Con Dâu Trời Phú

Chương 351





Học qua?
Đó đều là chuyện của kiếp trước, nói ra chả ai thèm tin.
Chưa học qua?
Vậy mà dám đua xe, muốn chết sao?
“Thấy người ta lái.” Nghĩ tới nghĩ lui, Đàm Hi chém gió ra được một câu trả lời như vậy.
Hiển nhiên là Lục Chinh không đồng ý rồi, sắc mặt vốn dĩ lạnh lùng nay càng lạnh, ánh mắt bén nhọn như dao.
“Giỏi thật đấy! Chỉ nhìn thôi em đã biết lái rồi.”
“Hơ hơ…” Ngoài việc cười cho qua, Đàm Hi cũng không biết nên phản ứng thế nào, cũng chẳng thể trơ mặt ra nói câu “cảm ơn đã khen ngợi” phải không? Như vậy, xem ra còn chết thảm hơn.
“Bằng đâu?”
Trong lòng lộp bộp một tiếng, “Không có.”
Rầm~
Cái bàn trước mặt bị ai đó đạp đổ, anh đứng dậy, cắn răng nghiến lợi kêu tên cô.
Lần đầu tiên cô cảm thấy, thì ra hai chữ “Đàm Hi” cũng có thể được kêu lên một cách khí thế mãnh liệt như vậy.
“Kỹ thuật em rất tốt, chạy trêи đường hoàn toàn không có vấn đề gì!” Cô nhảy ra đảm bảo.
“Đến bằng lái xe còn không có, em dám nói đến kỹ thuật tốt với anh sao? Em tưởng lái xe giống như lên giường vậy sao?”
Đàm Hi bối rối một hồi, chờ kịp phản ứng thì thật sự không nhịn được, phì cười một tiếng.
Lục Chinh tối mặt.
“Thì ra, trong mắt anh, kỹ thuật trêи giường của em cũng không tệ lắm ha?”
“…”
“Hình như tối qua có ai còn chê người ta động tác không đúng, không đủ lực, cơ thể không đủ mềm mại…” Đàm Hi chìa ngón tay, đếm từng cái một.
Mặt Nhị gia đen đến sắp vặn ra mực rồi.
Đàm Hi đi vòng qua khỏi cái bàn bị đạp đổ, đến bên cạnh người đàn ông, khéo léo len vào trong lòng anh, “Đừng giận nữa, được không? Đợi qua Tết rồi, em sẽ đi thi bằng lái.”
Lục Chinh vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt đã có phần ôn hòa lại.
Đàm Hi tiếp tục vuốt: “Thật ra, chiều nay em không tính ra ngoài, nhưng anh không có nhà, cũng không về ăn cơm tối, em chán! Vừa đúng lúc Tiểu Bạch gọi qua.

Dù gì cũng là đi ăn thôi, em còn tính về trước 8 giờ nữa cơ…”
“Tại sao không nói trước cho anh biết?”
“A Chinh,“ Đàm Hi nhón chân, đưa tay vòng qua cổ của anh, “Em là bạn gái của anh, nhưng em cũng có quyền kết bạn.

Việc ra ngoài ăn cơm, không cần báo cáo cho anh nhỉ?”
“Em đi chung với Tống Bạch.”
“Sao, anh ghen hả?” Trán dựa ngay vào đầu vai anh, Đàm Hi vừa dụi vào vừa cười, tiếng cười vừa mềm vừa ngọt, mang chút gì đó nũng nịu.
“Thằng nhóc đó có ý không tốt với em.” Đây không phải lần đầu Lục Chinh nói ra những lời này, con người này còn nhớ món nợ hồi ở tiểu Nam Quốc nữa!
“Lúc đó không ai quen biết ai cả, với lại, lúc đó có anh mà, cậu ấy cũng có làm gì em đâu.”

Lục Chinh có vẻ bớt giận.
“Với lại, cậu ta là em họ của anh, em chỉ là yêu ai yêu cả tổ quạ thôi mà.”
Chỉ câu nói này, lông dựng đứng trêи người Lục Chinh cũng đã được vuốt xuống.
Trong lòng Đàm Hi thầm xin lỗi, Tiểu Bạch Bạch, cô đây không hề có ý chửi anh là “quạ” nha!
“Hắt xì~” Tống Bạch lái xe về hắt xì một cái, xém chút lái chệch hướng tay lái, “Nửa đêm rồi, ai còn nhắc đến mình kia chứ?”
Nói tốt cả ngày trời, vừa thề thốt, vừa ngoan, Nhị gia nào đó cuối cùng đã xiêu lòng.
“Lần sau còn học đua xe vậy không?”
Lắc đầu.
“Còn ra tay với người ta ở đồn cảnh sách không?”
“Đó là do Chu Dịch tự kiếm chuyện!”
Mắt lạnh như tiền liếc ngang.
Đàm Hi ngoan liền, “Không đánh, không đánh.” Hứ, cùng lắm đợi ra xong rồi thu phục anh ta!
Lục Chinh phủi phủi chỗ ngồi kế bên, “Ngồi xuống.”
“Dạ.” Ngoan ngoãn như cô dâu nhỏ vậy.
“Nếu hôm nay Tống Bạch không gọi điện cho anh, em tính thế nào?”
“Anh về nhà không thấy người chắc chắn sẽ đi tìm em, như vậy, em chỉ cần ở đồn cảnh sát ngoan ngoãn đợi anh đến đón.

Dù thế nào anh cũng sẽ đến rước em.”
“Em có vẻ rất đắc ý nhỉ?”
“Đương nhiên.”
Sắc mặt Lục Chinh trầm xuống, nhưng một giây sau…
“Bởi vì người đàn ông của em giỏi lắm! Dù em ở đâu, anh cũng sẽ tìm được em.

Bất kể em xảy ra chuyện gì, anh ấy cũng có thể giúp em một tay.

Một bảo vật lớn như vậy rơi vào tay em, không lẽ không nên đắc ý sao?”
Ánh mắt sáng long lanh.
Đàm Hi nhích lại gần hơn, giả vờ không thấy cổ họng ai đó đang rung lên và ánh mắt né tránh ngại ngùng, “Anh chính là hậu thuẫn lớn nhất của em.

A Chinh, em không sợ, vì em biết anh nhất định sẽ đến cứu em.”
Đối với người đàn ông mà nói, sự sùng bái của người phụ nữ chính là thuốc mê hiệu quả nhất không gì bàn cãi được.

Chỉ vài câu nói ngọt đã có thể biến cốt thép trở nên mềm mại, Lục Chinh cũng không ngoại lệ.
Đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên, bốn mắt nhìn nhau, anh thấy được bóng mình in rõ trong mắt của đối phương, sự rung động và xúc cảm ấy ập đến không thể kiềm chế nổi.
Đột ngột kêu lên, trong chớp mắt, Đàm Hi đã bị Lục Chinh ôm kiểu công chúa vào lòng, “Làm gì vậy?”

“Việc người đàn ông nên làm.”
“Sao anh đột nhiên…”
“Trừng phạt.”
“Hả?”
“Phụ nữ không nghe lời, đáng!” Chữ cuối cùng bị anh cắn giữ lại, trực giác Đàm Hi mách bảo có điềm không lành.
Đáng? Đáng cái gì?
Sau đó trong vòng một tiếng, thể lực của Lục Chinh nói cho cô biết, thế nào gọi là “đáng”!
Vừa là “đáng” trong “đáng đời”, vừa là “nên“.
“Nặng, anh xuống đi.” Đàm Hi đẩy vai người đàn ông ra, cổ tay bủn rủn không còn sức lực, căn bản đẩy được gì cả.
Lục Chinh thấy cô mồ hôi nhễ nhại, đôi má ửng hồng, đến đôi mắt cũng không mở nổi, liền cảm thấy tội nghiệp, cũng không giày vò cô nữa.
Xong chuyện, quay người nằm thẳng, toàn thân thoải mái.
Đàm Hi quấn chăn, nhắm mắt lại một hồi mới hồi phục chút sức lực, “Nước…”
Đam Hi vừa mở miệng, liền thấy giọng khàn khàn.

Cô thầm chửi “khốn kiếp”, lại mở miệng lầu bầu một câu.
Lục Chinh nghe được, nhưng không nghe rõ, nhích lại gần thì bị cô cắn lỗ tai cho hả giận.
“Xì… Còn không chịu dừng? Xem ra anh quá mềm lòng, vậy tiếp tục thôi!”
Đàm Hi bị dọa nên thả ra, “Nước, em khát.”
Lục Chinh khoác áo ngủ, ra khỏi phòng.

Rất nhanh, anh mang một ly nước vào, miệng ly còn bốc hơi.
Đàm Hi chống người ngồi dậy.

Cô đã thừa lúc Lục Chinh ra ngoài mặc váy ngủ vào, như vậy mới không hớ hênh, khiến người đàn ông nhìn cô chằm chằm cười.
“Còn muốn nữa không?”
Gật đầu.
Lục Chinh lại đi ra.
Đàm Hi mau chóng vén chăn ra thở.

Hai người quá điên cuồng, khiến mùi vị bên trong… có chút thẹn thùng.
“Em làm gì vậy?” Lúc Lục Chinh vào, Đàm Hi đã tháo hết ga giường.
“Nước, đem qua đây.”
“Ra lệnh cho ông đây ư?”

Đàm Hi ngừng lại một lúc, rồi quay lại nhìn anh, “Anh giày vò em lâu như vậy, em cũng không thể ra lệnh cho anh một lúc sao?”
Ly nước đưa tới trước mặt Đàm Hi, “Đương nhiên là được.”
Đàm Hi giơ tay nhận lấy.

Cô không còn uống gấp gáp như lúc nãy, mà từng ngụm từng ngụm nhỏ.

Quả nhiên, người đàn ông được ăn no uống say dễ sai bảo nhất.

Haiz, động vật dùng phần dưới để suy nghĩ, không thể thoát khỏi định luật này mà.
“Em tháo ga giường làm gì?”
“Để thay.

Anh lấy một bộ mới từ trong tủ qua đây.”
Lục Chinh khẽ cười, cái này là ra lệnh đến ghiền luôn sao?
Nhưng, tâm trạng ông đây rất tốt, làm theo là được, nói không chừng lát còn được đòi chút gì đó nhâm nhi…
Đàm Hi thay xong bộ chăn ga gối nệm, mệt đến bở hơi tai.
Lúc này cô mới nhớ ra, cô còn chưa tắm nữa.

Ẹc, vậy mà cũng hôn hít được sao?
Lục Chinh như nhìn thấu suy nghĩ của cô, khoan thai nói: “Ngoan, ông đây không chê đâu.”
Chê cái đầu anh!
Đàm Hi lấy ra một bộ đồ ngủ, quay người đi vào trong nhà tắm.
Lục Chinh đi theo.
“Đi ra.”
“Tắm chung đi.”
Đàm Hi bĩu môi, “Vậy anh tắm trước, em đợi anh tắm xong rồi tắm.” Nói xong, quay đầu ra ngoài, chẳng ngờ cổ tay bị nắm lại, trong chớp mắt, hai cánh tay dài bị trói chặt, chóp mũi đập vào ngực người đàn ông.
“Này, em nói anh vậy đã đủ chưa…”
Lục Chinh cúi đầu khóa miệng cô lại.
Đàm Hi dụi vào người anh, nhưng chẳng hề gì.
Lúc sau, hai người tách nhau ra.
“Anh nói, tắm chung.” Lục Chinh nhìn cô đầy uy lực.
“… Lão khốn kiép.” Cắn răng nghiến lợi.
“Được lắm, anh sẽ khốn kiếp cho em xem.”
Đàm Hi cười không ra nước mắt.
Cái giá của sai lầm này quá lớn, trong lòng ai oán.
Trái ngược với cảnh dầu sôi lửa bỏng bên này, phía Tống Bạch thì ngủ ngon lành, một giấc tới sáng.
Rầm rầm rầm~~~
“Ai đó? Mới sáng sớm không để cho người ta ngủ hả? Phiền chết đi được!”
“Tiểu Bạch, chị vào đây~”
“Chị đếm đến 3 sẽ đẩy cửa, em mau chóng thu dọn đi, 1, 2…”

“Má!” Tống Bạch lật người ngồi dậy, nhanh chóng mặc bộ đồ ngủ vứt ở đầu giường.
Lúc Tống Thanh đẩy cửa vào, anh đang mặc quần ngủ dưới chăn.
“Chậc chậc, biết ngay em ngủ nude mà.”
Tống Bạch mặt hầm hầm: “Mới sáng sớm, chị làm gì đó?” Không thấy anh đang ngủ ngon hay sao?
“Mười giờ rồi, còn sớm?!”
“Ồ? Trễ vậy rồi à…”
“Chứ em nghĩ sao?”
“Không đúng, giờ này chị không đang ở Viện Kiểm sát sao?”
“À, xin nghỉ nửa ngày phép.”
Mặt Tống Bạch kiểu như không thể tưởng tượng nổi.

Chị anh là một người cuồng công việc, từ lúc đi làm đến nay, trừ ngày nghỉ với nghỉ lễ Nhà nước ra, chưa xin nghỉ phép bao giờ, “ Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?”
Mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nói gì vậy? Chị không được nghỉ phép để điều chỉnh lại tâm trạng sao?” Tống Thanh đảo mắt.
“Vậy chị điều chỉnh xong chưa?”
“Uhm… cũng đỡ hơn rồi.”
Tống Bạch ngờ ngợ nhìn cô, “Đỡ là đỡ bao nhiêu cơ?”
“Khỏi dìm! Chị có việc nghiêm túc nói với em.”
Tống Bạch không trêu cô nữa, ngồi dựa vào đầu giường, “Rửa tai lắng nghe.”
“Việc của tổ điều tra, chị đã nói với ba và anh Cả rồi.”
“Ừa.” Xem ra chị anh có giác ngộ cao đấy, mới có một ngày đã thông suốt rồi.
“Ý của ba muốn chị thuận thế tìm hiểu nguồn gốc kẻ đứng sau vụ việc.”
“Anh cả cũng đồng ý rồi?”
“Ừ, nói toẹt ra là để chị làm gián điệp.”
Tống Bạch cẩn trọng nhìn cô, “Vậy chị nghĩ sao?”
“Thật ra trong lòng vẫn còn một mắt xích chưa gỡ được, cứ cảm thấy đây là lạm dụng chức quyền.

Nhưng chị cũng không đem suy nghĩ thật sự nói cho ba và anh Cả biết, chị sợ họ lo lắng.”
“Vì vậy chị tới nói với em?”
Tống Thanh gật đầu.
“Hơ, chị không sợ em lo sao?”
“Tim em đủ lớn, có thể chịu được.”
“…” Đây là đang khen anh sao? Hơ hơ
“Chị, khái niệm “lạm dụng chức quyền” thế nào thì chị biết rõ hơn em, chính là nhân viên trong cơ quan Nhà nước cố ý vượt qua chức quyền, vi phạm quy định của pháp luật, quyết định những gì không có quyền quyết định, xử lý những việc không có quyền, hoặc vi phạm quy định, là hành vi dẫn đến tổn thất nghiêm trọng tài sản công cộng, lợi ích của Nhà nước và người dân.

Chị nghĩ xem, chị đã thỏa mãn đủ điều nào bên trêи chưa?”
Ợt…
“Hình như không có.”
Tống Bạch vỗ đùi, “Chẳng phải vậy là xong rồi sao! Chị là đang tìm hiểu chân tướng, không để người tốt bị oan ức, cũng không bỏ qua một người xấu nào.”