Nghe xong, Tần Bắc Quyền giật mình, từ từ xoay người lại.
Khi thấy Phong Diệp Chương đang đứng sau mình với vẻ mặt lạnh lẽo, Tần Bắc Quyền nhướn mày, hơi bất ngờ khi thấy anh ở đây.
Bầu không khí xung quanh dường như bỗng trở nên ngưng đọng, ngay cả mấy người xem náo nhiệt cũng không dám thở mạnh.
Hai vị con cưng của trời này đều là thiếu gia số một số hai ở thành phố Thịnh Kinh này, sở hữu ngoại hình đẹp trai, lại có thực lực, vậy mà lại đối đầu nhau vì một người phụ nữ.
“Hai người này đẹp trai quá, họ đều là mẫu người tôi thích!”
“Hình như hai người vì người phụ nữ kia
mà xảy ra tranh chấp.” Người đi đường xì xào bàn tán, ánh mắt không ngừng quét về phía Cố Tuyết Trinh. Đương nhiên Cố Tuyết Trinh cũng rất gấp gáp nhưng hình như giữa hai người đàn ông này, không có chỗ cho cô chen vào.
Một người thì ánh mắt lạnh lẽo, toát ra hơi thở nguy hiểm. Còn người kia thì híp đôi mắt đào hoa, không hề nhượng bộ.
Trong nháy mắt, hai người đã đấu mắt với nhau mấy lượt, mơ hồ còn ngửi thấy mùi thuốc súng vô hình đang lượn lờ nữa.
Nhưng cô có thể nhìn ra, khí thế của Phong Diệp Chương mạnh hơn một chút, giữa hai hàng lông mày anh còn mơ hồ mang theo vẻ mất kiên nhẫn.
“Hóa ra là tổng giám đốc Phong.”
Cuối cùng vẫn là Tần Bắc Quyền thu lại ánh mắt trước, cười mỉa mai: “Cuối cùng anh
cũng chịu quay về rồi? Tôi còn tưởng rằng anh định để Tuyết Trâm ở góa cả đời chứ.”
Anh ta đút tay vào túi quần, khóe miệng nở nụ cười ngả ngớn.
Anh ta lại còn khiêu khích trắng trợn như thế, thuốc súng nồng rnặc giữa hai người sắp phát nổ.
Mọi người không khỏi lùi về sau mấy bước, ngay cả quản lý khu trung tâm thương mại vội vàng chạy tới nơi cũng không dám tự ý bước lên.
Bọn họ giúp đỡ ai trong hai người này đầu là sai cả.
Nhưng mà bọn họ lại rất tò mò, không biết người phụ nữ nào đã làm hai người tài giỏi này gây chiến như thế.
Phong Diệp Chương liếc nhìn Cố Tuyết Trinh, rồi cười khẩy với Tần Bắc Quyền: “Nếu cô ấy là vợ tôi, cho dù tôi để cô ấy ở góa cả
đời ở nhà họ Phong thì người khác cũng không thể làm gì được!”
Mỗi bước đi của anh đều toát lên hơi thở đế vương trời sinh, làm người khác sợ hãi, anh gẳn từng câu từng chữ hỏi: “Còn tổng giám đốc Tần, không ngờ anh lại có hứng thú ngấp nghé với vợ người khác như thế, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ làm mất mặt nhà họ Tần sao?“
Vẻ mặt anh bình tĩnh, nhìn Tần Bắc Quyền với ánh mắt đầy khinh bỉ, đè nén lửa giận. “Tôi không quan tâm đến thể diện.
Tần Bắc Quyền bị Phong Diệp Chương chọc giận, bàn tay đang buông lỏng bên người bỗng siết chặt, như vậy mới kiểm chế bản thân không xông lên.
“Họ Phong kia, tôi nói cho anh biết, Tuyết Trâm là cô gái tốt! Người không biết trân trọng như anh không xứng ở bên cô ấy!”
Anh ta xù lông nhím lên như bị người khác cướp mất món đồ mình yêu thích.
Anh ta nhìn chằm chằm Phong Diệp Chương, mắt tóe lửa, không hề nhượng bộ.
Cố Tuyết Trinh thầm nói không ổn, xin anh đấy đại ca, đừng nói nữa được không?
Cô nhìn hai người, rồi nhìn Phong Diệp Chương đầy lo lắng, sợ cậu chủ này sẽ tức giận.
Ai ngờ Phong Diệp Chương lại cười, nhẹ nhàng nói: “Thế à? Vậy tôi phải cảm ơn tổng giám đốc Tần đã nhắc nhở tôi rồi, sau này tôi sẽ trân – trọng — cô – ấy – thật – tốt!”
Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng bàn tay đang nắm tay Cố Tuyết Trinh lại bóp chặt.
Cố Tuyết Trinh bị anh kéo đi, lảo đảo theo anh ra ngoài.
Bước chân Phong Diệp Chương rất dài, Cố Tuyết Trinh suýt không theo kịp anh.
Cô định nói anh đi chậm lại, nhưng hơi thở nguy hiểm trên người anh đã dọa cô không dám thở mạnh, đành phải tăng nhanh bước chân của mình.
Ai ngờ vừa ra khỏi trung tâm thương mại, Phong Diệp Chương đã hất tay cô ra.
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của anh ngày càng thâm trầm, nhìn Cố Tuyết Trinh với ánh mắt như hận không thể xé xác cô ra.
Cố Tuyết Trinh lùi về sau mấy bước, trong lòng thầm nói không ổn.
Cô bất giác mong đợi tài xế mau lái xe tới đây, lát nữa trên đường về, cô nhất định phải tìm cơ hội giải thích với anh.
Bằng không sau này, cô sẽ không có cuộc sống yên ổn.
Cô thật sự bị tên khốn Tần Bắc Quyền kia hại thảm rồi.
Ai ngờ xe vừa chạy tới, Phong Diệp
Chương không nói hai lời đã đẩy cô vào xe, rồi căn dặn tài xế: “Chở mợ chủ về nhà đi!”
“Vâng!” Tài xế đâu dám phản bác anh, nhất là khi hơi thở trên người boss đang rất tệ.
Cố Tuyết Trinh hạ cửa kính xuống, định nói với Phong Diệp Chương mấy câu.
Ai ngờ anh đã lên một chiếc xe khác, giẫm chân ga chạy đi.
Cố Tuyết Trinh nhìn đuôi xe nhanh chóng biến mất kia, trong lòng không khỏi thở dài, giờ cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Cố Tuyết Trâm này thật biết tìm rắc rối cho mình.
Tài xế rất nghe lời, đưa thẳng Cố Tuyết Trinh về nhà họ Phong.
Cố Tuyết Trinh định đi dạo bên ngoài một lát rồi mới về nhà.
Giờ cô đã trở thành người nhàn rỗi không có chuyện gì làm rồi.
Phần lớn thời gian cô đều sống cuộc sống của mợ chủ trong gia đình giàu có.
Cố Tuyết Trinh lướt mạng, đọc mấy tin tức thú vị, rồi download mấy trò chơi, chơi xong một ván mới duỗi người, nhận ra trời đã tối.
“Đến giờ ăn rồi!“ Cô đứng dậy đi xuống lầu dùng bữa.
Bữa tối chuẩn bị theo khẩu vị yêu thích của cô, nhưng có điều chỉnh, vừa đơn giản lại vừa tinh tế.
Cố Tuyết Trinh từ tốn ăn xong mới chậm rãi đi lên lầu, tắm nước nóng, làm xong mọi chuyện, cô mới nhận ra trong lòng trống rỗng.
Cô mặc đồ ngủ, đứng ra ngoài ban công, ngắm cảnh đêm lấp lánh ở chân trời, những
chuyện không vui do Tần Bắc Quyền mang tới cũng tan biến ngay.
Cô nhìn cảnh đẹp trước mắt, bỗng thấy hơi ngứa tay, cũng may trong nhà có sẵn bảng vẽ, cô bảo người giúp việc mang tới rồi dứt khoát đặt ở ban công dưới bầu trời đêm.
Cô thả hồn mình vào việc vẽ tranh, dường như mọi nỗi niềm khó nói cũng theo từng đường nét mà phát tiết ra, một bức tranh ngổn ngang lộn xộn, nhưng lại mang ý cảnh khó diễn tả bằng lời.
Cô ngồi vẽ tranh đến quên mình.
Mắt díp lại vào nhau, cô mới xoa mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đi ngủ thôi, buồn ngủ quá đi mất!”
Cô đi vào phòng ngủ, định đóng cửa nghỉ ngơi thì đúng lúc có người kéo mở cửa ra.
“Anh về rồi à?“ Cố Tuyết Trinh tới gần anh mấy bước đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Cố Tuyết Trinh thấy Phong Diệp Chương đã say khướt, định dìu anh ngồi xuống.
Nhưng cô chưa bước tới, anh đã lảo đảo tới gần cô, không nói hai lời đã đè cô xuống giường.
Nụ hôn gấp gáp, thô bạo kéo tới, như muốn xé cô ra.
Cố Tuyết Trinh bị anh dọa cho giật mình, nhanh chóng đẩy anh ra, nhưng cô không thể lay động anh được: “Phong… Phong Diệp Chương! Anh say rồi đúng không?”
Phong Diệp Chương không hề để ý đến cô, vừa tùy ý hôn cô, vừa vươn tay cởi đồ cô ra.
Nụ hôn của anh như cắn xé, một đường thẳng xuống vẫn chưa thỏa mãn.