Bỗng nhiên cô nghe âm thanh ” phạch phạch ” rất to từ sau lưng vọng tới, kèm theo đó là luồng gió rất mạnh như muốn thổi tung mọi thứ, Hồng Hạnh phải cố trụ đôi chân xuống đất bằng hết sức của mình nếu không, có khi cả cô cũng bị làn gió kia thổi bay đi.
” Gió từ đâu thổi đến mà mạnh thế nhỉ “
Hồng Hạnh thầm nghĩ, đột nhiên hoà theo luồng gió kia phảng phất một mùi hương quen thuộc, Hồng Hạnh theo quán tính đưa mũi ra hít lấy hít để, nhưng vì đang bận phải chống đỡ cơn gió, kèm theo tóc cô đang bị cuốn theo chiều gió kia, cho nên dù cố cách mấy Hồng Hạnh cũng chỉ ngửi được mùi hương đó ở gần bên cạnh,chứ không thể nào lần theo nó mà tìm ra nguồn cơn được.
Hồng Hạnh chống chọi cũng được một lúc, cho đến khi cảm thấy xung quanh đã trở lại yên tĩnh, gió cũng không còn thổi nữa, cô liền mở mắt ra nhìn, lạ thay những oan hồn ban nãy rất nhiều, sao tự dưng giờ lại không thấy đâu nữa, phải chăng họ đã bị cơn gió lúc nãy thổi bay cả rồi, Hồng Hạnh thầm nghĩ lại cho là mình quả thật rất thông minh, chuyện cao siêu như thế mà cũng đoán ra được, xem ra lưu lạc bên ngoài một thời gian cũng giúp cho đầu óc được khai thông rồi, nghĩ là nghĩ như vậy, cô vẫn thận trọng nhìn ngó xung quanh, xem có thật tất cả bọn họ đã bay đi hết, có còn ai “chống chọi ” giỏi như cô mà trụ lại được hay không. Sau cùng cô lại một lần nữa tự gật đầu tán thưởng bản thân có sức chịu đựng ” phi thường” hơn người, cho nên chỉ một mình cô còn ở lại trên mặt đất mà thôi
_ Chị ơi…chị ơi…chị không sao chứ
Tiếng ai văng vẳng giống như tiếng của bướm Vân Phong, Hồng Hạnh quay lại trố mắt nhìn, trước mặt cô không còn là cô bé Vân Phong nhỏ nhắn đáng yêu thường ngày nữa, mà nó hiện giờ là một con siêu bướm ” to chà bá lửa ”, hai cánh của nó thôi cũng bằng hai Hồng Hạnh gộp lại, thân nó thì cao và bự, hai mắt nó lồi ra trông hơi dị dị, cái miệng nó thì đang nhóm nhép phát ra tiếng hỏi han Hồng Hạnh, cũng may đối với mấy hiện tượng dị thường cô đã gặp qua không ít, chứ nếu không cô sẽ giống như Tiểu Thúy té xỉu mất rồi
_ Á…. yêu quái…
Tiếng la thất thanh của Tiểu Thúy kèm theo là tiếng “bộp ” ngã xuống của nó, tiểu Thúy từ xa trông thấy bướm Vân Phong thì quả thật như Hồng Hạnh đoán, nó sốc đến té xỉu, tội nghiệp con bé, mấy lần trước cô gặp chuyện kì quái, lần nào nó cũng may mắn còn đang chìm trong giấc ngủ, bây giờ mộng đẹp đâu không thấy, chỉ thấy nó đang nằm chổng vó giữa sân, Lãnh Tuấn và Nhất Hàn ai nấy đều bận chiến đấu với bọn dơi, không ai “rãnh tay” để bế nó lên đưa vào nhà, họ cũng không chú ý đến tận đây mà nhìn thấy Vân Phong, hoặc giả họ có thấy nhưng cũng không sốc đến mức như tiểu Thúy
_ Này…em có thể hoá nhỏ lại như cũ không, chị sợ lại có thêm người ngã xuống giống tiểu Thúy nữa…
Vân Phong nghe xong thì ngoan ngoãn gật đầu, rồi thân hình to lớn của nó từ từ thu bé lại, nó lại trở về hình dạng bướm Vân Phong nhỏ nhắn đáng yêu như lúc đầu
Bà Hai với thân xác thực tại đã hoàn về chủ cũ, bà từ trong nhà lao ra,trong thấy có rất nhiều dơi đang bao vây y quán, tức thì bà dùng thanh kiếm đồng tiền,vẩy máu lên trên đó,rồi lẩm nhẩm đọc bùa chú, thanh kiếm tự động bay đi, nó bay xuyên qua đám dơi trước mặt, rồi đâm thẳng vào con dơi chúa đang lơ lửng ở cách đó không xa, lặp tức con dơi chúa bị đâm chết, cái xác nó còn ghim trên thanh kiếm bay thẳng đến gốc cây gần đó, những con dơi còn lại,sau khi dơi chúa chết cũng tự động rơi xuống, một lúc sau cả sân y quán chất đầy xác dơi, chúng nằm ngổn ngang,la liệt từ đằng sau cho đến trước cửa y quán.
Lúc này Lãnh Tuấn và Nhất Hàn mới có thể buông cây đuốc trên tay xuống, Nhất Hàn liền chạy đến đỡ tiểu Thúy và bế nó đi vào trong, Lãnh Tuấn cùng bà Hai đi đến vòng tròn lửa,bên trong cậu Hai vẫn ôm chặt Hồng Hạnh không buông, ngọn Liên Đăng cũng đang cháy hừng hực, một điềm báo tốt lành cho mọi người.
Bà Hai ra hiệu cậu Hai bế Hồng Hạnh trở ra,rồi đặt xuống đất, sau đó bà cầm ngọn Liên Đăng đi đến trước mặt oan hồn của Hồng Hạnh, bà gật đầu kêu cô nhắm mắt lại, Hồng Hạnh vừa khép nhẹ đôi mi,thì cả cơ thể trở nên nhẹ bỏng, cảm giác như có thể bay lên không trung,sau đó cô nghe thấy tiếng bà Hai thì thầm
_ Con hãy ráng chịu nóng một chút, sau khi ta làm phép xong là con có thể trở về cơ thể mình rồi…
Bà Hai vừa nói dứt lời, Hồng Hạnh quả thật cảm giác cả người như đang bị thiêu đốt, hơi nóng ở đâu bốc lên ngùn ngụt, cô phải liên tục lấy tay lau lau mồ hôi trên trán, thật sự rất nóng, Hồng Hạnh cảm giác như không thể chịu đựng được nữa rồi
Bà Hai sau khi thành công thu phục hồn phách của Hồng Hạnh vào trong Liên Đăng, liền đưa ngang tầm mắt, tập trung vào đó lẩm nhẩm niệm bùa chú, Hồng Hạnh ở trong Liên Đăng càng lúc càng nóng, tay chân đã bắt đầu không yên, cứ nhảy nhót lung tung để tránh sức nóng toả lên, cô nhảy đến nổi cây đèn trong tay bà Hai cứ động đậy, bà Hai sau khi kết thúc niệm bùa chú thì gõ vào Liên Đăng một cái ” bóc” Hồng Hạnh ở trong liền mất thăng bằng té nhào xuống, sau khi mở mắt đã thấy cậu Hai vẻ mặt mong đợi nhìn cô
Hồng Hạnh chớp chớp mắt mấy cái nhìn cậu Hai, được gặp lại cậu thật là may mắn, cảm giác giống như rất muốn ôm chầm lấy cậu, nhưng lại e ngại, Hồng Hạnh đành dùng nụ cười thân thiện hết cỡ để che đi sự ” thèm muốn” của mình. Cô còn chưa kịp nhận ra mình vốn dĩ đang ở trong vòng tay của cậu, thì cậu đã siết chặt lấy cô, giọng có phần xúc động, cậu thủ thỉ chỉ đủ để một mình cô nghe thấy
_ Em tỉnh rồi thật là tốt quá!
Hồng Hạnh nghe rất rõ lời cậu nói, nhưng lại chưa dám tin vào tai mình, cô rất muốn kêu cậu nói lại lần nữa, nhưng sợ làm cậu ngại nên thôi. Lãnh Tuấn đứng ở bên cạnh ánh mắt xa xăm, không biết đang vui hay buồn.
_ Hồng Hạnh tỉnh rồi thật tốt quá, Diêm công tử và Lãnh Tuấn đại ca lo cho cô lắm đó
_ Còn có em nữa…mợ Hai …
Nhất Hàn còn chưa nó xong thì Tiểu Thúy từ trong chạy ra, mếu máo đến bên cạnh Hồng Hạnh, nó mừng đến phát khóc, mợ Hai yêu quí, thân thương của nó rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi, sau này nó không còn sợ lại bị đưa đi làm người hầu chạy việc nữa, công việc đó vừa cực vừa dễ bị người ta ăn hiếp nữa, ở bên cạnh mợ Hai nó ” có uy” hơn nhiều.
Hồng Hạnh mỉm cười lấy tay quẹt nước mắt cho Tiểu Thúy, không ngờ nó lo lắng cho cô đến vậy, cô liếc nhìn Nhất Hàn, sau đó đến Lãnh Tuấn, cô dịu dàng nói
_ Cám ơn mọi người, các anh đã vất vả rồi…
Lãnh Tuấn cười buồn nhìn cô, sau tất cả mọi chuyện cô vẫn dùng lời lẽ khách sáo đó để nói với anh, xem ra trong lòng cô anh quả thật chỉ tồn tại ở vị trí một người bạn, ánh mắt Lãnh Tuấn lại chất chứa nổi buồn man mác, nhìn thấy ánh mắt của Lãnh Tuấn nhìn Hồng Hạnh, cậu Hai chợt cau mày, sau đó ngay lặp tức đứng lên, kéo theo Hồng Hạnh mặt không thèm nhìn bọn người Lãnh Tuấn, dứt khoát kéo tay Hồng Hạnh đi vô nhà
_ Em cũng mệt rồi, nên vào nghỉ ngơi thôi, còn chuyện khác ngày mai hãy nói …
Hồng Hạnh còn chưa kịp phản ứng đã bị cậu Hai kéo bay vô nhà, cô lại lần nữa vừa ngượng vừa thấy có lỗi với mọi người, cô đành vẫy vẫy tay ra hiệu tạm biệt, rồi để mặc cho cậu Hai kéo vô trong. Những người ở lại cũng chỉ biết đứng nhìn nhau,sau đó ai lại về nhà nấy, phải nghỉ ngơi thôi,đêm nay thật vất vả rồi
Lãnh Tuấn đứng nhìn mọi người lần lượt trở vô y quán, chỉ còn lại một mình, anh buồn bã quay người bước đi trở về nhà, Hồng Hạnh đã tỉnh lại, đối với mọi người tất nhiên là một điều đáng mừng, nhưng đi kèm với nó là một ngày không xa anh phải thật sự chia tay với Hồng Hạnh, dẫu biết cô vốn dĩ không thuộc về mình, nhưng nỗi niềm đơn phương đó, đâu ai hiểu thấu, một mình rảo bước trên con đường vắng, Lãnh Tuấn không phát hiện ra sau lưng anh, có ai đó đang lén lút lấp ló đi theo mình, cho đến khi Lãnh Tuấn đi đến gần một quán rượu, ánh đèn từ trong quán hắt ra, rọi bóng anh in dưới mặt đường, Lãnh Tuấn mới phát hiện sau lưng anh còn có ai đó đang đi cùng, nhưng khi quay đầu lại anh lại không thấy ai, linh cảm nhà nghề nói cho Lãnh Tuấn biết anh đang bị người khác theo dõi, anh liền tăng tốc đi nhanh đến con hẻm đằng trước, người đó thấy anh đi nhanh cũng vội vàng đuổi theo, khi đi đến bờ tường, Lãnh Tuấn vội nép mình vô góc, sau đó đột ngột đi ra, anh hơi bất ngờ khi thấy người trước mặt anh là một cô gái, một cô gái rất xinh đẹp, Lãnh Tuấn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng lời nói có phần dịu giọng, anh cất tiếng hỏi
_ Sao cô nương lại đi theo tôi…?
Cô gái bị bất quả tang rành rành, nhưng lại không chịu thừa nhận, cô ta dùng ánh mắt đáng thương nhìn thẳng vào Lãnh Tuấn, giọng rất đỗi dịu dàng
_ Thật ra tôi không phải cố tình đi theo tráng sĩ, chỉ là thấy anh đang đi cùng hướng với tôi, vì trời tối lại sợ gặp người xấu, cho nên tôi lén lút đi theo sau anh, mong có thể đi nhờ anh một đoạn, nhưng vì e ngại nên tôi không dám nói ra, mong tráng sĩ thứ lỗi
Lãnh Tuấn nghe cô gái ấy nói có phần thông cảm, đúng là trời đã rất khuya rồi, mà thân gái dặm trường đi một mình thật quá nguy hiểm, Lãnh Tuấn ngẫm nghĩ một lát thì đưa ra đề nghị
_ Tôi là Lãnh Tuấn trước đây có làm nha sai ở nha môn, nếu cô nương không ngại tôi xin được phép đưa cô về nhà…
Cô nương ấy nghe Lãnh Tuấn nói vậy thì khuôn mặt hiện rõ sự mừng rỡ, liền rối rít cám ơn anh, sau đó họ cùng nhau đi về nhà cô gái đó, trên đường đi cô ấy tự giới thiệu mình là Nhã Lam, người thôn Kim Liên ngay kế bên thôn Kim Bình, vì có việc về quê thăm bà con nên đã ở đây được mấy hôm, do nghe tin mẹ bệnh nặng nên mặc kệ đêm hôm khuya khoắt lặp tức quay về chăm sóc mẹ, Lãnh Tuấn nghe xong lại cảm thấy nể phục sự hiếu thảo của một người con gái, trong suốt quãng đường đi hai người trò chuyện khá là vui vẻ, chẳng mấy chốc đã đến nhà cô ấy, trời cung đã gần sáng, cô gái ấy có nhã ý mời anh đến dùng bữa sáng, nhưng anh từ chối, đến khi mẹ cô gái ấy ho “khụ khụ” đi ra, lên tiếng mời anh, anh sợ bà buồn lòng nên chấp nhận ở lại dùng bữa với hai mẹ con, khi thức ăn được dọn lên cũng là lúc trời đã sáng hẳn.