Hồng Hạnh đã hôn mê hai ngày, lâu lâu trên trán cô còn toát mồ hôi lạnh, cậu Hai túc trực bên cô, cảm thấy bất lực vì không thể làm được gì, Nhất Hàn vẫn đều đặn sắt thuốc bổ cho cô, vẫn thường xuyên kiểm tra mạch tượng,xem có khá hơn hay không, nhưng hầu như vẫn vậy,mạch cô vẫn đập loan xạ,lúc mạnh lúc yếu, Nhất Hàn đã nghiên cứu rất nhiều y thư,cả sổ ghi chép của Hoa đại phu để lại,nhưng tuyệt nhiên không thấy có trường hợp nào giống như cô. Lãnh Tuấn đã đi đến thôn Thiên Thạch cùng với Tiểu Thúy, bởi vì cậu Hai biết bà Hai nhà họ Diêm của cậu có học thuật sĩ,chắc chắn đối với những bàn môn tà đạo này bà sẽ không lạ lẫm gì, đưa bà đến đây xem qua hiện tượng của Hồng Hạnh,có lẽ bà sẽ giúp được.
Buổi sáng hôm đó khi vừa định đến y quán từ giã Hồng Hạnh và cậu Hai,Lãnh Tuấn đã rất kinh ngạc và xót xa khi thấy Hồng Hạnh yếu ớt nằm trên giường, hỏi thăm tình trạng qua Nhất Hàn,anh biết Hồng Hạnh đang gặp nguy hiểm, sau khi được sự ủy thác của cậu Hai, Lãnh Tuấn tức tốc lên đường, sau một ngày một đêm đi không ngừng nghỉ, cuối cùng anh và tiểu Thúy cũng đã đứng trước cổng của Diêm gia, ngựa vừa dừng dây cương Tiểu Thúy đã vội vã đi vào Diêm gia trang, nó có giữ bình tĩnh đi thẳng đến chỗ bà Hai, cố tránh giáp mặt với những người khác, để tránh bị dò hỏi lằng nhằng, nhất là bà Cả, bởi vì nó biết bà Cả không ưa mợ nó, lỡ như bà ta biết chuyện, bà ta lại gây khó dễ khiến bà Hai không thể đến thôn Kim Bình, chẳng phải hi vọng cuối cùng để cứu Hồng Hạnh sẽ đi toi sao, nó càng lo sợ hơn khi nghe tin Diêm lão gia đã đi diện kiến Doãn đại nhân ở kinh thành, người được coi là có thể chống lưng cho Hồng Hạnh đã đi rồi, toàn bộ quyền hành hiện tại chắc chắn do bà Cả nắm giữ, việc bà ta muốn gây khó dễ cho bà Hai để ngăn bà đi cứu Hồng Hạnh lại càng dễ như trở bàn tay, Tiểu Thúy nghĩ như vậy nên nó càng cố gắng đi nhanh hết mức có thể, gia nhân trong nhà gặp nó, ngạc nhiên kéo nó lại hỏi nó cũng vội gạt đi, cứ nhắm hướng phòng bà Hai mà đi thẳng.
Tiểu Thúy cứ cuối đầu đi như vậy, mặt mài thì vô cùng khẩn trương, nó sợ đến mồ hôi tuông ta như tắm, ai nhìn thấy nó cũng vô cùng kinh ngạc vì đáng lý ra nó đang đi cùng cậu mợ nó du ngoạn ở ngoài kia mà,bây giờ lại lấm la lấm lét cuối đầu đi thẳng,tất nhiên ai thâý cũng không tránh khỏi sự nghi ngờ. Cuối cùng tiểu Thúy cũng đi được tới phòng bà Hai,nó liền vội vàng gõ cửa, giọng nói gấp gáp giống như nếu nó không nói thì sẽ không còn cơ hội để nói nữa
_Dạ thưa bà …bà ơi…bà mau đi cứu mợ Hai đi bà…bà ơi…mợ con đang gặp nguy hiểm …bà mau đến cứu mợ con đi bà…
Nó đập cửa bành bạch, nhưng không có ai trả lời, nó đành đánh liều mở cửa đi vô, trong phòng không có ai,nó càng thêm lo lắng, bà Hai Diêm lại không có ở trong phòng, nó biết phải tìm bà ở đâu đây, tay chân nó luống cuống, đang suy nghĩ những chỗ bà Hai hay đi tới, nhưng Diêm gia rộng lớn như thế thì biết bà ở đâu mà tìm, trước giờ bà Hai nổi tiếng an phận thủ thường, ngoài nhà ăn và thư phòng Diêm lão gia bà Hầu như chỉ ở miết trong phòng,ít qua lại với ai,kể cả bà Cả, chí đến khi Hồng Hạnh được gả vào đây,tiểu Thúy mới thấy bà trò chuyện với mợ, cho nên nó mới cả gan vừa tới cửa đã nói hết cho bà Hai nghe, nhưng khổ nỗi bà lại không có trong phòng. Tiểu Thúy liền đánh liều đi qua thư phòng lão gia, nhưng vừa bước ra khỏi cửa phòng bà Hai, nó liền giật nẩy mình khi nghe một giọng nói quen thuộc vang lên
_ Tiểu Thúy..! Sao mày lại ở đây? Không phải mày đang đi theo hầu cậu Hai sao…cậu Hai về rồi à..? Đâu có tao đâu có thấy cậu mợ ra vắng an bà Cả đâu…mày lười biến trốn về đúng không…?
Giọng cô tiểu thư Lăng Khả Khả nói như tát nước vào mặt tiểu Thúy, cô này trước mặt mấy người có vai vế trong nhà thì dở giọng hiếu lễ ngọt ngào,còn nói chuyện với gia nhân trong nhà thì lên giọng kể cả, chanh chua,quát tháo, cô ta còn hay kiếm chuyện để hành hạ người khác,cho nên những a hoàn như tiểu Thúy trong thấy cô ta thường hay lãng sang đường khác để đi, nếu vô tình đụng trúng cô ta có khi còn rướt hoạ vào thân,gia pháp tới liền
_Mày câm hay sao mà tao hỏi không trả lời…à hay bây giờ mày nghĩ mày đi theo hầu con nhỏ nhà quê đó được cậu Hai cưng nựng nên mày không coi ai ra gì…
Thấy cô ta lên giọng quát tháo,còn đổ oan cho mình,tiểu Thúy ấp úng kèm theo tay chân rung lẩy, bây giờ đang có việc gấp mà lại tìm không gặp bà Hai, còn bị Lăng Khả Khả kiếm chuyện cản trở, tiểu Thúy tâm trí rồi bời, uất ức quá,nó quỳ xuống vừa lạy vừa khóc bù lu bù loa
_Khả Khả tiểu thư xin cô tha cho con, con còn việc gấp phải đi cứu người, cô có đánh có phạt,có thể đợi con tìm được bà Hai rồi hãy tính không … huhuhu
Lăng Khả Khả thấy mình chưa làm gì mà tiểu Thúy đã khóc lóc ỷ oi như vậy, cũng lấy làm ngạc nhiên lắm, nhưng khi nghe nó nói đến đoạn liên quan tới mạng người thì cô ta liền tỏ ra nghi ngờ, tiểu Thúy theo hầu Hồng Hạnh và cậu Hai,bây giờ lại chỉ có mình nó trở về,nhất định hai người kia đã gặp chuyện, nó lại cuống quýt như vậy,thì khả năng cô ta nghĩ đến có thể xảy ra, nhưng vấn đề là ai trong hai người kia,là Hồng Hạnh hay cậu Hai, hoặc có thể là cả hai, mãi suy đoán cũng không phải là cách, cô ta chiếu ánh nhìn nham hiểm về tiểu Thúy, giả vờ đi đến đỡ tay nó lên, giọng nhẹ nhàng,đổi cách xưng hô ngay
_ Tôi đâu có nói là sẽ phạt em đâu, nào…đứng lên đi, ở đây không có ai,em cứ từ từ bình tĩnh nói xem,đã xảy ra chuyện gì …
Lăng Khả Khả đinh ninh rằng với giọng nói ngọt ngào và cách đối xử ân cần của mình,tiểu Thúy sẽ ngoan ngoãn nói cho cô ta biết tất cả mọi chuyện, ai ngờ ngoài việc nó cứ khóc,kêu cô ta cho nó đi tìm bà Hai thì nó cũng không nói thêm gì nữa, mất kiên nhẫn cô ta liền nổi giận,đẩy tiểu Thúy một cái thật mạnh,làm nó té xuống đất, bàn tay cạ xuống nền chảy cả máu
_ Con ranh kia,mày chỉ là con ở mà tao đối xử dịu dàng mày lại lên mặt, được rồi,để tao đưa mày đến gặp bà Cả, cho mày ăn gia pháp thử coi mày có còn cứng họng nữa hay không.?
Cô ta quay qua kêu lớn
_ Người đâu…lôi con tiểu Thúy này ra nhà lớn,để tao….
_ Khả Khả….có chuyện gì mà phải kinh động đến bà Cả vậy …
Tiểu Thúy đang run cả người lo lắng vì sợ bị mang đến chỗ bà Cả,bà ta là cô của Lăng Khả Khả thế nào cũng sẽ tin lời cô ta bịa đặt, nó bị phạt thì không sao,chỉ sợ như nó nghĩ ban đầu, hai người họ sẽ ngăn cản bà Hai đi cứu Hồng Hạnh,như vậy tính mạng cô sẽ nguy hiểm, tiểu Thúy đanh tính tới đường nếu bị ép buộc,nó sẽ bỏ chạy,cùng lắm thì bị đánh sau đó thì bị đuổi đi,nhưng Hồng Hạnh sẽ có cơ hội sống sót, còn hơn là nó bị đánh mà Hồng Hạnh lại không được cứu
_ Con chào bà Hai….bà Hai con nhỏ người hầu….
Lăng Khả Khả định lên tiếng bịa đặt đổ tội cho tiểu Thúy, cô ta muốn tiểu Thúy bị phạt, bà Hai nhìn cô ta sau đó lại nhìn tiểu Thúy,mắt bà hơi nheo lại
_Tiểu Thúy lời Lăng tiểu thư nói có đúng không..?
_Bà Hai lời con nói tất nhiên là…
Lăng Khả Khả vội vàng lên tiếng,cướp lời tiểu Thúy, bà Hai liền chiếu ánh nhìn nghiêm nghị nhìn cô ta, biết là có hơi lố, cô ta liền im bặt,nhưng vẫn nhìn tiểu Thúy ánh mắt đầy sự uy hiếp
_ Dạ bà Hai không phải con có ý hỗn láo với Khả Khả tiểu thư đâu,tại con…tại con lo cho mợ Hai cho nên con…
Tiểu Thúy chưa nói hết câu,bà Hai đã ngắt lời nó sau đó bà quay sang nhìn Lăng Khả Khả
_ Ta hiểu rồi,Khả Khả con về phòng đi, chuyện của tiểu Thúy ta sẽ lấy lại công bằng cho con,còn tiểu Thúy đi theo ta….
Lăng Khả Khả có vẻ không cam tâm, nhưng vì người đang đứng trước mặt cô ta là bà Hai nhà họ Diêm,cho nên cô ta có hống hách cách mấy cũng phải kiên dè, không dám cãi lại, cô ta liền dùng dằng bỏ đi
_ Bà Hai ơi…bà Hai …con xin bà…bà hãy cứu mợ con…
Thấy Lăng Khả Khả bỏ đi rồi tiểu Thúy liền bò lại ôm chân bà Hai,nó vừa van xin bà,vừa khóc lóc,trông rất đáng thương. Bà Hai liền đỡ nó lên, ra hiệu cho nó đi vô phòng, bà kêu nó ngồi xuống, sau đó bà cẩn trọng đi đến cánh cửa, nhòm ngó xung quanh, rồi mới đóng cửa lại…
_ Khoan hãy khóc…kể rõ mọi chuyện cho ta nghe nào…
Tiểu Thúy nghe lời bà Hai,nó không khóc nữa, nhưng vẫn còn ấm ức, nó vừa kể lại đầu đuôi cho bà Hai nghe lâu lâu lại nấc lên mấy tiếng, bà Hai nghe xong, trầm tư một lúc, sau đó bà kêu nó ra ngoài đợi, bà ở trong phòng thu dọn hành lý, cùng với đồ nghề trừ tà, một lúc sau thì bước ra ngoài,trên người đã trang bị đầy đủ,giờ chỉ việc đến thẳng thôn Kim Bình cứu Hồng Hạnh thôi..
Bà Hai cùng tiểu Thúy vội vã đi ra ngoài, vừa đi đến cửa chính đã thấy bà Cả cùng với tiểu thư Lăng Khả Khả đứng đợi sẵn ở đó, bà ta vừa nhìn thấy bà Hai liền tiến lại gần, nở nụ cười giả lả, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ uy nghi và có phần đe doạ
_ Chào chị Cả
Bà Hai hơi cuối người hành lễ với bà ta
_ Em Hai đó à..mới sáng sớm em dẫn theo con hầu tiểu Thúy định đi đâu vậy…
_ Tụi em có chút chuyện gấp phải đi ra ngoài, nên không kịp báo với chị Cả, em định khi trở về sẽ đến tạ lỗi với chị sau
Bà Cả phe phẩy cái quạt, đi một vòng xung quanh bà Hai,giọng nói có vẻ bình thường nhưng lại ẩn chứa sự thách thức, bà ta chậm rãi nói rõ từng câu chữ, nhưng ý tứ rõ ràng, bà ta đang muốn cảnh cáo bà Hai về vị thế của mình trong Diêm gia,bà ta muốn dùng quyền hành để ép bà Hai không được đi đến thôn Kim Bình
_ Em còn nhớ đến chị Cả này thì thật vinh hạnh cho chị quá, lão gia đã đi lên kinh thành diện kiến Doãn đại nhân cũng là anh trai ruột của chị, trước khi đi,lão gia cũng có dặn,mọi việc lớn nhỏ trong nhà này đều phải thông qua chị, nếu em muốn đi đâu cũng phải được sự đồng ý của chị,còn không …mong bà Hai lượng thứ quay trở vô nhà,an phận làm bà Hai Diêm của em đi….còn chuyện khác cứ để bà Cả như chị đây lo liệu….