậu đi bộ về phía trước, rõ ràng là trong lòng không có mục đích nhưng bước chân lại hướng về phương hướng đã biết.
Chắc hắn đã không còn ở đó nữa, cậu chỉ đi dạo mà thôi, không nghĩ đến điều gì khác.
Công viên yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có tiếng côn trùng kêu vang, cây cối cao vút che khuất một phần ánh trăng, làm cho con đường lát đá trở nên mờ mịt. Phương Duy siết chặt ngón tay, không biết có nên bước vào hay không.
Cuối cùng cậu vẫn đi vào, cũng không cố gắng tìm kiếm gì. Nhưng khi đi qua một khúc cua, cậu nhìn thấy một người đang ngồi ở mép bồn hoa. Bóng người quen thuộc, liếc mắt một cái là nhận ra ngay. Phương Duy thở gấp, vô thức nhận ra.
Có lẽ là bởi vì lúc đi ra không mang theo thuốc lá nên Chu Duệ Quân chỉ lẳng lặng ngồi, thỉnh thoảng động đậy ngón tay đã quen cầm thuốc lá.
Phương Duy không ngờ hắn vẫn còn ở đó, không ngờ đụng phải, vô thức có động tác định chạy trốn, nhưng vừa lùi lại thì đá phải một cục đá, tiếng vang nhỏ nhẹ nhưng không lừa được người đã ngồi đó một mình trong một thời gian dài.
Chu Duệ Quân quay đầu lại, dường như phải mất hai giây mới có thể tập trung ánh mắt, nhìn rõ người nọ mới mỉm cười, cuối cùng cũng tới rồi.
Vừa nhìn qua, Phương Duy đã sợ hãi lẩm bẩm: “Cậu…”
Chu Duệ Quân xoay cả người lại, có thể thấy rõ vết bầm tím trên mặt hắn, hắn chú ý tới ánh mắt của Phương Duy, dùng lưỡi chống lấy phần má, chạm vào khóe miệng: “Tạ Hành đánh, nhưng cũng không chiếm được lợi thế gì.”
Phương Duy nắm chặt nắm tay, có lẽ là bởi vì cách xa cho nên cậu mới dám nói chuyện với đối phương, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Cậu chưa đi à?”
Chu Duệ Quân nhìn dáng vẻ đề phòng của cậu mà bật cười, đáp lại một câu hoàn toàn ngoài dự đoán: “Đang đợi cậu đó.”
Bốn chữ dịu dàng do gió thoảng đưa tới, nếu là ngày trước hẳn câu nói này đã làm cậu động lòng, nhưng bây giờ nghe lại chỉ thấy mỉa mai.
Khóe môi Chu Duệ lộ ra một nụ cười, tiếp tục nói: “Không phải cậu hẹn tôi à?”
Phương Duy lắc đầu phủ nhận: “Không phải tôi, là Tạ Hành…”
“Tôi tự hỏi tại sao cậu phải sử dụng một cách lòng vòng như vậy.”
“Tôi không hề muốn gặp cậu!” Phương Duy biết hắn đang cố ý khiêu khích, nhưng lại không thể không trúng chiêu.
Chu Duệ Quân cũng không tức giận, chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ cỏ vụn trên người, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Không muốn gặp tôi mà, bây giờ cậu đến đây làm gì?”
“Tôi, tôi chỉ…” Phương Duy cạn lời: “Tạ Hành tự ý tìm cậu, tôi chỉ muốn tới xem một chút…”
Cậu không nghĩ ra được lời giải thích hợp lý, chỉ đành bất lực đứng đó, vầng trăng ẩn mình trong kẽ lá chẳng biết đã di chuyển từ lúc nào, bao bọc Phương Duy bên trong.
Chu Duệ Quân nhìn cậu, đột nhiên lâm vào mộng cảnh.
Khi đó, bầu trời đầy pháo hoa, mọi người đang chuẩn bị đếm ngược đến năm mới, quảng trường chật ních người, Phương Duy cầm kẹo bị đẩy ra xa, lo lắng quay đầu nhìn quanh giữa dòng người đông đúc. Chu Duệ Quân đứng ở phía sau bình tĩnh nhìn cậu, Phương Duy tìm được người, vẻ mặt lo lắng lập tức thay đổi.
Vào thời điểm đó, pháo hoa và tiếng mọi người ồn ào sôi nổi đồng loạt xông tới từ bốn phương tám hướng, nhưng Phương Duy chỉ im lặng, cậu quay đầu lại, từ từ trao cho Chu Duệ Quân một nụ cười trấn an.
Bầu trời đầy pháo hoa và hàng ngàn ánh sáng đều trải dài trong đôi mắt ấy với nụ cười dịu dàng bất tận.
Đó là tia sáng duy nhất trong tuổi trẻ tăm tối của hắn, nhưng giờ đây, hắn đã tự mình xóa bỏ nó.
Phương Duy đứng dưới ánh trăng, trong mắt tràn đầy sợ hãi không dám tới gần, Chu Duệ Quân bình tĩnh nhìn ra sự bất đắc dĩ và sợ hãi trong mắt cậu, liền vẫy tay nói: “Lại đây.”
Phương Duy ngơ ngác nhìn hắn, Chu Duệ Quân vẫn duy trì tư thế: “Lại đây.”
Giọng điệu đột nhiên trở nên mềm mại dụ hoặc, Phương Duy như bị mê hoặc, vô thức giơ chân lên, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười giễu cợt trong mắt người kia, cậu đột nhiên tỉnh táo như bị kim đâm, lui về phía sau một bước, lắc đầu: “Không…” Cậu linh cảm thấy một mối nguy hiểm khôn lường không thể giải thích được.