Con Dâu Nhà Giàu

Chương 112: Ác mộng 1



Chương 111: Ác mộng 1

Văn Phương ôm bụng dần dần ngồi dậy, côta cảm giác như có một bàn tay thò vào bụng cô ta mà dùng sức vò xé thai nhi. Cảm giác đau như rách người này cô ta không chịu nổi, kêu thảm một tiếng, cả người toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Rất nhanh, cô ta cảm thấy giữa bắp đùi âm ấm, một dòng máu đỏ tươi chảy ra, nhanh chóng tẩm ướt quần áo cô ta.Máu tươi đỏ như cơn ác mộng khiến cô ta run rẩy. Cảm giác sợ hãi chưatừng có bao phủ lấy cô ta, ánh mắt cô ta như nhìn thấy quỷ, thê lươnghét chói tai. Tiếng kêu vang khắp mấy tầng lầu khiến ai nghe được cũngrợn tóc gáy.

Trong văn phòng mọi người bị cảnh này làm cho sợ hãi, ai cũng tái mặt, há hốc miệng sợ hãi nhìn cô ta, luốngcuống đứng đó, nhất thời không biết nên làm cái gì.

Không biết là ai thì thào nói một câu:

-   Không liên quan đến tôi, tôi vừa mới đến văn phòng, tôi không thấy gì hết

Sau đó chỉ thấy một người lảo đảo, hoảng sợ chạy khỏi văn phòng.

Mọi người nháy mắt tỉnh táo lại, chị nhìn em, em nhìn chị, trong đầu không hẹn mà cùng có một suy nghĩ: nếu đứabé có gì sơ xuất, Chủ tịch trách tội, chỉ sợ mọi người đều mất việc. Cómấy người gần cửa, nhân lúc mọi người không để ý lén chuồn ra, tronglòng thầm nghĩ, mặc kệ thế nào, chết cũng không nhận là mình đã có mặt ở đây

Mấy người còn lại ở gần Văn Phương, mọingười nhìn Văn Phương đang gào thét dần yếu giọng, máu tươi đã thấm đẫmquanh sàn, nhìn ghê người.

-   Gọi xe cứu thương đi đã! Một người run giọng nói.

Văn Phương gắt gao ôm bụng, co rút ngườilại, cả người run rẩy, tóc ướt đẫm mồ hôi, đau đến chết lặng. Trong lòng cô ta cực sợ hãi. Con của cô ta, con của cô ta có sao không? Đây làtoàn bộ hi vọng của cô ta, trăm ngàn lần không thể có việc gì. Ai cứu cô ta đây!

Nhưng những người xung quanh chỉ lạnhlùng nhìn cô ta, không hỏi, tiến lên an ủi cô ta, tất cả đều cách cô vài bước giống như cô ta là virus đáng sợ. Qua cơn kinh hoàng, có người còn cười vui khi thấy người gặp họa.

Văn Phương nhìn tất cả chuyện này, trong lòng cực kì hận, dùng hết sức gào thét với bọn họ nhưng giọng như muỗi kêu:

-   Các người cứ vui mừng khi người ta gặp họa đi! Tôi sẽ nói cho Chủ tịch… sẽ nói cho ông rằng các người hại tôi.

Chị Lý đứng bên lạnh lùng nói:

-   Văn Phương, cô đừng có ngậm máu phun người, mọi người ở đây đều thấy là tự cô ngã. Là chúng tôi gọi xecứu thương cho cô, là chúng tôi cứu cô. Còn nữa, cô vẫn nên cố giữ chútsức đi. Cô nói thì máu chảy, cứ như vậy thì đứa bé sẽ chẳng còn nữa.

Văn Phương vô lực quỳ rạp trên mặt đất,cô ta chỉ cảm thấy người rét lạnh như băng, cả người sắp bị đông cứnglại. Cô cảm nhận được máu đang chảy ồ ạt, người dần run lên, như có tửthần đang cầm roi đánh mình. Ý thức cô ta dần mơ hồ, dường như còn nghebên tai có giọng nói bi thống:

-   Văn Phương, sao cô lại làm thế, tôi vẫn coi cô là bạn, cô làm thế khiến tôi quá đau lòng

Vì sao đột nhiên nhớ tới chuyện này, ngày đó cô ta thiết kể để cho Thiệu Lâm nhìn thấy cảnh nóng của cô ta và HiThành. Thiệu Lâm quay người bỏ đi, cô ta đuổi theo từ phía sau

-   Thiệu Lâm, cô thực sự coitôi là bạn sao? Trong mắt cô tôi chẳng qua chỉ là kẻ hầu của cô thôi,tôi vẫn luôn bị cô chèn ép, chẳng lẽ cô cho rằng cả đời có thể chèn épcô sao

-   Văn Phương, tôi chưa bao giờ biết cô lại nghĩ như vậy, tôi vẫn cho rằng chúng ta là bạn tốt. Giọng nói rất đau đớn.

-   Đừng giả mù sa mưa! Nhà cô bố thí cho tôi chút ân huệ thì coi tôi như người hầu mà sai bảo, chẳng lẽ cô không biết?

-   Văn Phương, nghe tôi mộtcâu, đừng tiếp tục với Hi Thành nữa, anh ta không hợp với cô đâu. Anh ta không thật tình với cô. Anh ta chỉ là kẻ máu lạnh vô tình, đến một ngày cô sẽ bị tổn thương thôi

-   Thiệu Lâm, cô cho rằng tôisẽ tin lời cô? Tôi nói cho cô, Hi Thành yêu tôi, giờ hầu như tối nào anh ấy cũng ở bên tôi. Chẳng phải cô coi tôi là bạn sao? Được rồi, vậy côvà Hi Thành li hôn đi, tặng anh ấy cho tôi, dù sao cô cũng không yêu anh ấy. Sao, không muốn? Tôi thừa biết cô chỉ là giả vờ giả vịt. Nhưng tôinói cho cô, cả đời tôi sẽ không bị cô chèn ép. Còn nữa, Hi Thành là củatôi, trái tim anh ấy là ở chỗ tôi, với anh ấy mà nói, cô chỉ là người vợ trang trí. Nhìn bộ dạng này của cô mà muốn tranh giành đàn ôngvới tôi? Năm đó cô không giữ được Kiều Tranh, giờ cũng chẳng giữ được Hi Thành, Tống Thiệu Lâm, cô cả đời chính là người đàn bà thất bại.

Sau thì sao? Sau thì sao? Ý thức VănPhương càng lúc càng mơ hồ. Đúng rồi, tối đó Thiệu Lâm bị tai nạn. Nhưng đến khi cô ấy tỉnh lại thì mất trí nhớ. Sau đó, mọi chuyện không cònnhư trước, cơn ác mộng của cô ta cũng bắt đầu…

Vì sao lại nghĩ lại chuyện đó? Chẳng lẽtrời cao đang ám chỉ đây là báo ứng của tôi sao? Không, tôi không sai.Tôi có gì sai? Chẳng qua tôi muốn nắm bắt thứ tôi muốn. Thiệu Lâm bị tai nạn xe là cô ấy bất cẩn, đâu liên quan đến tôi? Hơn nữa giờ cô ta cũngchẳng có việc gì đó sao… Tôi không sai, đừng lấy đi con tôi, đây là hivọng duy nhất của tôi…

(Đứa bé mà có ý thức thì chắc cũng chả cần loại mẹ này đâu mà, thà nó k chào đời …)

Đột nhiên, bụng lại đau đớn vô cùng. Cuối cùng, Văn Phương không chống đỡ được, hét to một tiếng, hoàn toàn chết ngất.

Vợ chồng Chủ tịch vội chạy tới bệnh viện, tới đó đã thấy Triệu Hi Thành bình thản đứng ngoài phòng phẫu thuật.Bên cạnh đó là đôi vợ chồng già xa lạ. Người đàn bà tóc hoa râm, khuônmặt tiều tụy đang khóc. Người đàn ông đầy mùi rượu, cúi đầu thở dài,thỉnh thoảng ngẩng đầu mắng người phụ nữ bên cạnh.

Triệu lão gia tử không nhìn cho bọn họ, ông nổi giận đùng đùng đi đến bên Triệu Hi Thành nói:

-   Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này?

Sau đó chỉ vào anh:

-   Có phải là mày giở trò không?

Triệu phu nhân đi tới, lo lắng hỏi:

-   Đừng nói mấy cái đó, thai nhi thế nào rồi?

Triệu Hi Thành bình tĩnh trả lời:

-   Bác sĩ đang kiểm tra, còn chưa ra.

Vừa dứt lời, bác sĩ từ phòng giải phẫu đi ra, vẻ mặt bực bội nói:

-   Đứa bé đã không còn giữ được,thai phụ giờ đang chảy máu rất nhiều, chỉ đành phải phẫu thuật cắt tửcung, ai là người nhà mời đi theo kí tên.

-   Cái gì?

Người đàn bà vẫn ngồi khóc hét lớn, sauđó òa lên khóc, khóc nửa chừng thì ngất xỉu. Người đàn ông bên cạnh vộiđỡ lấy bà, kích động kêu:

-   Bác sĩ, mau lại đây, vợ tôi bị xỉu

Y tá đỡ mẹ Văn Phương đến một gian phòngkhác, đặt bà nằm xuống. Triệu Hi Thành đưa giấy đảm bảo đến bên cha VănPhương, lạnh lùng nói:

-   Ở đây chỉ có ông là người nhà, ký tên đi!