Con Dâu Trời Phú

Chương 476





Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Khi sự nhẫn nại của mọi người sắp bị mài mòn đến cạn kiệt thì Đàm Hi lưu loát thu bút lại.
Lúc này, cách lúc cô bắt đầu vẽ tranh còn chưa tới ba mươi phút.
“Vãi! Trâu bò thế thật sao?”
“Chắc tùy tiện cầm bút quơ mấy cái cho xong việc chăng?”
“Hai mươi tư phút mười tám giây, còn chưa đến nửa tiếng nữa…”
Đàm Hi đưa mắt ra hiệu cho Hàn Sóc.

Cô bạn ngầm hiểu ý nên cầm trang giấy dựng thẳng lên, hướng ra phía mọi người: “Tất cả qua đây mà xem đi, đây mới chính là phát huy tại chỗ, ngẫu hứng sáng tác nhé, không phục thì cứ việc tới chiến!”
Nhân vật được phác họa trong bức tranh là An An.
Thiếu nữ một tay chống cằm, khuỷu tay tì trêи bàn học, hơn phân nửa mái tóc đen rũ xuống bờ vai, có mấy lọn tóc lay động theo gió.
Tuyệt vời nhất là đôi mắt.
Nhìn thẳng về phía trước đầy thuần túy và nghiêm túc, lông mi dày và rậm, trong sáng đến mức không nhiễm một hạt bụi nhỏ nào.
“An An, vẽ cậu kìa.” Nhiễm Dao không khỏi bội phục, “Đẹp quá đi mất thôi…”
“Đôi mắt không giống.”
“Sao có thể chứ? Lúc cậu nghe giảng bài luôn như thế mà!”
“… Thật à?”
“Đương nhiên rồi.”
Khi đó ánh mắt Đàm Hi đang liếc nhìn về phía bên trái, bắt đầu đi vào cõi thần tiên tìm cảm hứng, thình lình thấy vẻ mặt nghiêm túc kia của An Đại Mỹ Nhân nên linh cảm lập tức ùa tới, nét bút cũng cực kỳ lưu sướиɠ.
Phạm Trung Dương ho lên mấy tiếng thu hút sự chú ý của mọi người: “Bây giờ còn ai muốn hỏi tôi lý do tại sao không?”
Mọi người đều đồng thời im lặng.
Giữa trưa, trong nhà ăn.

Đàm Hi vừa bưng khay cơm ngồi xuống bên cạnh Hàn Sóc, đột nhiên chắt lưỡi một cái: “Ăn ít thế thôi à? Muốn gầy thành một tia sét luôn đấy à?”
Hàn Sóc ủ rũ, lập tức tỏ vẻ vô cùng uể oải: “Chị Trương nói, hoặc là gầy, hoặc là chết, tớ biết làm sao được chứ?”
“Ngoan!” Đàm Hi xoa tóc cô nàng như dỗ dành thú cưng, “Cậu phải làm ngôi sao lớn cơ mà.”
“Đúng! Không được ăn!” Lập tức phấn chấn.
“Hi Hi, vừa rồi ở trêи lớp cậu ngầu lắm!” Tiểu Công Trúa nhìn cô bằng vẻ mặt sùng bái.
“Bình thường thôi, cũng nhờ có người mẫu tuyệt vời An Đại Mỹ Nhân đây.”
An An nuốt thức ăn trong miệng xuống, nhoẻn miệng cười, “Còn phải cảm ơn bức vẽ của cậu.” Sau khi tan học, An An muốn xin bức vẽ kia, Đàm Hi liền vui vẻ đồng ý.
“Sao lúc trước không nghe cậu kể gì thế? Lúc giáo sư Phạm tuyên bố, mẹ ơi, hoàn toàn ngu người luôn.”
“Thì vừa mới chiều qua thôi, tớ cũng chỉ tưởng là thi thố tầm phào, ai mà biết còn có hạn chế số lượng chứ.”
“…”
Đời trước, Đàm Hi chỉ tiếp xúc với vẽ tranh khi còn nhỏ.

Thời Tú dạy cô, bắt cô học, ép cô vẽ.

Dưới sự bức ép đó, dù cô thật sự có hứng thú và thiên phú thì cũng khó tránh khỏi sinh ra ác cảm.

Sau đó, Thời Tú mất, Viêm Võ một lòng muốn nuôi dạy cô thành người kế nghiệp, điều kiện ra nước ngoài du học cũng chỉ có một đó là cô buộc phải học chuyên ngành liên quan tới tài chính.
Kết quả, đương nhiên là cô thỏa hiệp, sau đó không bao giờ đặt chân vào lĩnh vực nghệ thuật nữa.
Hơn nữa, hầu hết thời gian học tập của cô đều ở nước ngoài nên không rành lắm về các cuộc thi hội họa trong nước, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tìm hiểu.

Khi đó, gần như cả ngày cô đều ngồi trước máy tính, tự hỏi làm sao để kiếm tiền từ thị trường chứng khoán, làm sao để ra oai phủ đầu với Viêm Võ và mụ vợ hai kia của ông ta, căn bản đâu có thời gian nhàn nhã đi để ý tới chuyện trong giới nghệ sĩ chứ, ngay cả mấy tin tức bê bối cô cũng chẳng biết.
Giờ nghĩ lại mới thấy lúc đó mình ấu trĩ biết bao nhiêu, cho dù làm tốt thế nào đi chăng nữa nhưng khi Viêm Võ mất đi rồi thì lại chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Có lẽ bắt đầu từ đó, cuộc sống của cô liền trở nên đần độn và vô vị.

Thời Tú, Cố Miên, Viêm Võ, có người cô yêu, có người cô hận, đều dần dần mất đi, để lại cô một mình giãy giụa uổng phí với cuộc đời này.
“Hi Hi?”
“… Hở?”
“Ngẩn ngơ cái gì thế?”
“Tớ đang nghĩ, năm suất mà tớ đã chiếm mất một suất rồi, liệu có quá rêu rao không nhỉ?”
“Giờ cậu mới biết à?” Hàn Sóc ném cho cô một ánh mắt cực kỳ khinh bỉ.
An An thì không cho là đúng, vui đùa hỏi lại: “Chẳng lẽ cậu sợ à?”
Đàm Hi hếch cằm lên: “Nói đùa à, ai sợ chứ?”
“Chúc cậu may mắn.”
Đàm Hi đặt đũa xuống, năm ngón tay khép lại: “Give-me-five!”
An An rất biết nghe lời, giơ tay đập chát một cái.
Sau khi ăn xong, Hàn Sóc phải đi huấn luyện, hẹn Đại Quang và Nhị Hùng đi cùng.

Ba người xách đồ nghề ra trận, một cái Bass, hai cái đàn guitar, miệng bịt khẩu trang, đầu đội mũ lưỡi trai, lập tức trở thành phong cảnh sáng sủa nhất nơi vườn trường.
Đàm Hi: “Chiều tớ còn có việc nên không về phòng đâu.”
Cuối cùng, chỉ còn có An An và Nhiễm Dao quay về ký túc xá nghỉ trưa.
“Lưu Diệu, anh ở đâu?” Đàm Hi vừa ra khỏi cổng trường liền lấy điện thoại ra.”
Đầu bên kia nói địa chỉ, “… A Tầm cũng tới.”
Kết thúc cuộc gọi, Đàm Hi vẫy một chiếc xe taxi: “Tới quảng trường trung tâm.”
Mười lăm phút sau, trong một quán cà phê.
“Ở đây…” Lưu Diệu vẫy tay với cô.

“Một ly Mocha.” Nói xong liền vắt áo khoác lên lưng ghế rồi ngồi xuống.
“Ta lại gặp mặt rồi.” Lâm Tầm gật đầu chào cô.
Đàm Hi không để ý tới, cầm lấy một tập tài liệu Lưu Diệu đưa cho, cúi đầu lật xem.
Lâm Tầm cũng chẳng cảm thấy gì.
Lưu Diệu cho anh ta một ánh mắt trấn an, sau đó mới mở miệng nói: “Sau khi trở về, tôi đã xem qua hết tất cả tư liệu, đây là kết quả cuối cùng.”
“Thịnh Mậu sao?” Ánh mắt Đàm Hi dừng ở một điểm nào đó, “Lý do là gì?”
Lần trước cô cho Lưu Diệu một danh sách gồm gần năm mươi loại cổ phiếu, bảo anh ta chọn lọc trong một tuần lấy ba cái đầu tư dài hạn, năm cái đầu tư ngắn hạn.
Vào ngày cuối cùng, Lưu Diệu nhắn tin tới bảo anh ta cần thêm một tuần nữa.
Đàm Hi không nói gì, chỉ trả lời một chữ “Được“.
Hôm nay chính là ngày kiểm nghiệm thành quả.
Lưu Diệu cũng không hề kinh ngạc trước nghi vấn của Đàm Hi, sau khi trầm ngâm một chút để tổ chức ngôn ngữ liền đáp: “Đây là một công ty đầu tư.”
“Thì sao?” Từ số liệu biểu hiện trêи tư liệu thì tình trạng làm ăn của công ty này cũng không tốt lắm, thậm chí có thể nói là vô cùng gay go, càng huống hồ…
“Thịnh Mậu căn bản không đưa ra thị trường! Tiểu Diệu Diệu, anh có chắc là không đùa tôi không thế?”
Không đưa ra thị trường thì không có tư cách công khai phát hành cổ phiếu, càng đừng nói là tiến vào thị trường chứng khoán A?!
Công ty này căn bản không nằm trong danh sách mà cô liệt kê lần trước.
Lưu Diệu xấu hổ, Tiểu Diệu Diệu ư?!
Lâm Tầm cười thành tiếng rất không phúc hậu.
Đàm Hi không cười, cực kỳ nghiêm túc: “Cho anh năm phút để giải thích.”
“Công ty này là trong lúc tôi sưu tầm thông tin ngẫu nhiên phát hiện ra, đã sáng lập được một năm, tình huống kinh doanh hiện tại không lý tưởng lắm, hơn nữa gần đây còn có ý định chuyển nhượng.”
“Thì sao?”
“Từ đầu năm nay, thị trường cổ phiếu A bước vào giai đoạn tăng giá, căn cứ theo tình hình phát triển kinh tế trong nước và tiến trình kinh tế toàn cầu thì có thể thấy tương lai của thị trường chứng khoán là vô hạn, đặc biệt những xí nghiệp nhỏ và vừa như thế này sẽ cực kỳ có lợi.”
“Nói vào trọng điểm.”
“Nếu chúng ta có tiền vốn thì tại sao lại không phát triển theo phương hướng càng chuyên nghiệp hơn?”
Đàm Hi như suy nghĩ gì đó.
Lưu Diệu không ngừng cố gắng giải thích: “Hiện giờ tân tam bản đang càng ngày càng nóng, lĩnh vực đầu tư sẽ theo đó được mở rộng, chỉ dựa vào lực lượng cá nhân mà không có ekip chuyên nghiệp phân công từng nhiệm vụ thì sẽ không ổn cho lắm.”
“Thế nên?”

Lưu Diệu hít sâu, sự hưng phấn trong máu như muốn xông ra ngoài: “Biện pháp giải quyết tốt nhất là tự mình thành lập một công ty đầu tư.”
“Anh muốn mua lại Thịnh Mậu sao?”
“Tôi á?” Lưu Diệu giật nảy mình, sau đó lắc đầu cười khổ, “Cô quá coi trọng tôi rồi, tôi tự thấy mình không có bản lĩnh lớn như vậy được.”
Đàm Hi nhướng mày.
“Đây là một cơ hội tốt, tôi chỉ kiến nghị với cô như thế, còn quyết định thế nào thì tùy thuộc vào cô thôi.”
Sự tự tin của Lưu Diệu đến từ thực lực của Đàm Hi, anh ta không có dũng khí chiến đấu một mình, chỉ có thể dùng ánh mắt và sự phán đoán để đi theo sau lưng cô, giống như trêи chiến trường, anh ta có thể làm tiên phong, hoàn toàn vì chủ soái bố trí hợp lý nên anh ta mới không băn khoăn gì mà xông lên chém giết kẻ thù.
“Tại sao lại chọn Thịnh Mậu? Anh cũng biết là chúng ta hoàn toàn có năng lực để mở một công ty mới hẳn mà.” Trong mắt Đàm Hi hiện lên sự sắc bén.
Nhưng Lưu Diệu lại thở phào một cái vì cô ấy dùng hai chữ “chúng ta“.
“Thịnh Mậu kinh doanh thua lỗ hoàn toàn là vì quyết sách bảo thủ, làm việc theo cảm tính, hoàn toàn không nghe kiến nghị hay mà đã bắt công nhân làm việc nên mới tạo ra sai lầm.

Nhưng công ty này có một ekip làm việc khá thành công, kết cấu tương đối hoàn chỉnh, hơn nữa các phòng ban làm việc cũng bình thường, giấy phép cũng đã xin xong rồi.”
Đàm Hi hiểu ý của Lưu Diệu.
Thịnh Mậu dù nghiệp vụ có kém thì cũng là một công ty hoàn chỉnh, tiếp nhận rồi thì vạn sự coi như cũng chuẩn bị xong, chỉ cần tuyển chọn ra một ekip chính là có thể lập tức tiến vào trạng thái làm việc.
So với nó, nếu đăng ký mở một công ty mới thì đúng là sẽ chẳng có vết nhơ nào thật, nhưng không thể tiến vào trạng thái làm việc ngay lập tức, còn phải chuẩn bị một loạt công tác như tuyển người, trang hoàng, nhận người, làm giấy phép, chỉ sợ đến lúc có thể bắt đầu thì mọi thứ cũng nguội lạnh rồi.
“Hi Hi, cô cảm thấy sao?” Lưu Diệu nhìn cô, hai mắt sáng ngời, nhưng giọng nói lại có mấy phần cẩn trọng.
Có thể nhận ra, giờ phút này, trong lòng anh ta cũng đang không bình tĩnh.
“Lưu Diệu, anh muốn gì?” Cô hỏi, ánh mắt bình tĩnh, không lộ ra một chút vui buồn nào.
Vấn đề này sớm muộn gì cũng sẽ phải đưa lên mặt bàn, nhưng anh ta không ngờ đối phương lại hỏi thẳng thắn như thế.
Cũng đúng, Đàm Hi luôn là người quyết đoán như vậy.

Nếu không, lúc trước anh ta cũng không giống Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Trước khi tới đây, Lưu Diệu cũng từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng anh ta vẫn chưa tìm được đáp án vừa lòng.

Anh ta biết mình đang trốn tránh, chỉ là không thể khống chế được điều đó mà thôi.
Nếu nói vô ɖu͙ƈ vô cầu thì chắc chắn là nói dối, nhưng đến khi chân chính đề điều kiện, anh ta lại luống cuống.


— QUẢNG CÁO —