Con Dâu Diêm Gia

Chương 14: Ngôi mộ trong rừng



Hồng Hạnh và Cậu Hai nhìn nhau,rồi sau đó đồng thời cùng bước ra.Vân Lan vẫn hướng mặt vào chỗ ngôi mộ,giọng lạnh lùng nói

_Sao hai người lại đi theo tôi

_Chị đã biết chúng tôi đi theo chị từ lâu? Sao bây giờ chịu mới lật tẩy

Hồng Hạnh chưa vội trả lời câu hỏi của Vân Lan,thay vào đó cô khéo léo đánh tiếng hỏi lại

_Tôi sớm đã biết cô có ý nghi ngờ tôi,nếu cô muốn biết tôi cũng không giấu nữa….cô đến đây

Hồng Hạnh ngập ngừng giây lát,sau đó từ từ bước lại gần Vân Lan,tay đang chạm nhẹ vào sợi dây chuông,cô đã chuẩn bị cho tình huống kế tiếp

_Cô nhìn đi

Vân Lan tránh người sang một bên,để lộ phần bia mộ cho Hồng Hạnh nhìn thấy,Hồng Hạnh thoáng sững sờ, nhưng vì cũng đã đoán trước được phần nào nên cô cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Trên tấm bia hàng chữ “Võ Hoàng Vân Lan ” được chạm khắc rất tinh tế và ngay ngắn,Hồng Hạnh lúc này mới khẽ nhìn qua Vân Lan,nét mặt cô ấy có vẻ hơi u ám, nhưng đường nét trên khuôn mặt lại rất đẹp,linh cảm của cô cho biết Vân Lan không phải là người xấu

_Chị đã chết rồi …sao còn chung sống với A Cường (tên anh tiều phu),chị biết như vậy là trái đạo lí luân thường không,chị sẽ hại anh ấy đó….

Vân Lan trở nên trầm tư,cô quay người bước đi vài bước,sau đó quay lại nhìn Hồng Hạnh,nét mặt thể hiện sự bất lực và thoáng sự u buồn

_Tôi biết chứ…nhưng vì quá yêu anh ấy…khó khăn lắm chúng tôi mới được ở bên nhau,tôi thật sự không nỡ rời xa chàng…

Sau đó Vân Lan chìm vào trong kí ức.

Cô vốn là tiểu thư con nhà quyền quý, bá hộ Huỳnh chỉ có độc nhất mình cô là con gái, lẽ dĩ nhiên ông ấy luôn muốn con gái mình được gả vào gia đình giàu có,môn đăng hộ đối, để tấm thân ngọc ngà luôn được sống trong sung sướng.

Nhưng tạo hoá hay trêu đùa con người, vị hôn phu của Vân Lan là một tên vũ phu lại háo sắc, hắn đã chuẩn bị cưới Vân Lan nhưng vẫn qua lại với cô gái thanh lâu,Vân Lan biết được liền muốn từ hôn, nhưng cha cô trọng danh tiếng và sĩ diện nên ông nhất quyết không chấp nhận cho con gái quay về nhà, Vân Lan bắt đắc dĩ phải bỏ trốn trong đêm, sau đó cô được A Cường giúp đỡ, thân gái dặm trường sống nương nhờ vào anh..

Thời gian sớm tối bên nhau, A Cường lại là một người rất tốt, chăm sóc cô tận tình,lâu ngày cô nảy sinh tình cảm với anh, ban đầu anh ngại mình nghèo,không có khả năng lo cho cô được no ấm như người ta, nên hết lần này đến lần khác từ chối cô, Vân Lan phải kiên nhẫn chứng minh cho anh thấy cô có thể vì anh mà không màng danh lợi, sự hào nhoáng ngoài kia chỉ là tạm bợ,cái cô cần là tấm lòng và một người thật sự yêu thương cô.

Sau bao ngày tháng Vân Lan cố gắng vì anh, A Cường cuối cùng cũng động lòng, hai người chính thức làm đám cưới.

Trước ngày thành hôn, theo phong tục,cô dâu và chú rể không được gặp nhau,cho nên A Cường phải đưa Vân Lan đến nhà người quen ở nhờ,chỉ cần đợi đến sáng, anh sẽ qua đón dâu,hai người sẽ chính thức nên duyên

Đúng là Cao Sanh thích chia rẽ lương duyên, đêm đó không hiểu sao cha cô tìm được đến chỗ cô đang ở,ông nhất quyết bắt cô về, trên đường đi vì đường dốc gập ghềnh, trời lại tối, kiệu phu khiên kiệu bị trượt té,làm cả người và kiệu lao xuống núi. Vân Lan cũng vì thế mà rớt theo.

Cho đến sáng khi tỉnh dậy, cô thấy mình vẫn không sao,quần áo vẫn sạch sẽ, còn mọi người thì đi đâu hết,nghĩ là do cha đã đổi ý quay về rồi. Vân Lan mừng rỡ chạy về nhà, A Cường lúc này đang lo lắng không biết cô đã đi đâu. Trông thấy cô về anh mừng rỡ lặp tức tiến hành lễ cưới. Lễ cưới đơn sơn nhưng vui vẻ hạnh phúc ai nấy đều thật lòng chúc phúc cho đôi trẻ.

Những tưởng hạnh phúc đã thật chạm đến tay rồi, trong một lần mang cơm cho chồng,Vân Lan đi lạc đến chỗ có rất nhiều ngôi mộ, cô bối rối nhìn xung quanh, miệng thầm khấn vái mong ” mọi người ” tha cho cô tội vô lễ, tự nhiên đang đi cô vấp phải cái gì đó rồi té nhào xuống đất,ngẩng mặt lên nhìn, cô hoảng hốt khi thấy mình đang nằm trước một ngôi mộ và chữ khắc trên bia là tên của cô,ngày tháng năm sinh không sai một tí nào.

Cô vội vàng đứng dậy đi về, trên đường đi miệng cứ lẩm nhẩm

” Không phải đâu,không phải mình đâu, chỉ là trùng hợp,trùng hợp thôi”

Những ngày sau đó cô cứ nơm nớp lo sợ, cô sợ bia mộ đó là khắc cho cô,cô sợ mình không phải là người, cô sợ tất cả điều đó là sự thật..

Một buổi chiều ra sông giặt quần áo,cô nhìn xuống dòng sông, phân vân hồi lâu, rồi quyết định nhìn bóng mình dưới nước,cô nhắm mắt lại rất lâu, mới hồi hộp từ từ mở mắt ra. Cô như chết lặng, dòng nước trong veo,phía dưới nước không hề phản chiếu hình ảnh của cô, tất cả chỉ có mây xanh đang bay trên trời, Vân Lan như không chấp nhận sự thật,cô lao xuống sông,đi càng lúc càng xa,cô muốn trầm mình xuống đó, cô muốn chứng minh mình không phải là ma, nếu là ma cô có đi sâu thế nào cũng không sao cả

Vân Lan tuyệt vọng đi ra đến giữa sông, cô đang lơ lửng giữa dòng nước,đứng ở đó rất lâu,nhưng cô vẫn thấy bình thường, không có cảm giác khó thở hay tức ngực giống như người bình thường bị ngộp nước, Vân Lan cứ vậy trầm mình một lúc lâu.Cho đến khi bên tai cô nghe tiếng kêu của A Cường, anh đang lo lắng gọi tên cô, lúc này cô mới chịu trồi lên, từ từ bơi vào bờ

Kể từ đó,Vân Lan biết mình không phải là người, nhưng cô lại không biết phải làm sao, cô vốn không muốn rời xa A Cường,càng không thể để anh biết cô đã chết, cô không muốn anh phải đau lòng, cuối cùng cô chọn cách tiếp tục ở bên cạnh anh, sống cuộc sống như người bình thường,ngày ngày anh lên rừng đốn củi, còn cô ở nhà cơm nước quần áo cho anh,cuộc sống cực khổ nhưng vợ chồng yêu thương nhau, ngày nào cũng tràn đầy hạnh phúc.

_ Nhưng chị có biết, người và ma vốn dĩ không thể ở bên nhau không?

Hồng Hạnh lên tiếng,cắt ngang dòng hồi tưởng của Vân Lan,cô mau chóng trở về với hiện tại

_ Người và ma vốn dĩ ở hai thế giới khác nhau, nếu chị cố chấp ở bên cạnh A Cường, thì cuối cùng người chịu thiệt thòi vẫn là anh ấy

Hồng Hạnh nói tiếp

_ Bởi vì chị là ma, âm khí của chị rất mạnh,nếu chị ngày đêm tiếp xúc với người sống, thì dương khí của người đó sẽ dần dần bị chị hút cạn, đến một lúc nào đó, anh ấy sẽ người không ra người,ma không ra ma,cuộc sống sẽ rất đau khổ,chị hiểu không…?

Lời nói của Hồng Hạnh như dao cứa vào tim Vân Lan, cô biết là sai nhưng con không còn con đường nào để đi, bây giờ cô từ bỏ A Cường cũng được, nhưng còn anh,anh sẽ ra sao khi biết cô vốn đã không còn ở trên thế gian này.

Hồng Hạnh nhìn Vân Lan đau khổ,cô cũng cảm thấy xót xa, nhưng hai người họ vốn không thể ở bên nhau, nếu tiếp tục gượng ép chẳng những A Cường sẽ không sống yên mà Vân Lan cũng sẽ chịu hậu quả

_ Chị có biết nếu tới ngày đi trình diện Diêm Vương Gia mà chị không đi, chị sẽ bị gạch tên trong sổ vận mệnh,mãi mãi làm oan hồn, không thể siêu sinh hay không

_Không được … Vân Lan! Em không thể vì anh mà làm hồn ma vất vưởng như vậy được

Tiếng A Cường vang lên,làm cả Vân Lan và Hồng Hạnh đều quay lại kinh ngạc. Anh đã đứng đó tự bao giờ, những lời Vân Lan và Hồng Hạnh nói,anh đã nghe hết. A Cường tiến lại gần Vân Lan nắm lấy hai bàn tay cô,siết nhẹ giọng dịu dàng

_Anh đã biết sự thật từ lâu….

_Làm sao có thể….

Vân Lan nhìn A Cường ấp úng

_ Từ sau khi em mất tích, anh đã đi tìm em, chính anh là người đã tự tay chôn cất em, chữ trên bia mộ là anh từng nhát, từng nhát khắt lên ….

Vân Lan nghe xong thì sững sốt,sau đó thì ôm lấy A Cường oà khóc, vậy ra trước giờ anh đã biết cô không phải là người, nhưng vẫn ở bên cô,anh không xa lánh cô, nếu thật sự như Hồng Hạnh nói, bây giờ cô còn có chấp ở bên anh chẳng phải là sẽ hại anh sao,nghĩ vậy Vân Lan lặp tức buông anh ra,lùi về sau vài bước

_ Em không thể tiếp tục làm hại anh nữa, em phải đi rồi

A Cường có phần không nỡ, nhưng lúc đó Hồng Hạnh đi đến chỗ hai người, đưa túi hương cho anh,khi anh nhìn xong thì nét mặt sáng lên, những lời trong túi hương nếu là thật thì duyên nợ của hai người vẫn có thể tiếp tục ở mười tám năm sau.

Anh đi lại gần Vân Lan,ôm chặt lấy cô một lúc lâu như không muốn rời

_ Mười tám năm sau khi anh đã trở thành một ông lão,em có bằng lòng lấy anh không.

_ Cho dù anh có là gì thì em vẫn sẽ mãi đi theo anh

A Cường lấy trong túi hương ra một miếng ngọc, sau đó bẻ làm đôi, anh để lại trong túi hương một mảnh,còn một mảnh anh cất vào thắt lưng. Anh đưa cả túi hương cho Vân Lan giữ

_ Mười tám năm sau, hãy mang túi này đi tìm anh nhé,anh sẽ đợi em

Vân Lan cầm lấy túi hương từ tay A Cường, bịn rịn nhìn anh thêm một lúc, sau đó quay người đi rồi dần dần biến mất

A Cường vẫn đứng đó nhìn theo hướng Vân Lan đi.Đến khi cô biến mất rồi anh vẫn không có ý định rời đi

Hồng Hạnh và cậu Hai nãy giờ chứng kiến toàn bộ câu chuyện của Vân Lan và A Cường,họ không khỏi xúc động. Hồng Hạnh còn lấy tay lau lau khoé mắt của mình. Cậu Hai thấy thế liền đưa tay lên,hứng lấy giọt nước mắt của Hồng Hạnh

_Về thôi,

Hồng Hạnh vội né sang một bên,sau đó làm như không có gì quay người đi về,bỏ lại cậu Hai còn đang bần thần trước phản ứng của cô. Nhưng rất nhanh sau đó cậu cũng dạo bước đi theo, chẳng mấy chốc cậu đã bắt kịp Hồng Hạnh

_Sao em biết vật trong túi hương có liên quan đến chuyện của họ

Cậu Hai vẫn nhìn về phía trước, cất tiếng hỏi

_Em hông biết,linh cảm mách bảo em làm zậy nên em làm thôi

_Linh cảm???

Cậu Hai lặp lại hai từ đó rồi không nói thêm gì nữa..Từ chuyện tối hôm trước cậu có cái nhìn rất khác về Hồng Hạnh,ở cô có điều gì đó thật huyền bí, xung quanh cô hay xuất hiện những điều kì lạ, kể cả cô,đôi khi lại có những suy nghĩ rất khác, cô có những linh cảm mà người bình thường không dễ gì đoán được. Cậu chợt quay sang nhìn cô

” Cô gái ngốc này…thật ra em là ai…?”