Con Dâu Trời Phú

Chương 308





Chu Dịch chống người ngồi dậy, quần áo ướt nhẹp, cả người rã rời.
Hẵn lắc đầu, lại dùng nước lạnh lau mặt, lúc này mới chặn được cơn say bốc lên: “A, con mèo hoang nhỏ này…”
Hàn Sóc trở lại phòng thì phát hiện bàn mạt chược đã bị thu hồi rồi, trêи chiếc bàn tròn bày đầy đồ ăn, chay mặn, ngọt cay.
Tống Bạch ngồi bên tay phải Đàm Hi.

Bên trái không có ai, Hàn Sóc liền ngồi xuống chỗ đó.
“Cậu bị táo bón đấy à?” Đàm Hi khẽ hỏi.
“Cút!”
“Sao mặt lại đỏ thế?”
“Ở đây thiếu ôxy.”
“Môi hình như cũng sưng lên kìa…”
“Không cẩn thận cắn vào.”
“Không có việc gì tự nhiên cắn môi mình làm gì chứ hả?”
“Đã bảo là không cẩn thận rồi, hỏi lắm thế, cậu đang tra hộ khẩu đấy à?”
Đàm Hi cũng chẳng thèm dây dưa với cô nàng nữa.
“Sao còn chưa ăn cơm chứ? Bụng đã đói meo rồi.” Hàn Sóc có thể nhịn đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, hơn nữa thức ăn ngon ở ngay trước mặt, khó lòng mà không bị dụ hoặc cho được.
“Còn có người chưa tới.”
“Ồ, thế hả…” Muốn ăn quá.
Tống Bạch lại nâng cổ tay nhìn đồng hồ lần thứ ba: “Tự, chú đi toilet xem sao tên đó còn chưa ra thế hả?”
Dương Tự đang cúi đầu nghịch điện thoại, nghe thế cũng không ngẩng đầu lên: “Chắc anh Dịch tiện đi nặng luôn ấy mà.”
“Để tôi đi xem sao.” Tưởng Hoa đứng lên, ra cửa.
Không tới một phút sau, anh ta và Chu Dịch đã quay trở lại.
“Ê Ba, cái xe mới của tôi…” Giọng nói đột nhiên im bặt, ánh mắt gian xảo của gã đàn ông dừng ở… Hàn Sóc đang ngồi bên cạnh Đàm Hi.
Hàn Sóc đang nhìn chằm chằm vào món mứt táo đến chảy cả nước dãi, hơi ngước mắt lên nhìn: “Đệch! Tên biến thái mượu rượu giả điên!”
Tay vỗ mạnh lên bàn làm bát đũa cũng rung theo.

Ánh mắt mọi người đều dừng trêи người cả hai, nhìn qua nhìn lại.
Tưởng Hoa là người đầu tiên phản ứng lại, dùng bả vai huých vào Chu Dịch: “Quen à?”
Chu Dịch thuận tay kéo một cái ghế ra, nghênh ngang ngồi xuống: “Đương nhiên!”
“Phi… ai quen anh chứ hả? Đừng có không biết xấu hổ!”
Tưởng Hoa ngẩn ra.

Dương Tự cũng không chơi điện thoại nữa, thản nhiên nhìn hai người cãi nhau, rõ ràng giữa hai người này có gian tình rồi!

“Có chuyện gì thế?” Đàm Hi nhíu mày, nhìn về phía Chu Dịch với ánh mắt cảnh cáo.
Chu Dịch bĩu môi, ánh mắt ngượng ngùng.

Rốt cuộc từng chịu thiệt trêи tay cô, còn là ở trong trò đua xe mà hắn tự hào nhất, vì thế Chu Dịch vẫn hơi e ngại Đàm Hi.
“Hi Hi, tớ nói cho cậu nghe, thằng này biến thái lắm, cuồng nhìn trộm đấy! Đàn ông đàn ang mà xông vào WC nữ, quá con mẹ nó không biết xấu hổ!”
“Cô mắng ai không biết xấu hổ hả?” Sắc mặt Chu Dịch âm trầm.

Hắn lớn bằng ngần này nhưng chưa từng bị ai chửi thẳng mặt như thế!
Hàn Sóc cười lạnh, không sợ trời không sợ đất, ông là lớn nhất: “Anh đây mắng chú đấy, sao hả?”
“Cái con bé này, muốn ăn đòn đúng không?”
“Sao hả, anh còn dám đánh tôi à? Lên đi, đánh một cái thử xem?” Cô nàng chìa cái mặt ra, Đàm Hi muốn kéo lại cũng không được.
Cổ họng Chu Dịch như bị nghẹn, sao hắn có thể thật sự đánh con gái được chứ? Huống chi, còn ở ngay trước mặt anh em mình, lại còn là người do Đàm Hi dẫn tới nữa.
Một buổi tụ tập tan rã trong không vui.
“Tôi đưa hai người về trường học.” Tống Bạch đứng lên.
Đàm Hi xua tay: “Gọi taxi là được rồi.

Về trước đây.”
Chu Dịch lạnh lùng nhìn Hàn Sóc.

Cô nàng liền trừng mắt giận dữ nhìn lại.
“Con ranh thối!” Hắn mắng.
“Biến thái chết tiệt!” Đáp lễ.
“Tốt nhất cô đừng có rơi vào tay ông đây, nếu không ông sẽ làm…”
“Đủ rồi.” Tưởng Hoa nhíu mày, quát lên đúng lúc, ánh mắt lại hơi hất sang phía Đàm Hi, ý bảo Chu Dịch đừng có gây sự quá ầm ĩ nữa.
“Được rồi, ông đây không thèm chấp nữa!”
Hàn Sóc trợn trừng mắt, mắt lộ ra vẻ trào phúng lạnh lùng: “Là bà đây không thèm so đo với chú nhé! Còn nữa, đừng để bà đây gặp lại chú, lần tới sẽ không chỉ đấm một cú đơn giản thế đâu, anh sẽ đá nát ngay thằng em của chú luôn! Xem chú mày còn dám chui vào WC nữ nữa hay không!”
Nói xong, xoay người rời đi, cực kỳ tiêu sái.
“Phụt… Anh Dịch, không ngờ anh lại bị một con nhóc đe dọa nhỉ?” Dương Tự không nhịn được, là người đầu tiên cười lên thành tiếng.
“Cút!”
“Ơ, ông anh thẹn quá thành giận đấy à?”
“Dương Tự, chú còn muốn lái cái Bentley kia không đấy hả?”
“Ôi đừng, em chỉ đùa tí thôi mà.

Anh không thể đổi ý được đâu đấy, đã nói là sẽ cho em mượn nửa tháng, em đã hẹn với bạn bè rồi, đến lúc đó không thấy xe đâu thì có mất mặt không cơ chứ?”

“Vậy thì chú ngậm miệng lại cho anh!”
“…”
Tưởng Hoa nhìn một bàn đồ ăn ngon trước mặt nhưng lại chẳng có hứng thú muốn ăn, móc ra một điếu thuốc lá, cầm trong tay thưởng thức: “Nói nghe xem, sao cậu lại vào WC nữ thế hả?”
Sắc mặt Chu Dịch lập tức đen sì: “Đừng có nhắc lại chuyện này nữa được không hả?”
“Chú cảm thấy có thể lừa nổi ba người bọn anh à?”
Chu Dịch lập tức ủ rũ: “Trước khi tôi tới đây có một bữa tiệc, kết quả uống hơi quá chén, ai biết sẽ đi nhầm toilet chứ? Tôi có cố ý đâu…”
Tống Bạch tự rót cho mình một ly vang đỏ, tinh tế thưởng thức: “Nghe ý của Hàn Sóc thì cậu ăn một đấm hả?”
“Là con ranh đó đánh bất ngờ nên tôi mới… Khoan đã, cô ta tên là Hàn Sóc à? Sóc nào thế?”
“Sóc trong “sóc phương”.” Tưởng Hoa giải thích.
Chu Dịch he một tiếng: “Tôi còn tưởng là “cực lớn” hay “to lớn” gì chứ…”
Dương Tự “oh” lên một tiếng đầy thâm ý: “Anh, anh cười nhìn ɖâʍ quá.”
“Không muốn Bentley nữa đúng không?”
“Em câm miệng đây.”
Mắt Chu Dịch sầm xuống, thì ra không phải một con mèo hoang nha!
Hàn Sóc? Hàn Sóc…
“Hắt xì…”
Đàm Hi vội vàng né sang một bên, hạ cửa xe xuống.
Hàn Sóc xoa mũi: “Chắc chắn là tên biến thái chết giẫm kia đang chửi tớ!”
“Rốt cuộc có chuyện gì giữa hai người thế?”
Hàn Sóc liền kể lại sự tình từ đầu tới đuôi, bao gồm cả chuyện mình bị cưỡng hôn, “… Thật con mẹ nó không biết xấu hổ, lại dám thò lưỡi vào miệng tớ mà ngoáy.

Lúc đó tớ đã muốn đá thằng em của hắn lắm rồi, kết quả tư thế không tốt nên không đá trúng…”
Đầu Đàm Hi đầy vạch đen, “Thực ra, cậu không cần miêu tả tỉ mỉ như thế đâu.” Không thấy mặt chú tài xế đầy nhăn nhó thế kia à?
Lúc về tới trường thì đã bảy rưỡi tối, hai người vẫn còn đói bụng.
Tìm một quán ăn khuya qua loa.

Đàm Hi muốn ăn tôm hùm nhỏ.

Hàn Sóc muốn mì xào và miến xào.
“Uống tí gì không?” Hai mắt Hàn Sóc sáng lên.
Đàm Hi cũng động tâm, “Vậy… uống! Bà chủ ơi, cho chúng cháu một ca bia mát!”
“Ca lớn hay ca nhỏ?”

“Ca lớn ạ!”
Đồ ăn xào ngay tại chỗ nên khi mang lên vẫn còn bốc hơi nóng, bia cũng mát, hai người đánh chén vô cùng vui vẻ.
Có men vào người, hai người liền chuyển sang chơi đoán số, giữa trời lạnh giá mà cũng cảm thấy nhiệt độ nóng hầm hập, cảm xúc tăng vọt.
Lúc Đàm Hi thanh toán tiền thì bước chân đã hơi loạng choạng.

Bà chủ còn phải giơ tay ra đỡ một chút.
“Bao nhiêu tiền ạ?”
“56.”
“Đây ạ!” Đàm Hi đưa tiền ra.
“Tiền lẻ của cô đây, cầm chắc nhé.”
Đàm Hi cũng chẳng đếm, nhét hết vào trong túi, sau đó cùng Hàn Sóc vừa đi vừa hát vui vẻ quay về trường học.
“Có đem thuốc theo không?”
Hàn Sóc đảo mắt: “Không…”
“Đừng có nói láo! Tớ thấy rồi, mau lấy ra đây.”
“Khụ, sao cậu không nói sớm chứ, còn tưởng cậu lại muốn đánh tớ.” Nói xong liền lấy bao thuốc và bật lửa từ trong túi ra.
“Nếu không phải tớ nghiện thì đã sớm quăng nó vào đống rác rồi!”
Hàn Sóc bĩu môi, rõ ràng là không tự quản được mình, chả biết lấy ở đâu ra hơi đi kiểm soát cả cô nữa chứ?
Có điều, quả thực Đàm Hi hút thuốc không nhiều lắm, chỉ khi nào tâm tình không vui hoặc là uống ít bia rượu vào người thì mới hút.
Cô nàng hít một hơi rồi đưa cho Đàm Hi, sau đó lại tự châm cho mình một điếu thuốc khác.
Hai người vừa đi vừa hút thuốc nhả khói.
Đàm Hi rất ít khi hít vào trong phổi, cùng lắm chỉ giữ nó trong miệng một lúc rồi nhả ra, cô thích cảm giác sương khói lượn lờ.
Hàn Sóc thì nghiện nặng hơn, lần nào cũng phải để khói tràn qua khoang phổi rồi mới từ từ nhả ra, động tác cực kỳ hoang dã, không hề ưu nhã như Đàm Hi.
“Cậu nhìn mình đi, hút thuốc thôi mà còn phải cẩn thận như thế, chẳng khác nào hồ ly dụ dỗ đàn ông ấy.” Hàn Sóc khịt mũi khinh bỉ.
“Cậu thì biết cái gì? Cuộc đời ngắn ngủi, đương nhiên phải biết vẽ vời đúng lúc rồi.”
“Xùy… cậu chỉ được cái lắm chuyện!”
Đàm Hi hừ lạnh: “Quản tớ đấy à? Này, hỏi cậu chuyện này nhé!”
“Chuyện gì?”
“Lần trước ấy, không phải lần đầu cậu chơi ma túy đúng không?”
“Ừ.” Hàn Sóc hít sâu một ngụm, ánh mắt trở nên xa xăm, sau một lúc lâu mới nhếch miệng cười nói: “Người ấy mà, ai mà chẳng có lúc trẻ trâu rồ dại chứ?”
“Rồ dại như thế nào?”
“Khi đó ngu mà! Mọi người xung quanh đều nói nó tốt.

Tớ nghe vậy nên cũng muốn thử xem nó tốt ở chỗ nào, kết quả liền sa vào luôn!”
“Cai như thế nào?”
“Nhốt mấy ngày là xong thôi.” Mọi gian khổ đều được gói ghém trong sáu chữ nhẹ nhàng và bâng quơ.
Trong nháy mắt, Đàm Hi như nhìn thấy đời trước của chính mình.
“Này, ánh mắt cậu là ý gì thế hả?”
Đàm Hi cười đáp: “Không có gì, đột nhiên lại cảm thấy cậu cũng không khiến người ta chán ghét lắm thôi!”
“Cút ngay! Anh đây tốt như thế, đẹp trai như thế, vô địch thiên hạ!”

“Xí~”
“Cậu thì sao? Tại sao lại học hút thuốc?”
“Vui, nhìn ngầu, tán đàn ông.”
“Cậu tán được Lục Chinh cũng nhờ chiêu này à?”
“Anh ấy á? Không cho tớ hút đâu, phiền kinh lên ấy.”
“Đáng đời! He…”
Người nào đó đang cười đầy đáng khinh đột nhiên im bặt, giống như một con vịt bị giẫm vào cổ.

Đàm Hi nhìn cô nàng, chỉ thấy Hàn Sóc đứng ngẩn người ra, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, còn có vẻ không thể tin nổi.
“Cậu sao thế?” Đàm Hi nhìn theo ánh mắt cô nàng, giây tiếp theo, cả người đều ngơ ngẩn.
Dưới cây hòe già, một người đàn ông mặc áo gió đứng thẳng như hòa thành một thể với bóng đêm, chỉ có đôi mắt đen là thâm trầm, bên trong nổi lên sóng gió kinh người.
“Này này… Hình như là người… người đàn ông của cậu đấy…”
Đàm Hi lập tức cất bước chạy.
Toi rồi, toi rồi, chẳng phải anh ấy ở thủ đô sao? Tại sao lại xuất hiện ở dưới ký túc xá chứ?
Mọi sự nghi vấn đều hóa thành một suy nghĩ duy nhất, đó chính là… chạy! Nhất định không thể để anh ấy bắt được.
Ánh mắt Lục Chinh tối sầm, ngay khi Đàm Hi co chân chạy thì anh cũng lập tức có động tác.
Dù sao cũng đã từng đi lính, trải qua huấn luyện, chưa được 50 mét đã tóm được người.
Đàm Hi như một con gà con bị người đàn ông túm cổ áo xách lên, hai chân khua loạn, đôi tay cũng quơ quào.
“Khụ khụ… nghẹn… nghẹn chết người rồi!”
Lục Chinh không dao động, góc độ anh túm cực kỳ chuẩn xác, căn bản sẽ chẳng làm cô nghẹt thở tí nào: “Chạy hả? Sao không chạy nữa đi?”
Đàm Hi cảm thấy cả thế giới đều trở nên tối tăm mù mịt.
Cô thật sự rất muốn chạy.

Đại ca, anh buông tay ra đi!
“Hút thuốc?”
Tay run lên, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay lập tức rơi xuống đất.
“Uống rượu?”
Đàm Hi rụt cổ lại, ngừng thở.
“Nói anh xa ngoài tầm với? Hiện tại đã đủ dài chưa? Có thể với được không?”
Cô sắp khóc tới nơi rồi, “Dài, đủ dài rồi…”
“Trong điện thoại em nói thế nào? Hả?”
Đàm Hi lập tức có cảm giác không ổn, “Cái đó thì… Anh buông tay ra đi, thả em xuống đã.”
Người đàn ông hừ lạnh.
“Anh thả trước đi.

Em… em khó chịu lắm… thật đấy! Không thở được!”
“Giả bộ đi, cứ tiếp tục giả bộ nữa đi!”
“Em sai rồi, đại ca…”


— QUẢNG CÁO —