Phong Diệp Chương nghe xong lời của cô, tuy đã biết từ lâu, nhưng nghe cô nói ra vẫn cảm thấy châm chọc, không thoải mái.
Anh lạnh lùng nhìn Cố Tuyết Trinh, khóe miệng cong lên trào phúng.
”Cho nên đây là lí do em đợi tôi?”
Cố Tuyết Trinh mở miệng muốn nói, nhưng lại không biết nên nói gì, đứng tại chỗ mím môi nắm góc áo.
Phong Diệp Chương thấy thế, không thích hành động này của cô.
Cảm thấy cô chắc chắn rằng anh sẽ đồng ý.
Hai mắt anh híp lại, cười khẽ nói: ”Em chắc chắn lần này tôi sẽ giúp em như vậy ư?”
Cố Tuyết Trinh cắn môi, lúc cô chuẩn bị nói gì đó thì Phong Diệp Chương lại mở miệng.
”Giờ Cố Thị chẳng khác nào một cái hố sâu không thấy đáy. Không ai có thể đảm bảo được rằng khoản đầu tư sẽ thu được lại, em nghĩ tôi là một người làm ăn, sẽ làm một chuyện thua lõ như vậy ư?”
Tất nhiên là không.
Cố Tuyết Trinh lặng lẽ trả lời trong lòng, nhưng mặc dù biết thế, cô cũng phải để anh đáp ứng.
Nếu không Cố Hải Sâm sẽ không bỏ qua cho mẹ của cô.
”Tuy hiện giờ Cố Thị khủng hoảng rất nghiêm trong, nhưng dù sao thì nó cũng là một tập đoàn lớn gồm nhiều hoạt động kinh doanh, nếu Phong Thị có thể huy động vốn, lấy những mô hình kinh doanh đó làm điều kiện ra một ít thì cho dù cuối cũng không thể cứu được thì đối với Phong Thị mà nói cũng không tổn thất gì, thậm chí còn có thể kiếm thêm lợi nhuận.”
Cô cố gắng phân tích ưu điểm, hy vọng có thể khiến Phong Diệp Chương dao động.
Nhưng khi lời của cô vừa dứt thì trong phòng làm việc cũng yên tĩnh theo.
Cô bất an nhìn về phía Phong Diệp Chương, tim bị treo lên cao.
Cũng không biết có phải là vì cô quá căng thẳng không mà cơn đau dạ dày vẫn chưa thuyên giảm lại ập đến, thậm chí còn có dấu hiệu nặng thêm.
Cô cắn chặt môi dưới, trán đã rịn ra một tầng mồ hôi.
Phong Diệp Chương chưa phát hiện ra được sự khác thường của cô, mà cẩn thận suy nghĩ lời cô nói.
Không thể không nói, chủ ý này quả thực không tồi.
Nhưng chỉ là không tồi thôi, thậm chí…
”Tính toán này của em không tệ, giống như ai cũng đạt được cái mình muốn, nhưng một khi Phong Thị ra tay thì chẳng khác nào nói cho người khác Phong Thị là chỗ dựa của Cố Thị.”
Anh nói đến đây liền ngừng lại một lát, cười như không cười nói: ”Cố Thị thoát khỏi khủng hoảng, còn có chỗ dựa, một mũi tên trúng hai đích, kế này không tồi, ai dạy em? Cố Hải Sâm.”
Câu cuối cùng không phải là câu hỏi, mà là khẳng định.
Cố Tuyết Trinh nhíu mày, trong lòng biết anh hiểu lầm rồi.
”Không phải, đây là cách của em.”
Cô khẽ giải thích, Phong Diệp Chương nhướn mi, trong lòng kinh ngạc.
Điều này quả thực là anh không ngờ được.
Cố Tuyết Trinh không nhìn thấy sự thay đổi trong mắt anh, sau khi nói xong câu đó, trong lòng hệ thống lại một hồi rồi mới mở miệng: ”Sở dĩ em nói vậy là vì em nghĩ Cố Thị có ngày hôm nay là gieo gió gặt bão, hơn nữa thay vì để người khác chiếm được món hời thì em cảm thấy không bằng cho anh còn hơn.”
Cô nói đến đây, mày lại nhíu chặt.
Cơn đau trong dạ dày lại càng tăng thêm, giống như bị một con dao cùn cứa từng chút từng chút một.
Trong phút chốc, sắc mặt cô tái nhợt, trán toát ra mồ hôi lạnh.
Dường như cô không chịu được nữa, bỗng nhiên lảo đảo lui ra sau, cả người khom lại.
”Em sao thế?”
Phong Diệp Chương nghe thấy động tĩnh, anh ngước mắt lên và thấy Cố Tuyết Trinh lảo đảo.
Anh theo bản năng đứng dậy đi đến bên cạnh Cố Tuyết Trinh, đỡ lấy cô.
Cố Tuyết Trinh thấy bên cạnh có thêm một người liền sửng sốt.
Sau đó cô đứng thẳng dậy giả vờ như không có gì.
”Không sao.”
Cô thoát khỏi cái đỡ của Phong Diệp Chương, cong môi nói: ”Chuyện vừa nãy em nói với anh, anh nghĩ thế nào?”
Cô hy vọng có thể nhận được đáp án của Phong Diệp Chương, như vậy cô cũng cho Cố Hải Sâm được một câu trả lời thuyết phục, tránh cho mẹ bị người kia dày vò.
Phong Diệp Chương thấy cô tâm tâm niệm niệm chuyện của Cố Thị, nhất thời cảm thấy bất mãn.
”Tuy Phong Thị là tôi làm chủ, nhưng việc cần huy động số tiền lớn thì vẫn phải bàn bạc với thành viên hội đồng quản trị, chuyện này hiện tại tôi sẽ không đồng ý với em, nhưng có thể suy nghĩ.”
Cố Tuyết Trinh nhìn dáng vẻ giải quyết việc chung của anh, trong mắt có sự mất mác không thể che giấu.
Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, hít sâu một hơi, cắn môi nói: ”Vậy cũng được, hi vọng anh có thể suy nghĩ kĩ càng.”
phong Diệp Chương gật đầu, Cố Tuyết Trinh thấy thế, cũng không định ở lại nữa mà đề nghị rời đi.
”Vậy em không làm phiền anh nữa, về phòng nghỉ ngơi trước đây.”
Cô nói xong xoay người định rời đi.
Nhưng chân vừa bước lên thì cơn đau ập lên thần kinh khiến cô thở không ra hơi.
Trong phút chốc, cô thậm chí còn không có sức mà đứng, choáng váng một cái rồi cả người ngã thẳng ra sau.
Phong Diệp Chương thấy động tác của cô cũng không đi lên mà đứng yên bất động.
Anh nghĩ người phụ nữ này đang bày ra khổ nhục kế, buộc phải đồng ý ngay lập tức.
”Phụ nữ, đừng giở trò trước mặt tôi, nếu không đến suy nghĩ cũng không có nữa đâu.”
Anh lạnh giọng cảnh cáo.
Cố Tuyết Trinh trên mặt đất không có chút phản ứng.
Anh nhìn một lúc lâu, mày nhíu chặt.
Cuối cùng vẫn bước qua.
”Dậy đi.”
Anh ngồi xuống đẩy Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh theo lực của anh mà lật người, khuôn mặt tái nhợt lập tức đập vào mắt anh.
Sắc mặt Phong Diệp Chương thay đổi, vội vàng vỗ hai má của cô.
”Cố Tuyết Trâm, tỉnh dậy mau.”
Cố Tuyết Trinh không có phản ứng gì, trong mắt anh hiện lên vẻ luống cuống, lập tức ôm người hướng về phía phòng ngủ, đồng thời không quên bảo quản gia gọi bác sĩ tư nhân đến.
Cũng không biết qua bao lâu, Cố Tuyết Trinh tỉnh lại.
Cô mờ mịt nhìn xung quanh, nhất thời chưa kịp phản ứng, bên tai liền vang lên giọng nói lạnh lùng của Phong Diệp Chương.
”Tỉnh rồi à?”
Cố Tuyết Trinh định thần lại, phản ứng lại chuyện ngất xỉu, đôi môi mỏng mím lại.
”Cảm ơn anh đã đưa em về.”
Phong Diệp Chương thấy thế, khẽ hừ một tiếng.
”Biết rõ dạ dày mình không tốt thì phải ăn cơm tử tế.”
Nói đến đây, anh nheo mắt nguy hiểm: ”Hay là nói em muốn lợi dụng chuyện này để thu hút sự thương hại của tôi, cho Cố Thị các người tiền vốn?”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, sắc mặt tối lại.
Có điều cô cũng hiểu.
”Xin lỗi, ngất xỉu không phải chủ ý của em, hơn nữa em cũng không nghĩ nhiều như vậy, có giúp hay không là quyền quyết định của anh, cho dù anh không giúp thì em cũng sẽ không nói gì cả, dù sao thì cũng không phải nghĩa vụ của anh.”
Phong Diệp Chương nhìn lại cô và rất khó chịu với thái độ tránh né vấn đề của cô.
Nhưng nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy trắng của cô thì không tức giận nổi.
Anh bực mình đi lên, đưa ly nước và thuốc trong tay qua.
”Uống thuốc trước đi.”
Cố Tuyết Trinh sửng sốt, chần chờ nhận lấy.
”Sao? Cơm không ăn, giờ đến thuốc cũng không uống à?”
Phong Diệp Chương thấy cô mãi không uống, nhướn mày khích tướng: ”Không phải vừa còn nói chưa từng nghĩ đến chuyện lấy bệnh ra uy hiếp ư? Giờ em đang làm gì thế?”
Cố Tuyết Trinh định thần lại, nhíu mày nhìn anh một cái, im lặng uống thuốc.
Phong Diệp Chương thấy cô ngoan ngoãn uống thuốc, hai mắt híp lại, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, có chút đăm chiêu nói: ”Bác sĩ nói em có bệnh dạ dày nghiêm trọng, sao lại bị nặng như vậy? Làm thế nào mà em mắc bệnh?