Ôn Nặc vốc một ít nước lạnh vỗ lên mặt, hạ nhiệt độ nóng ran trên má xuống đôi chút, sau đó dùng ngón tay thon dài hất ngược mái tóc đen lưa thưa đang phủ trên trán, làm ướt rồi vuốt gọn ra sau, để lộ vầng trán trắng nõn.
Điều hòa trong KTV được bật khá mạnh, nhưng mùi rượu và khói thuốc vẫn khiến cậu cảm thấy nóng bừng.
Cậu khẽ cau mày, nếu không phải hôm nay là sinh nhật của vị học trưởng có quan hệ khá tốt thì cậu chắc chắn sẽ không đến nơi ồn ào, khói mù mịt này.
Ôn Nặc thở dài, xác nhận bản thân trong gương đã chỉnh tề gọn gàng, mới quay lại phòng hát, hít một hơi thật sâu rồi dùng sức đẩy cửa bước vào. Cánh cửa dày vừa mở ra, tiếng nhạc ồn ào cùng mùi t.h.u.ố.c lá lập tức ập đến.
Những người đang hăng say ca hát đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa –
Ánh sáng từ quả cầu disco hắt lên làn da trắng nõn của chàng trai, hàng mi dài khẽ rung, tạo thành hai vệt bóng trăng khuyết dưới đôi mắt trong veo. Mái tóc của Ôn Nặc đã được vuốt gọn, so với vẻ ngoài tinh tế, ôn nhu thường ngày thì lại toát lên một chút quyến rũ khó tả.
Mọi người đều im lặng trong giây lát, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh diễm, sau đó lại càng thêm phấn khích.
"Ôn thiếu, cậu chạy đi đâu đấy? Khó khăn lắm mới rủ được cậu đi chơi một lần, không được chuồn êm đâu đấy!"
Câu nói định dùng để tạm biệt của Ôn Nặc lập tức bị nuốt ngược vào trong, cậu cười gượng gạo.
Có người sốt ruột, liếc nhìn điện thoại, mắng: "Mẹ kiếp, mới ăn cơm xong, trời còn chưa tối hẳn mà, về sớm thế à? Đều là sinh viên đại học rồi, có phải trẻ con đâu, cũng phải biết hưởng thụ cuộc sống về đêm chứ?!"
Kiều Hạ ăn một miếng dưa lưới trong đĩa hoa quả, nghe vậy cười nói: "Ôn Nặc vốn là em bé ngoan mà, nếu không phải sinh nhật anh Trần thì cậu ấy chưa chắc đã đồng ý đến đâu."
Bị người kia nói trúng tim đen, cậu ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Thấy bầu không khí có chút nguội lạnh, người bên cạnh vội vàng tiếp lời: "Nào nào nào, Ôn thiếu, hát không? Tôi chọn cho cậu bài Tiểu Hạnh Vận nhé."
"Được đấy Uông Dương, chuyện gì mà khiến ông hoàng karaoke như cậu chịu nhường micro thế?"
Người tên Uông Dương cười toe toét, ngậm điếu thuốc vào miệng, dùng động tác châm lửa che giấu đôi tai đỏ ửng: "Cậu muốn ăn đòn à?"
Kiều Hạ hơi lạnh mặt, không nói gì, lại cho một quả cà chua bi vào miệng, cắn một cái "bụp".
Chàng trai tuấn tú trước mặt khiến người ta không thể rời mắt tên là Ôn Nặc, là nhân vật nổi tiếng của Đại học A.
Không chỉ đẹp trai mà gia thế còn khủng, tính tình lại tốt, không có lý do gì mà không nổi tiếng. Ngay khi vừa bước chân vào Đại học A, cậu đã nhanh chóng được biết đến trên khắp các diễn đàn và trang confession của trường. Tỷ lệ được nhắc đến trên confession cao đến mức đáng kinh ngạc, đến cả những lớp học tự chọn của Ôn Nặc cũng có rất nhiều người tranh nhau đăng ký.
Suy cho cùng, dù không thể trở thành người yêu thì làm bạn cũng tốt. Có thể quen biết một người bạn "con nhà người ta" thế này thì chắc chắn sẽ tạo dựng được nền tảng tốt cho các mối quan hệ xã hội sau này.
Ôn Nặc ngồi xuống, từ chối khéo: "Tớ hát không hay, cậu hát đi, tớ nghe là được rồi."
Giọng nói ôn hòa của cậu như suối nước róc rách, dù là lời từ chối cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu, không hề có chút khó chịu nào.
Quả nhiên, Uông Dương lập tức giành lại micro, hào hứng nói: "Được được được, bài này mình hát hay nhất... Ê! Đừng tắt nhạc nền!!"
Một nhóm người đang túm tụm chơi trò chơi ngẩng đầu lên, gọi với: "Ôn Nặc, đến rồi thì chơi với tụi mình một ván đi. Ván đầu tiên nhường cậu làm vua, được không?"
Nhóm này đang chơi trò chơi vua bài, một trò rất phổ biến khi tụ tập ăn nhậu.
Luật chơi rất đơn giản, chỉ cần bốc bài thôi, người bốc được quân bài vua sẽ là vua, vua có thể chỉ định bất kỳ hai người nào, người được chọn không được từ chối yêu cầu của vua và phải thực hiện hình phạt do vua đưa ra.
Trò chơi này càng chơi càng kích thích, thậm chí khi đã chơi "hăng máu" rồi thì có thể ôm hôn cả những người không quen biết.
Ôn Nặc không thích trò này nên khẽ nhíu mày, tỏ vẻ khó xử.