Ba người chọn một nhà hàng khá náo nhiệt, món ăn ở chỗ này ngon và tốc độ phục vụ rất nhanh, nên thu hút rất nhiều khách.
Ông chủ nhà hàng là bạn học của Trương Đào tên Lý Vĩ. Quan hệ hai người không tồi, hắn chỉ gọi một cú điện thoại, Lý Vĩ liền cho người an bài chỗ cho ba người nhà Trương Đào.
Khi ba người đến nhà hàng, Lý Vĩ đã đứng đó chờ bọn họ. Thấy Lâm Kiều Kiều đứng đằng sau, đôi mắt hắn sáng ngời, sau đó cười xán lạn đưa họ đến phòng ăn, yêu cầu nhân viên phục vụ ba người.
Trên bàn đều là những món được yêu thích nhất của nhà hàng, món nào cũng đặc sắc làm cho người ta có cảm giác thèm ăn.
Ăn cơm uống rượu hình như đã trở thành thói quen của đàn ông, Lý Vĩ vừa ngắm Lâm Kiều Kiều vừa khuyên Trương Đào uống thêm vài ly. Trương Đào nhớ đến cơn say hồi trưa nên cũng tiết chế lại, chỉ uống một ly rượu trắng nhỏ, buộc Lý Vĩ phải đổi thành bia để dụ hắn uống nhiều thêm. Trương Quốc Dương và Lâm Kiều Kiều ngồi bên cạnh uống nước trái cây và ăn vài món, lâu lâu sẽ nói vài câu.
Có thể do uống quá nhiều nước trái cây, Lâm Kiều Kiều bỗng muốn đến WC, liền hỏi Lý Vĩ toilet ở đâu, rồi đi ra ngoài.
Lý Vĩ thấy Lâm Kiều Kiều đã rời khỏi, hắn cũng nói mình uống nhiều quá, muốn đi vệ sinh một lát.
Trên lầu 3 có rất phòng vệ sinh, Lý Vĩ luôn nhẫn nại chờ tới thời khắc này, hắn không đi vệ sinh, mà mở một phòng gần đó, chờ bên trong.
Thấy Lâm Kiều Kiều bước ra, hắn nhanh tay kéo cô vào, đóng cửa lại.
Lâm Kiều Kiều bị dọa sợ, miệng cô bị một bàn tay che kín, cả người bị ấn vào tường.
Sau khi thấy người làm ra hành động đó là Lý Vĩ, trong lòng cô không khỏi kinh hãi và không thể tưởng tượng được.
Trong lúc cô đang ngây người, Lý Vĩ cúi xuống, đầu lưỡi len vào khoang miệng cô, chạm vào đầu lưỡi phấn nộn. Chờ đến lúc Lâm Kiều Kiều có hồi thần, cô mới ý thức được cả người mình đã bị hắn dán sát, hai tay bị ấn lên tường, cô cảm giác hắn đã có phản ứng, vì chỗ kia không ngừng cọ xát cô cách một tầng vải.
Đầu lưỡi trong miệng làm cô ghê tởm, dùng răng cắn một cái, Lý Vĩ chịu đau đớn lui ra ngoài, Lâm Kiều Kiều nhân cơ hội giẫm lên chân hắn, sau đó đẩy hắn ra, xoay người đi ra ngoài.
Không nghĩ đến Lý Vĩ phản ứng thật nhanh kéo cô lại.
Lý Vĩ ôm Lâm Kiều Kiều từ phía sau, cố định hai tay cô sau lưng, rồi cởϊ áσ của mình trói chặt hai tay cô lại.
Mặc cho Lâm Kiều Kiều không ngừng giãy giụa, tay hắn với vào trong, kéo qυầи ɭóŧ cô xuống.
“Chị dâu, chị quá đẹp, em đã thích chị hồi còn đi học.”
Lâm Kiều Kiều chỉ thấy xấu hổ và giận dữ, cô không nhớ Lý Vĩ nhưng Lý Vĩ lại nhớ cô rất rõ. Ngày còn đi học Lâm Kiều Kiều rất nổi tiếng, từ nhan sắc đến gia thế đều hoàn hảo, nhưng khi đó cô còn mang vẻ ngây ngô, không thành thục như bây giờ.
Lý Vĩ vốn đã có ý dâʍ với cô từ lâu, nhưng cô không biết.
“Đồ hỗn đản, buông tôi ra. Nếu anh dám làm xằng bậy, tôi sẽ khiến cho nhà hàng của anh phải biến mất.”
“Chị dâu, anh đảm bảo không đi vào, chỉ cọ bên ngoài.”
Lý Vĩ biết Lâm gia không thể chọc, lại không cam lòng buông tha Lâm Kiều Kiều. Cho nên chỉ cần hắn không cắm vào, cô sẽ không làm lớn chuyện, dù sao người thiệt thòi vẫn là cô.
Thấy mình đã lãng phí vài phút, Lý Vĩ kéo qυầи ɭóŧ của mình xuống, tay xốc váy cô lên, đặt gậy thịt lên đùi cô, thân gậy dán lên môi âm hộ bắt đầu trừu động.
Sau khi cố định nam căn, hắn lại đẩy váy cô cao hơn, tay sờ hai luồng mềm mại. Lâm Kiều Kiều bị Lý Vĩ liên tục va chạm, hạ thể dần trở nên ướŧ áŧ.