Hồng Hạnh giật mình choàng tỉnh, cô nhìn xung quanh,vẫn là khung cảnh quen thuộc,cô thở phào nhẹ nhõm, chợt cô sờ vào cổ mình, vì hơi mạnh tay nên cô la “á,” lên một tiếng,cùng lúc Hoa đại phu cũng vừa mang thuốc đến cho cô,ông nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm
_ Vẫn còn biết đau là tốt rồi, dã thi không có cảm giác đâu
Hồng Hạnh nghe đến hai từ ” dã thi ” thì nuốt ực một cái,cậu Hai trong giấc mơ cũng biến thành dã thi, gương mặt đó của cậu thật đáng sợ. Hoa đại phu đưa chén thuốc cho cô,cô đưa tay đón lấy, mắt quan sát xung quanh như tìm kiếm.
_Cậu Hai…à Diêm công tử đâu rồi
_ Công tử ra ngoài có việc rồi
Hoa đại phu trả lời nhưng mắt không nhìn thẳng Hồng Hạnh, mà ánh nhìn lại liếc vào trong, Hồng Hạnh đang bê chén thuốc lên uống nên cũng không để ý đến vẻ đáng ngờ của ông
_Ý….sao lại có nhiều gạo nếp trên giường?
Hồng Hạnh sờ tay thấy cấn cấn,trả cái chén cho Hoa đại phu,rồi thắc mắc
_ Đó là cách ta dùng để ngăn cho máu tiểu thư không bị đông lại, nếu máu đông thì cô sẽ không cử động được như người bình thường…cô sẽ thành…
_ Thôi…thôi…tôi biết rồi,Hoa đại phu đừng nhắc đến hai từ ấy nữa…ông có việc gì câng tôi giúp không?
Nghe Hồng Hạnh hỏi,Hoa đại phu suy nghĩ một lúc thì nhìn thấy Lãnh Tuấn cũng vừa chuẩn bị đi vô
_Ta còn thiếu một vài loại thuốc, tiểu thư và Lãnh Tuấn công tử có thể ra chợ mua dùm ta được không?
_Dĩ nhiên là được rồi,Hoa đại phu cứ khách sáo quá
Nói rồi Hồng Hạnh vui vẻ đi ra ngoài,cô gặp Lãnh Tuấn cũng vừa tới cửa, hai người dừng lại nói với nhau vài câu rồi cùng nhau đi ra chợ
Hoa đại phu chờ Hồng Hạnh và Lãnh Tuấn đi khuất rồi mới vội vã đi sâu vô trong nhà. Gần chỗ nhà bếp phía sau nơi chuyên để mấy lọ thuốc bôi hay rượu xoa bóp có một mật thất,khi ông xê dịch một lọ thuốc gần trong gốc,thì tủ đựng rượu tự động nhích sang một bên,để lộ một lối đi xuống mật thất, Hoa đại phu vội vã đi xuống dưới, sau đó bên ngoài,cánh cửa tự động đóng lại, tủ đựng rượu quay trở lại vị trí ban đầu, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cậu Hai đang ngăm mình trong bồn nước gạo nếp,xung quanh cậu rắn độc bò ngổn ngang, chúng trườn lên đầu, lên mặt,lên vai cậu, có con còn đang thè lưỡi phát ra tiếng kêu rè rè, cậu Hai vẫn ngồi im,mắt nhắm lại, để mặt cho bọn xà độc tự do lộng hành trên cơ thể cậu
Hoa đại phu đã xuống tới chỗ cậu Hai ngâm thuốc, ông khẽ quan sát nét mặt của cậu,rồi sau đó động tác dứt khoát,chụp một con rắn đang bò trên vai cậu,ông bóp miệng nó để lộ mấy cây răng năng chứa đầy độc tố,sau đó ông từ từ kê sát con rắn vào cổ cậu Hai,để cho phần miệng chạm vào vết thương của cậu,kế đó ông thả tay ra,con rắn bất ngờ được thả tự do,nó cắn phập một cái vào cổ cậu, chân mày cậu Hai hơi nheo lại, nhưng mắt vẫn không hề mở ra
Một lúc sau,mặt cậu Hai tái dần đi,môi trở nên tím đen, cậu đang cắn chặt răng nén đau, bên trong người cậu, một luồng khí nóng chạy từ đầu xuống chân, luồng khí đi đến đâu,cơ quan nội tạng như bị thiêu đốt đến đó, cả người cậu mồ hôi tuông ra như tắm,một lúc sau nước trong bồn cũng từ từ bốc khói,lũ rắn thấy nóng cũng bỏ chạy tán loạn.
Hoa đại phu đứng bên ngoài nét mặt căng thẳng,ông đang dùng cách lấy độc trị độc trị cho cậu Hai,ông dùng nọc độc của loài rắn độc nhất,đưa vô cơ thể cậu Hai, hai loại độc rắn và độc dã thi sẽ đối chội với nhau, độc dã thi là loại độc chí âm chí hàn,nó có khả năng đông cứng cơ quan nội tạng của con người,làm cho thân thể mất đi sự tuần hoàn máu,khiến các cơ quan không còn hoạt động được, dẫn đến con người bị mất đi tri giác, tay chân cứng đờ và không dễ dàng trong mọi hoạt động, còn nọc độc rắn thì lại ngược lại,nó tấn công vào sự tuần hoàn của con người lúc này đang bị độc dã thi khống chế, vô tình đối chội trực tiếp với nhau,gây ra hiện tượng tương sinh tương khắc, nếu thành công cả hai loại độc này hoà lẫn vào nhau,sau đó tạo ra một luồng khí cực nóng,chảy vào trong huyết quản,giải phóng cho các cơ quan nội tạng đang bị đông cứng, đồng thời bị phản ứng của cơ thể đẩy ngược trở ra,nếu cơ thể vật chủ mạnh,máu sẽ có màu đen, được tống khứ ra ngoài một cách dễ dàng,độc dã thi và độc rắn từ đó mà biến mất,điều đó chứng tỏ,Hoa đại phu đã thành công,còn nếu không,hai loại độc này tự hoà trộn vào nhau và lưu lại trong cơ thế vật chủ,từ đó sẽ khiến người muốn sống không được,mà chết cũng không xong,cơ thể sẽ bị dày vò đau đớn vô cùng.
Hoa đại phu cứ đi qua đi lại xem xét tình hình cậu Hai,ông căng thẳng đến mức,mồ hôi lạnh tuông ta không ngừng,sắp tới là thời khắc vô cùng quan trọng, ông phải canh đúng thời gian để châm huyệt đạo cho cậu Hai, giúp giải phóng độc tố ra ngoài,nếu nhanh quá thì sẽ không có tác dụng,hai loại độc chưa kịp kết hợp lại thì các cơ quan sẽ không được giải phóng đúng lúc,xem như thất bại,còn nếu chậm quá, hai loại độc này không đưa ra khỏi cơ thể kịp lúc,tất nhiên sẽ tồn động trong cơ thể cậu Hai,hậu quả nhất định rất khủng khiếp …
Kim châm đã cầm sắn trên tay,chỉ cần đợi thời cơ đến nữa thôi…
_Hoa đại phu,chúng tôi muốn gặp hoa đại phu
_ Hoa đại phu ông mau giao cô gái bị nhiễm độc dã thi ra đây,chúng tôi không thể để cô ta ở trong thôn được
_ Hoa đại phu nếu ông không ra chúng tôi sẽ đốt y quán,thiêu rụi cô gái đó cùng với tâm huyết của ông..
Phía bên ngoài,khung cảnh vô cùng hổn loạn,Hoàng Phong và tiểu Thúy cố sức ngăn cản bọn người trong thôn đang rất hung hăng, không biết làm sao mà họ lại biết được Hồng Hạnh đang bị nhiễm độc, họ gồm già trẻ lớn bé đang tụ tập bên ngoài y quán, ai nấy điều lớn tiếng đòi Hoa đại phu giao Hồng Hạnh ra, họ nhất quyết muốn hoả thiêu Hồng Hạnh để tránh cho việc cô trở thành dã thi sẽ đi hại dân lành.
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng,Hoa đại phu phân vân không biết phải làm thế nào,cậu Hai trong khi mắt vẫn đang nhắm nghiền, miệng phát ra tiếng nói
_Ông cứ đi ra ngoài trước,một mình ta có thể chịu đựng thêm một lúc
_Vậy công tử cố đợi ta nhé
Hoa đại phu nói xong liền lặp tức đi ra ngoài,đám đông trông thấy ông lại càng nhốn nháo hơn nữa
_Hoa đại phu, mau giao cô gái đó cho chúng tôi
_Hoa đại phu ông không thể dùng an nguy của dân trong thôn mà che giấu cho cô gái ấy được…
_Hoa đại phu…hoa đại phu …
Hoa đại phu dang hai tay ra trước mặt, làm động tác trấn an mọi người, sau đó ông tiến lại gần hơn một chút,từ từ chậm rãi giải thích với họ
_Thật ra ta đang nghiên cứu thuốc điều trị độc dã thi,nếu như thành công sau này chúng ta sẽ không còn sợ bị dã thi cắn nữa,buổi tối có thể an tâm ra đường,cuộc sống mọi người sẽ trở lại như trước.
“Lao xao, rì rầm bàn tán”
_Nhưng ông có chắc sẽ trị khỏi cho cô ta? Lỡ như thất bại, chả phải trong thôn lại có thêm một con dã thi?
_Chúng ta không nên vì một người ngoài mà mạo hiểm…
Có mấy người quá khích cứ nhào tới,như muốn tấn công cả Hoa đại phu,khung cảnh càng lúc càng hỗn loạn, chợt Hồng Hạnh và Lãnh Tuấn cũng vừa mua thuốc về tới, họ vừa đi vừa cười nói, một người trong đám đông trông thấy hai người liền là to, tiếp theo là ào ào lao tới chỗ Hồng Hạnh
_Cô ta kìa …cô ta ở kia kìa,mau đế bắt cô ta đi
_Bắt cô ta đi hoả thiêu, đừng để cô ta cắn trúng…
_Đi đi nhanh lên bà con
Hồng Hạnh nghe mọi người hô hoán đến bắt mình thì có vẻ hơi sững sốt, thấy ai ai cũng hung hãn tiến về phía mình,cô bất giác lùi lại vài bước, Lãnh Tuấn thấy Hồng Hạnh có vẻ hoảng sợ thì cũng tiến ra phía trước,anh đứng án cô lại,mục đích muốn che chở cho cô
_Các người mà còn bước tới thì trách ta…
Vừa nói Lãnh Tuấn vừa đưa thanh kiếm ra trước mặt,dân trong thôn ai nấy đều tỏ vẻ hung hăng, nhưng thực chất cũng chỉ là những người lao động bình thường,họ vốn không giỏi đánh đấm, cho nên khi thấy Lãnh Tuấn nói như thế, họ chợt dừng lại, ngập ngừng không dám tiến tới
_Lãnh Tuấn! Ai nấy đều biết anh là người giỏi đánh nhau, nhưng chúng tôi không sợ anh đâu,nếu anh còn bảo vệ cô ta,chúng tôi sẽ không khách sáo…
Một người đàn ông vừa nói vừa chầm chậm đi tới, mấy người phía sau nghe thấy vậy cũng trở nên gan dạ hơn, họ lại cùng nhau sấn tới, ép Lãnh Tuấn và Hồng Hạnh phải lùi về sau liên tục, họ bước tới một bước,Hồng Hạnh và Lãnh Tuấn lại phải lùi thêm một bước, bất chợt một người nào đó nhanh chóng lao tới,đẩy Lãnh Tuấn sang một bên, những người còn lại cũng tiếp sức, ép Lãnh Tuấn tránh ra khỏi Hồng Hạnh.
Lúc này Hồng Hạnh bị bao vây xung quanh, cô nhìn nét mặt ai nấy đều không có thiện chí, họ như chực sẽ ăn tươi nuốt sống cô,nếu như cô không đi theo họ
Hồng Hạnh còn đang bối rối không biết phải làm sao thì một gã đàn ông cao to, bước tới,nắm lấy cổ tay cô,rất mạnh, kéo cô đi theo ông ta,vì là thân gái sức yếu vốn không thể địch nổi sức khỏe của nam nhân,trong người lại bị nhiễm độc,cho nên Hồng Hạnh cứ thế bị lôi đi, bọn người còn lại cũng đi theo,vừa đi vừa tạo thành rào cản,để không ai có thể ra tay cứu được Hồng Hạnh.
Bỗng từ trong nhà,một thanh gỗ bay ra, lao thẳng đến đám người trong thôn, một số người ở vòng ngoài bị thanh gỗ va trúng, ôm đầu té xuống,gã đàn ông đang nắm kéo Hồng Hạnh thấy thế liền quay mặt lại,xem xem có chuyện gì.Không để gã đợi lâu,một thanh kiếm cũng nhanh chóng phóng trúng đầu gã, gã bất ngờ không né kịp, cũng cùng chung cảnh ngộ với mấy người kia.
_Ai dám động đến mợ Hai của Diêm Van An này
Hồng Hạnh nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, nỗi sợ ban nãy tiêu tan đi không ít, cô liền vụt chạy về hướng phát ra tiếng cậu Hai, bọn người kia lúc này mới kịp phản ứng liền chạy theo muốn bắt Hồng Hạnh lại.
Lãnh Tuấn lúc này mới phóng tới, lộn nhào qua mấy người đó, dùng vai họ làm bàn đạp, chỉ trong tích tắc đã chắn trước mặt họ,phía sau là Hồng Hạnh đang vội vã chạy về hướng y quán