Thẩm Vy ủ rũ nhìn quanh khách sạn, cảm giác nơi đây có gì đó rất gần với cô.
Khẽ thở dài cô chớp chớp mắt nhìn tiếp tân
- Vậy tôi xin phép...
- À mà, trên tầng cao nhất còn một phòng.
Nhưng nơi đó chỉ có mỗi chủ tịch chúng tôi ở nên...
- Cô giúp tôi được không? Tôi thật sự rất thích khách sạn này!!
- Vậy cô đợi tôi một lát, tôi sẽ gọi xin phép chủ tịch.
Nữ tiếp tân gọi hỏi một lát rồi tắt máy nhìn cô
- Mời cô đi theo tôi!!
- Thật sao?
Thẩm Vy vui mừng đi theo nữ tiếp tân kia.
Tới nơi, cô tiếp tân mới lên tiếng.
truyện ngôn tình
- Vì đây là lầu của chủ tịch, kế bên chính là phòng của anh ấy nên hi vọng cô có thể giữ trật tự!!
- Tôi biết rồi, cảm ơn cô rất nhiều!!
- Không sao, chiều lòng khách hàng là phương châm của chúng tôi.
Chúc quý khách có chuyến du lịch tuyệt vời!!
Nữ tiếp tân rời đi, Thẩm Vy đóng cửa lại nhảy lên giường.
Đã quá lâu cô mới được thoải mái như vậy.
Nghỉ một lát cô liền có dự định dạo quanh biển mà bước xuống sảnh khách sạn.
Dạo bước trên cát biển, tâm hồn tự nhiên cảm giác thoải mái.
Từng đợt gió nhè nhẹ lướt ngang qua khiến tâm trạng cô vô cùng tốt.
Dạo một vòng, nhìn đồng hồ đã 7 giờ tối nên cô trở về khách sạn.
Tới khu vực ăn uống, cô khá bất ngờ khi khách sạn không có đầu bếp, trên mỗi bàn ăn đều có bếp điện.
Nhìn quanh thì cô phát hiện ra khu nguyên liệu, các bàn ăn đều tự nấu và tự chiêm ngưỡng.
Lúc này cô khẽ gật gù với cách sáng tạo của khách sạn này, mỗi phương đều khẩu vị khác nhau.
Có lẽ khách sạn muốn họ tự làm đúng khẩu vị của mình và hơn cả là hạnh phúc gia đình, cô có thể thấy những nụ cười của người vợ, người chồng và cả lũ con.
Họ hạnh phúc cùng nhau làm và cùng nhau ăn uống.
Quay lại với hiện tại, Thẩm Vy nhíu mày
- Đi du lịch vẫn ăn mì gói sao?
Vốn dĩ cô đi một mình và chẳng biết nấu gì cả.
Vẫn là ăn mì gói rồi lên phòng đánh một giấc tới sáng.