Cũng may Phong Diệp Chương người cao chân lại dài, cái hồ nhân tạo này đối với anh chỉ như hồ trẻ con.
Anh ôm đứa trẻ bơi về.
Bối Bối đáng thương ôm cổ anh khóc
không ngừng, ngón tay mũm mĩm không ngừng chỉ vào con chó cách đó không xa, lắp bắp khóc lóc nói: “Chó chó… Cứu…”
Tiếng đứa bé đứt quãng, Phong Diệp Chương nhìn sang bên đó, quả nhiên có một con chó trắng.
Con cún con kia đang nổi trên mặt nước, lông toàn thân đã ướt nhẹp, chỉ có đôi mắt và cái mũi lộ ra ngoài, nhìn qua rất buồn cười.
Phong Diệp Chương nhíu mày, giơ tay vớt con cún con kia lên luôn.
Cả người cả chó ướt sũng, nước nhỏ xuống đất tí tách, nhìn qua trông cực kỳ đáng thương.
Phong Thùy Nhung cảm thấy một cơn giận dữ không biết từ đâu xông lên đầu, cô ta giơ tay tát Cố Tuyết Trinh một cái: “Cái thứ đê tiện này, đúng là lòng dạ độc ác. Bối Bối mới có bao lớn chứ, không ngờ cô còn
xô cả chó và trẻ con xuống nước, cô muốn hại chết chúng nó à?”
Cái tát này như dùng hết sức bình sinh, cơ thể Phong Thùy Nhung cũng đang run rẩy.
Mọi người nghe tiếng tát, nhìn về phía Cố Tuyết Trinh vẻ hả hê.
Cố Tuyết Trinh bị đánh lùi về sau một bước, đầu óc cũng ngơ ngác luôn.
Cô vừa định mở miệng giải thích, lại bị Phong Thùy Nhung tiến lên đẩy mạnh thêm một cái nữa.
Phong Thùy Nhung khàn cả giọng, hoàn toàn không quan tâm đến tình cảnh hiện giờ của Cố Tuyết Trinh: “Cố Tuyết Trâm, có phải cô còn ghi hận chuyện lần trước không, dù sao thì cô cũng coi như là chị dâu của Bối Bối, sao cô lại có thể nhẫn tâm như vậy chứ”
Cố Tuyết Trinh vốn đang đứng ven hồ vì
lúc nãy định xuống cứu Bối Bối, giờ bị đẩy mạnh một cái liền chấp chới ngã ùm xuống nước.
Nước hồ lạnh lẽo lập tức chui vào trong tai cô, đầu óc gần như là trống rỗng.
Trông cô lúc này vô cùng chật vật, những người đứng trên bờ nhìn cô với ánh mắt gần như là khinh bỉ.
Cố Tuyết Trinh chỉ cảm thấy mặt mày nóng rát, giống như bị lửa đốt vậy.
Phong Thùy Nhung vẫn còn chưa cảm thấy hả giận, xoay tay chỉ thẳng vào mũi Phong Diệp Chương nói: “Đây là cô vợ tốt cháu cưới về đó!”
Chỉ trích trắng ra như thế, lại không có ai nói đỡ thay cho Cố Tuyết Trinh.
Mọi người đều đang mơ hồ chờ mong phản ứng của Phong Diệp Chương, hy vọng anh lập tức xử lý người đàn bà ác độc này.
Ngay cả Cố Tuyết Trinh… sau khi nổi lên mặt nước rồi, cũng không khỏi nhìn về phía Phong Diệp Chương.
Anh vừa mới kiểm tra đứa bé xong, yên lặng đứng dậy.
Tình trạng ổn định, Bối Bối chỉ là bị hoảng sợ, sặc nước, cũng không có gì đáng lo.
Phong Thùy Nhung không chịu buông tha, Phong Diệp Chương vẫn vô cùng trấn định.
Anh bình tĩnh trả đứa bé lại cho cô ta, cũng không có giải thích gì nhiều: “Cô mau đưa bé vào trong đi, đừng để cảm lạnh! Quản gia, kêu bác sĩ đến, kiểm tra kĩ càng lại cho Bối Bối một lần.”
“Vâng!” Quản gia đáp một tiếng rồi hấp ta hấp tấp chạy về phía sân nhà ông cụ.
Mấy căn biệt thự của Phong gia cũng không cách nhau bao xa, bác sĩ gia đình
được sắp xếp ở trong biệt thự của ông cụ.
Trong nháy mắt, mọi người giống như đều đã quên mất Cố Tuyết Trinh còn đang ở trong nước.
Phong Thùy Nhung tức giận ôm lấy đứa bé, hung hăng nói với Cố Tuyết Trinh: “Cố Tuyết Trâm, chuyện ngày hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không để yên đâu!”
Ánh mắt hung ác giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống Cố Tuyết Trinh ngay lập tức vậy.
Bối Bối hoảng sợ níu lấy quần áo của cô ta, nhìn thấy bên kia người giúp việc đang vây quanh một người đàn ông mặc áo blouse trắng, lúc này cô ta mới hừ lạnh một tiếng, ôm đứa bé vào trong phòng.
“Cô Tư, trong phòng cháu vừa hay có vài bộ quần áo mua cho Bối Bối, định tặng cho bé đó. Bây giờ cháu đi lấy ngay, không nên để bé cảm lạnh.” Lục Kim Yến cũng vội vàng
đuổi kịp, vẻ mặt quan tâm, hào phóng khéo léo, đúng là đã giành được không ít thiện cảm.
Phong Thùy Bích lại vẫn đứng ở bên bờ hồ, thưởng thức dáng vẻ bất lực của Cố Tuyết Trinh một lúc mới cười khẩy một tiếng rồi đi theo mọi người vào phòng.
Chẳng mấy chốc, mọi người đứng bên hồ đều đi sạch sẽ.
Cố Tuyết Trinh ngâm cả cơ thể ở trong nước, vất vả lắm mới bám được vào thành hồ bên cạnh để nước không chui vào lỗ tai cô, tóc cũng đã rối tung dán chặt vào người, quần áo cũng dính sát vào.
Nhìn những người này, cô chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh lẽo.
Cô biết bơi, nhưng mà lúc nãy nhìn đám người đứng trên bờ chỉ chỉ trỏ trỏ, môi không ngừng khép mở đó, không biết vì sao, cơ thể của cô giống như cứng đờ lại.
Cố Tuyết Trinh lướt qua bóng lưng của mọi người rồi nhìn đến Phong Diệp Chương vừa mới quay lưng lại.
Cô mở miệng nói: “Em không có đẩy bé.” Phong Diệp Chương lại không trả lời cô.
Cố Tuyết Trinh cho rằng anh cũng không tin tưởng cô, trái tim giống như bị ai bóp chặt lấy, ngay cả thở cũng vô cùng khó khăn.
“Mọi người đều nhìn thấy rồi, cô lại còn già mồm, việc hôm nay còn chưa xong đâu!”
Bà Phong còn chưa đi xa đột nhiên xoay người lại, lạnh lùng nói.
Không có ai tin tưởng cô cả, Cố Tuyết Trinh cảm thấy bất lực.
Cô nhìn Phong Diệp Chương, gần như cố chấp lặp lại: “Không phải em, em chỉ muốn kéo cô bé lại thôi.”
Phong Diệp Chương nhảy xuống, nâng eo
cô lên, nhỏ giọng nói: “Có chuyện gì thì đi lên trước rồi nói!”
Cố Tuyết Trinh không nhìn thấy vẻ mặt của anh, cũng không biết anh rốt cuộc có ý gì.
Nước hồ lạnh lẽo đã sớm làm cho sắc mặt của cô trắng bệch.
Giờ phút này, cô chỉ cảm thấy trong lòng mình giống như bị đào rỗng, lại giống như đã bị đông lại thành băng.
Không có chút ấm áp nào, vô cùng khó chịu, ngay cả hít thở cũng khó khăn.