Phương Duy nhanh chóng phun khói trong miệng ra, ho khan vài tiếng: "Hơi hắc."
"Thiếu gia tự phụ." Chu Duệ Quân nhẹ giọng nói.
Giọng hắn nhỏ quá, Phương Duy không nghe rõ, cậu ngừng ho, khóe mắt hơi đỏ, hỏi: "Cậu nói gì?"
Chu Duệ Quân không lặp lại lần nữa, chỉ đưa tay ra nói: "Đưa cho tôi."
Hắn muốn cậu trả lại điếu thuốc. Phương Duy đỏ cả mặt, cậu nhìn chằm chằm dấu răng ẩm ướt trên đầu lọc, não cũng nóng lên, dụi luôn điếu thuốc lên cái gạt tàn đơn sơ trên bàn.
"Tôi hút rồi, bẩn lắm..." Phương Duy thấp giọng nói.
Chu Duệ Quân thu tay lại, vẫn ung dung nhìn cậu.
Phương Duy còn nói: "Cậu muốn hút thuốc thì bây giờ tôi đi mua cho cậu một gói nhé?"
Cậu nói rồi nhìn khắp bốn phía tìm cửa hàng. Lúc này nhân viên phục vụ đã mang thức ăn lên bày khắp bàn, cái gạt tàn thuốc bị lấy đi, nửa điếu thuốc cong vẹo đã bị dập tắt lăn xuống đất.
Nhân viên phục vụ đi rồi, Chu Duệ Quân mới nói: "Không cần, tôi cũng không muốn hút lắm."
Nhưng sau đó vào lúc đang dùng cơm, Phương Duy cẩn thận quan sát, thấy Chu Duệ Quân không ăn nhiều, ngón trỏ và ngón giữa thi thoảng cọ vào nhau, hẳn là vì nghiện thuốc.
Tàn thuốc vẫn còn nằm ở chỗ đó trên đất, Phương Duy cúi đầu nhìn. Cậu hơi sầu não, nghĩ thầm sao mình lại đi nhận nửa điếu thuốc này, làm hắn không hết cơn thèm thuốc.
Chu Duệ Quân đang nói chuyện với cậu, hỏi cá nướng có hợp khẩu vị cậu không.
Phương Duy "ừm" một tiếng, thu hồi tầm mắt đáp: "Ngon lắm, nhưng hơi mặn một chút."
Lúc ăn cơm bọn họ không nói gì, xung quanh đều đang trò chuyện trên trời dưới biển, duy chỉ có bàn hai người bọn họ là yên lặng dị thường. Thỉnh thoảng Chu Duệ Quân sẽ nói chuyện đôi câu liên quan đến chuyện cải tiến xe, Phương Duy phải vắt óc nghĩ đại ra mấy câu hỏi.
Phương Duy hơi sợ, sợ mình nói sai làm Chu Duệ Quân không vui. Không thể nhìn thấu được thái độ của đối phương, cậu chỉ dám lại gần từng tấc từng tấc, sợ làm hắn cảm thấy phiền phức.
Giống như hồi cấp ba cậu khỏi bệnh từ nước ngoài về, nhưng lại không thấy Chu Duệ Quân trong trường, rồi không gặp trong nhiều năm liền.
Cũng giống như mấy ngày trước cậu đi đến xưởng sửa xe Tốc Đinh tìm người, lại phát hiện người đi nhà trống, không gặp nhau mấy ngày, cậu rất lo lắng sẽ không gặp lại hắn nữa.
Chu Duệ Quân không ổn định, không an phận, lúc nào cũng có thể sẽ biến mất không gặp lại nữa. Chuyện này khiến Phương Duy rất lo sợ bất an.
Cơm nước xong xuôi, Chu Duệ Quân đi trả tiền, Phương Duy ngồi lại tại chỗ chờ hắn. Tàn thuốc ở trên đất bị Chu Duệ Quân đạp lên lúc đứng dậy, biến đổi hoàn toàn, không còn sự mập mờ khi hai người cùng nhau bỏ vào miệng nữa.
"Đi thôi." Chu Duệ Quân trả tiền xong quay về.
"A, được." Phương Duy dọn đồ, theo hắn đi ra ngoài.
Chợ đêm náo nhiệt, các quầy hàng rực rỡ muôn màu làm cho người ta hoa mắt. Chu Duệ Quân đi phía trước, Phương Duy đi theo, xuyên qua đám người đông đúc ồn ào, đi mười lăm phút thì ra được đường dài.
Phương Duy quay đầu nhìn lại, ánh đèn lấp lóe, biển người đông đúc. Cậu nhớ đến hồi cấp ba cậu đi ăn đồ nướng ở nhà Chu Duệ Quân, sau khi thân nhau còn mang bài thi và bài ghi trên lớp cho hắn. Tuy Chu Duệ Quân học cũng tốt nhưng lại ở lớp khác nên tiến độ đương nhiên sẽ không giống với lớp chọn của Phương Duy. Đôi khi cậu sẽ mang ghi chép và đề thi thử tuần mới cho đối phương. Mẹ Chu thấy thế thì càng thích cậu hơn, bảo Chu Duệ Quân dẫn cậu đi xung quanh chơi.
Đã thấy nhiều quầy hàng nên về căn bản chúng không có gì khác nhau, nhưng đó là lần đầu tiên Phương Duy đi dạo cả chợ đêm nên cảm thấy vô cùng mới lạ. Hai người vừa đi vừa nghỉ, mấy lần tách ra khỏi Chu Duệ Quân. Cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, Phương Duy bèn nắm lấy ống tay áo Chu Duệ Quân. Khi đó là mùa đông, ngón tay của cậu vốn sống an nhàn sung sướng nên cóng đến đỏ bừng.
Hai người bọn họ đang đi dạo bốn phía thì bỗng nhiên Chu Duệ Quân đang đi ở phía trước nửa bước dừng chân, tiến vào trong một cửa tiệm mua một đôi găng tay.
Phương Duy ở phía sau nhìn thấy thì cười. Đó là một đôi găng tay hoạt hình rất đáng yêu, nhưng cậu thật sự không tưởng tượng ra được Chu Duệ Quân sẽ mang món đồ như vậy.
"Cậu mang à? Hay là mua cho mẹ cậu?" Phương Duy hỏi.
Chu Duệ Quân trả tiền, gỡ tag đi rồi lặng lẽ đưa cho cậu. Mặt hắn vẫn lạnh lùng như bị sương tuyết nhuốm lên, nhưng vẫn làm cho Phương Duy cảm thấy nóng như bị hỏa thiêu.
Hắn nói: "Mua cho cậu."
Phương Duy được quan tâm mà sợ, Chu Duệ Quân không quan tâm đến cậu lắm, cậu luôn nhiệt tình làm quen với hắn nhưng hai người vẫn không được tính là bạn. Mà bây giờ Chu Duệ Quân lại tinh tế phát hiện ra ngón tay bị cóng đến ứng đỏ rồi mua găng tay cho cậu.
Cậu mang đôi găng tay đó rất nhiều năm, lúc ra nước ngoài cũng mang theo, tiếc là bị mất lúc dọn nhà đi. Bởi vậy nên đã không còn từ lâu.
Dù sao đó cũng là thứ duy nhất kết nối cậu và Chu Duệ Quân trong những năm quá khứ đó.
"Coi chừng xe." Tâm trí của Phương Duy đã trở về mùa đông nọ trong quá khứ, khi cậu còn đang đắm chìm trong đó thì bên cạnh đột nhiên có người kéo cậu một cái thật mạnh.
Một chiếc xe phóng nhanh qua sát bên trái cậu.
Phương Duy dần hoàn hồn, tim đập thình thịch mấy cái. Cậu ngẩng đầu nói cảm ơn, lại phát hiện mình đang cách Chu Duệ Quân rất gần. Gần đến mức cậu có thể trông thấy râu lún phún mới mọc trên cằm Chu Duệ Quân vào buổi tối.
Cọ lvào thì chắc sẽ hơi ngứa. Cậu suy nghĩ lung tung mấy giây.
Chu Duệ Quân buông tay cậu ra, nói: "Đi đường thì tập trung một chút."
Hai cơ thể ấm nóng rời nhau ra, Phương Duy đứng thẳng dậy. Nhịp tim vừa mới bình phục lại sau khi suýt nữa bị xe đụng lại bắt đầu đập, lại còn đập mạnh hơn nữa.
Găng tay, nỗi thất vọng và hoảng hốt sau khi phát hiện ra đối phương đã biến mất, nhịp tim hiện tại, đủ loại dấu hiệu dường như đều quy về một điểm: cậu thích Chu Duệ Quân.
Trước kia cậu thích, hiện tại cũng thế.
Phương Duy lập tức lấy lại tinh thần, đôi mắt tỏa sáng. Chu Duệ Quân không phát hiện ra sự khác thường của cậu, chỉ nói: "Muộn rồi, về thôi. Cậu lái xe tới à?"
Phương Duy nói: "Tôi đi nhờ xe tới."
Thường ngày cậu không thích lái xe, thêm vào đó trong thành phố hay kẹt xe, bãi đỗ xe lúc nào cũng đầy, rất khó đỗ.
Chỉ là bây giờ cậu mới nghĩ ra đáng ra đêm nay nên lái xe tới, như vậy thì có thể đưa Chu Duệ Quân đi một đoạn đường, có thể ở chung với nhau lâu hơn chút.
Nhưng đã muộn, Chu Duệ Quân đã gọi xe taxi cho cậu.
"Cậu không lên à? Đi chung đi?" Phương Duy nói.
Chu Duệ Quân nói: "Không tiện đường, cậu đi trước đi."
Phương Duy ngồi lên xe, báo địa chỉ cho tài xế xong cậu mới nhận ra. Chu Duệ Quân không hề biết cậu ở đâu thì làm sao hắn biết không tiện đường?
Rõ ràng là đang lấy cớ một cách qua loa.
Phương Duy quay đầu nhìn lại, Chu Duệ Quân vẫn còn đứng ở đầu phố nhìn chằm chằm về hướng ngược lại, cách cậu càng lúc càng xa.
Trở lại nhà trọ, Phương Duy nằm lên ghế sô pha, gửi một tin ngắn cho Chu Duệ Quân nói mình đã về đến nhà rồi hỏi hắn đến chưa.
Qua mười mấy phút cũng không có tin nhắn trả lời. Phương Duy ôm điện thoại, sau một lát cậu gọi đi.
"Alo, Tạ Hành."
Tạ Hành đang ở quán bar, giữa những kẻ quyến rũ đang say mê nhảy múa. Gã nhìn khắp bốn phía nhưng không nhìn thấy được người mình muốn gặp.
"Ừm, tìm tớ làm gì đấy?" Tạ Hành tìm một chỗ yên lặng nghe.
"Tôi hỏi cậu chuyện này."
"Yêu rồi." Tạ Hành cười đùa tí tửng.
Phương Duy cười, nói: "Cậu đứng đắn chút đi."
Tạ Hành ngả ngớn tựa vào tường: "Được, đứng đắn chút rồi nè. Có chuyện gì? Hỏi đi."
Phương Duy móc móng tay, im lặng một lát.
"Cậu có kinh nghiệm phong phú, tớ muốn hỏi cậu nên theo đuổi người ta như thế nào?"
Tạ Hành kinh ngạc, văng tục: "Phương Phương cậu thích ai đó?"
Trong điện thoại không thể nói rõ ràng, Tạ Hành bảo cậu ra ngoài. Phương Duy lập tức hối hận, dù Tạ Hành có kinh nghiệm phong phú trên phương diện yêu đương nhưng cũng sẽ hỏi tận gốc chuyện của cậu.
Phiền phức vô cùng.
Phương Duy ấp úng, nói: "Đã trễ như vậy rồi..."
"Cậu qua đây gặp tớ nói chuyện, tớ đang ở quán bar." Tạ Hành nói.
Phương Duy đang nghĩ phải từ chối như thế nào thì chợt Tạ Hành đưa điện thoại ra xa, kêu lên gì đó.
"Mai tớ còn phải đi làm, ngủ trước đây." Phương Duy tận dụng thời cơ, nhanh chóng tắt điện thoại.
Tạ Hành bị cúp điện thoại cũng không gọi lại, bởi vì gã đã nhìn thấy người mình muốn tìm đêm nay, Phương Duy tạm thời bị bỏ ra sau.
Đàm Tây Nguyên mặc đồng phục màu đen bưng rượu đi xuyên qua các vị khách. Ánh mắt Tạ Hành ánh mắt đi theo anh, anh nhận ra, bèn nhìn về phía gã cười.
Phương Duy nằm dài trên giường, lý trí quay về, cậu nhận ra hành động tùy tiện tìm Tạ Hành của mình là không đúng lúc. Trong lòng tất cả mọi người, Phương Duy là một chàng trai ngoan ngoãn tiêu chuẩn, chưa từng yêu đương với người khác phái.
Tạ Hành thích nhất là hỏi tận gốc những chuyện của cậu, nếu hỏi ra được người cậu thích là Chu Duệ Quân thì không biết gã sẽ làm ra những chuyện ồn ào gì.
Cậu nhớ hình như từ hồi cấp ba Tạ Hành đã không thích Chu Duệ Quân. Lúc ấy khi Phương Duy nói chuyện nhiều hơn với Chu Duệ Quân ở trong trường bị Tạ Hành phát hiện, gã còn châm chọc khiêu khích, bảo Phương Duy ít tiếp xúc với loại người có tâm thuật bất chính.
Theo Tạ Hành, người nghèo mà kết bạn với người có giai cấp như bọn họ thì đều do có âm mưu gì đó hoặc tâm thuật bất chính.
Thôi không để Tạ Hành biết. Phương Duy đặt di động lên ngực, ngẫm nghĩ.
Còn đang nghĩ thì đột nhiên điện thoại rung lên hai lần. Phương Duy giật mình, tim cũng rung theo bấy nhiêu lần. Cậu cầm điện thoại di động lên xem, đúng là Chu Duệ Quân đã trả lời tin nhắn. Cậu vô cùng phấn khích, kết quả không cầm chắc nên bị điện thoại đập vào mặt. Cậu nhíu mày kêu đau rồi lại vội lật người lại, nằm trên giường xem tin nhắn.
Chu Duệ Quân trả lời: "Vừa tới nhà."
Mười ngón tay của Phương Duy tung bay, ngẫm nghĩ xem nên đáp lại gì, đánh được một đoạn rồi lại xóa bỏ, bối rối vô cùng. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra nên đáp gì thì điện thoại lại vang lên một tiếng, tin nhắn thứ hai của Chu Duệ Quân tới.
Phương Duy trừng mắt, mở ra, toàn thân nóng như lửa bị một chậu nước lạnh giội tắt trong chớp mắt.
"Tôi đi ngủ trước."
Bốn chữ này đã cản lại mong muốn trò chuyện xa vời của Phương Duy: đối phương không hề cho cậu cơ hội nói chuyện trên trời dưới đất.
Phương Duy giống như một con cá đang nằm chờ mổ trên thớt, lại lật người nằm ngửa trên giường. Ngón tay chậm chạp cử động, đáp lại "Ngủ ngon ^^".
Cậu nằm mơ. Lần đầu tiên nhận ra được mình thích Chu Duệ Quân là vào năm lớp 12 quay lại trường, phát hiện hắn đã biến mất. Trong sự sợ hãi và cô đơn nhung nhớ, cậu hiểu ra "Thích" là gì.
Vốn cho rằng nhiều năm qua đi, tình cảm yêu mến đơn phương thuở thiếu thời đã hóa thành mây khói, trời quang mây tạnh, không ngờ rằng khi gặp lại vẫn rung động trước cùng một người.
Phương Duy chưa từng yêu ai, hai mươi mấy năm qua cậu cũng chỉ từng thích có một mình Chu Duệ Quân, vừa chua xót vừa dày vò, làm cậu không tài nào ứng phó nổi.
Qua vài ngày nữa là đến cuối tuần. Tạ Hành liên tiếp hẹn Phương Duy mấy lần nhưng đều bị từ chối. Đến tối thứ sáu gã lái xe đến thẳng dãy trọ mà Phương Duy ở, ép cậu đi vào trong xe.
"Tránh tớ đúng không, Phương Phương." Tạ Hành nhai kẹo cao su, liếc xéo cậu.
Phương Duy ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc: "Bận việc nên không có thời gian thôi, tránh cậu khi nào."
Tạ Hành không tin. Hắn dẫn cậu đến quán bar, gọi rượu xong thì bắt đầu hỏi: "Lần trước cậu tìm tớ nói muốn theo đuổi người ta là thế nào?"
Phương Duy trả lời: "Nghĩa ngoài mặt chữ."
"Cậu về nước đã được bao lâu đâu chứ? Coi trọng ai vậy?" Tạ Hành buồn bực, "Hay là bạn học quen ở nước ngoài?"
Phương Duy không nói lời nào, mặc gã đoán.
Tạ Hành vẫn cho rằng Phương Duy rất có tiềm năng với tình yêu chị em, thích người lớn hơn mình năm tuổi, bởi vậy gã động não suy đoán: "Không phải chị lớn nào trong công ty cậu đấy chứ? Cấp trên của cậu à? Hay là đồng nghiệp?"
Phương Duy bịa bừa: "Ở công ty bọn tớ."
Tạ Hành dựa vào ghế sô pha: "Kiểu như thế nào? Trưởng thành quyến rũ hay là dịu dàng thông minh?"
Mấy ngày qua Phương Duy có liên lạc Chu Duệ Quân mấy lần nhưng đối phương trả lời không quá thân thiện. Cậu quả thật không còn cách nào, lúc này chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống, kỳ vọng vào Tạ Hành già đời nhiều kinh nghiệm.
"Kiểu lạnh lùng, không thích để ý đến người khác." Phương Duy thỉnh giáo, "Loại này phải làm sao?"
Tạ Hành sờ cằm, dò xét cậu: "Thì ra cậu thích kiểu này. Nhiều năm rồi chưa từng thấy cậu động lòng, vừa động lòng đã gặp phải người hóc búa."
Phương Duy nghĩ thầm đúng là vậy. Một người lv1 mới ra khỏi thôn tân thủ như cậu đã muốn đánh boss lớn level 99, suy nghĩ thật sự hão huyền.
Tạ Hành dông dài: "Kiểu lạnh lùng thì cậu phải nghiên cứu sách lược, xem thử rốt cuộc là người này trong nóng ngoài lạnh hay là ngoài lạnh trong cũng lạnh, hai kiểu này rất khác nhau. Lấy mấy cô gái trước kia tớ từng làm ra mà nói, loại đầu tiên trong nóng ngoài lạnh thì tương đối dễ cua, cậu chỉ cần..."
"Rượu do quý khách gọi, mời kiểm tra lại." Một giọng nói cắt ngang xen vào.
Tạ Hành lập tức ngừng nói, nhìn về phía người tới.
Đàm Tây Nguyên với hình tượng nhân viên phục vụ tiêu chuẩn mỉm cười nhìn hai người bọn họ: "Hôm nay tới chơi à?"
Lúc này Phương Duy liếc nhìn bốn phía mới phát hiện quán bar này khá quen mắt, là quán mà lần trước gặp phải anh Đàm.
"Đàm... Anh Lynn." Phương Duy chào hỏi anh.
Giọng điệu Tạ Hành lại còn thân hơn của Phương Duy, hỏi: "Không phải anh nói hôm nay anh không trực à?"
Đàm Tây Nguyên nói: "Tôi đổi ca với người khác. Hai người chơi vui vẻ nhé, tôi còn phải đưa sang bàn khác."
Tạ Hành nhìn theo bóng dáng Đàm Tây Nguyên cho đến khi anh biến mất ở chỗ rẽ.
Phương Duy nhận ra có chỗ kì lạ, bèn nói: "Cậu với anh Lynn..."
Tạ Hành thu tầm mắt, uống một hớp rượu: "Quán bar này không tệ nên sau đó tớ tới thêm mấy lần, trùng hợp toàn là anh ta đưa rượu."
"Ừm." Phương Duy cảm thấy có gì đó là lạ.
"Đúng rồi, cậu quen Lynn à? Quen thế nào?" Tạ Hành nói.
Phương Duy chưa thống nhất với Đàm Tây Nguyên, lúc này không biết phải nói dối thế nào bèn đổi chủ đề: "Gặp ở chỗ khác một lần, cậu nói tiếp làm sao để theo đuổi người ta đi."
"Gặp ở chỗ nào một lần?" Tạ Hành không buông tha.
"Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?"
"Tớ cũng muốn theo đuổi người ta, đương nhiên phải hỏi nhiều chút." Tạ Hành nói giọng bâng quơ.
Phương Duy kinh ngạc nói: "Theo đuổi Đàm... anh Lynn à?"
Tạ Hành hừ xem như trả lời.
"Sao đột nhiên cậu lại...?" Phương Duy hỏi.
"Thi thoảng thay đổi khẩu vị thôi, tớ cảm thấy anh ta thật thú vị." Tạ Hành đoán ra cậu muốn nói gì, khoác cùi chỏ lên bàn đáp.
Phương Duy mím môi: "Cậu đừng làm bậy, anh Lynn là trai thẳng."
"Cậu biết rõ lắm à?" Tạ Hành nhíu mày.
Phương Duy suýt thì thốt ra tất cả những lời trong lòng, nhưng lại không thể làm bại lộ thân phận Đàm Tây Nguyên nên cậu đành phải nuốt xuống.
Anh Đàm thông minh, hẳn là sẽ không bị thiệt thòi, Phương Duy nghĩ mình không nên lắm mồm.
"Không rõ lắm, chỉ là cảm giác hẳn anh ấy là trai thẳng."
Tạ Hành lại nói giọng thờ ơ: "Vậy cũng rất tốt, chơi trai thẳng càng vui."
Cũng không phải là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thì mới có thể làm bạn. Phương Duy và Tạ Hành có tính cách rất khác nhau. Vào một số thời điểm Phương Duy cũng không đồng ý với suy nghĩ và hành vi của hắn nhưng hai người vẫn là bạn thanh mai trúc mã bên nhau từ nhỏ và là bạn tốt của nhau.
Chí ít Tạ Hành quả thật rất tốt với cậu.
Tạ Hành vừa uống rượu vừa đánh giá Đàm Tây Nguyên, ánh mắt rõ ràng không hề che giấu chút nào, trong miệng còn đang truyền bí kíp cưa gái cho Phương Duy.
Phương Duy nghe, nghĩ xem cách nào thì phù hợp, đồng thời trong tay còn gửi tin.
Cậu hỏi Chu Duệ Quân ăn tối chưa, một câu nói mang ý định bắt chuyện rõ ràng. Nếu nói ánh mắt Tạ Hành nhìn Đàm Tây Nguyên quá rõ ràng thì Phương Duy cũng cảm thấy mỗi đoạn tin nhắn mình gửi cũng đã làm lộ ra tâm tư của cậu.
Thích một người quá thì làm sao che giấu được, với lại cũng cần gì phải che giấu chứ.
Có lẽ Phương Duy và Tạ Hành giống điểm này.
Tạ Hành nhìn thấy cậu làm vậy thì bất ngờ giật lấy cái điện thoại: "Có phải đang nhắn tin với chị lạnh lùng đúng không? Cười rạng rỡ như vậy."
Phương Duy vội vàng muốn lấy lại, Tạ Hành lại giơ điện thoại lên khắp nơi né.
"Tạ Hành, trả lại cho tớ."
"Đang gửi tin nhắn gì mà không thể cho người ta thấy được?" Tạ Hành vừa nói vừa mở khóa, kết quả lại không mở được.
"Mật mã không đúng." Tạ Hành nhập hai lần đều sai, "Cậu đổi mật mã màn hình hồi nào vậy?"
Phương Duy thừa cơ giật lại điện thoại di động: "Hai ngày trước."
"Đổi thành sinh nhật của chị lạnh lùng à?" Tạ Hành trêu chọc.
Phương Duy phản bác: "Không phải."
Thật ra cậu đổi thành ngày cậu và Chu Duệ Quân gặp nhau ở xưởng sửa xe Tốc Đinh.
Hai người đùa đến toát mồ hôi rồi ngồi dựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi. Tạ Hành có mắc tiểu, gõ xuống cái bàn, nói: "Phương Phương, tớ đi toilet. Cậu đi không?"
"Không, cậu đi đi." Phương Duy nói.
Tạ Hành thản nhiên đi toilet, Phương Duy mở khóa điện thoại di động, thấy bên trên có tin nhắn mới, chỉ là một hàng chữ ngắn ngủi nhưng lại làm cho tim cậu nở hoa, thoắt cái đứng dậy.
Chu Duệ Quân nói ăn cơm xong rồi đang không có chuyện gì làm, định rủ ai uống rượu. Phương Duy không ngu, bèn nhắn lại, tự đề cử mình.
Chu Duệ Quân không hề mập mờ, gửi địa chỉ và tên quán bar đến, chỉ cách quán bar của Phương Duy hai con đường. Cậu bèn thu dọn đồ đạc đi ngay, đi tới cửa thì nhớ đến Tạ Hành, lại quay lại tìm Đàm Tây Nguyên.
"Anh Đàm."
Đàm Tây Nguyên đang đưa rượu cho khách thì quần áo bị người ta giật nhẹ một cái, anh quay đầu lại.
Mắt Phương Duy sáng long lanh, vẻ mừng rỡ tràn ra từ bên trong: "Em có việc gấp đi trước, bạn của em... Tạ Hành đang đi toilet, lát nữa cậu ấy ra anh nói cậu ấy một tiếng giúp em nhé?"
Đàm Tây Nguyên đương nhiên cũng vui vẻ giúp nhưng vẫn cố ý trêu chọc cậu: "Việc gấp gì vậy? Không kịp chờ bạn đi toilet xong luôn à."
Phương Duy cười ngại ngùng, Đàm Tây Nguyên cũng không làm khó cậu quá đáng, nói: "Sẽ chuyển lời giúp cậu, cậu đi trước đi."
Phương Duy cảm ơn anh rồi xông ra ngoài trong chớp mắt như một con chim vội đi gặp bạn tình.
Tạ Hành lề mề trong toilet một lát, soi gương chải tóc, sửa lại quần áo, đến lúc khoan thai bước ra thì đột nhiên phát hiện ở chỗ ngồi không có ai, Phương Duy đã không còn. Mắt gã trợn tròn, đang định lấy điện thoại di động ra tìm cậu thì Đàm Tây Nguyên đưa rượu một vòng xong quay lại chỗ gã, một tay cầm khay, một tay vỗ vỗ vai gã.
"Tìm Phương Duy à? Cậu ấy có việc đi trước rồi." Đàm Tây Nguyên đóng vai micro truyền tin.
Tạ Hành nhướng mày: "Đi đâu?"
Đàm Tây Nguyên nhún vai, vòng qua gã đi về phía sau: "Không biết."
Tạ Hành lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Phương Duy nhưng không có ai nghe, gã cũng không cứng đầu, lại ngồi xuống.
Đêm nay tan tầm sớm, Đàm Tây Nguyên tắm sạch cơ thể nhiễm đầy mùi rượu và thuốc lá xong mới chuẩn bị trở về nhà. Trước khi đi anh đặc biệt liếc nhìn cái bàn nào đó, đã không còn ai. Nhưng đến khi đi ra khỏi cửa sau quán bar thì lại gặp phải người quen.
Tạ Hành theo thường lệ chờ anh ở trước cửa từ sớm, cười nói với anh: "Tan làm rồi à?"
Đàm Tây Nguyên nghiêng đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Lần thứ tư rồi."
Tạ Hành đã chặn anh bốn lần. Đại thiếu gia có nhiều thời gian nên rất rảnh rỗi, dường như có thể dành hết thời gian vào việc rảnh rỗi như tán gái. Đây còn là lần đầu tiên Đàm Tây Nguyên bị một người đàn ông bám lấy, không khỏi bất đắc dĩ.
"Lần thứ tư rồi, anh còn muốn từ chối không cho tôi đưa anh về không?" Tạ Hành hỏi lại.
Đàm Tây Nguyên là người rất khéo léo, mấy lần trước Tạ Hành tới tìm anh đều nói vài ba câu rồi thừa cơ trốn mất, có thể nói là rất xảo trá, không hề thương xót gã. Nhưng như vậy lại khiến cho Tạ Hành càng hứng thú hơn, muốn xem thử tên nhân viên phục vụ rốt cuốc có bao nhiêu vở kịch để diễn, đến khi nào sẽ bằng lòng bán mông.
"Cậu Tạ muốn làm tài xế cho người ta vậy à?" Đàm Tây Nguyên nói sâu xa.
Tạ Hành cũng không giận, nói: "Cho nên anh nể mặt tôi chút đi, Lynn."
Đàm Tây Nguyên đút tay trong túi nhìn anh, như đã chịu thua: "Được, vậy đành làm phiền cậu."
Tạ Hành không ngờ rằng đêm nay anh ta lại dễ đồng ý như vậy, hưng phấn huýt sáo. Liệt nữ cũng sợ quấn lang*, huống chi một tên nhân viên phục vụ nho nhỏ trông cũng không lương thiện mấy, câu được tới tay chỉ là vấn đề bao nhiêu thời gian và tiền bạc. Bốn lần là đã thành công rồi. Người này sẽ giở trò đào mỏ, muốn mức giá như thế nào đây?
*Một người phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu cũng sợ nhất là bị đàn ông rình rập, bám riết và cuối cùng cũng sẽ bị chinh phục.
Đúng là một trò đi săn không có gì khó khăn. Tạ Hành cười giễu trong lòng, bên ngoài thì lại giả vờ ga lăng mở cửa đón Đàm Tây Nguyên vào. Tiếng động cơ êm tai vang lên, xe khởi động, chạy về con đường phía trước.