Con Dâu Trời Phú

Chương 505





Cao Văn lườm, “Dở hơi!”
Dương Duy mặc kệ cô nói gì, tóm lại bảo toàn tính mạng quan trọng hơn.
“Em đi ít thôi, đợi chiều anh đến đón em nhé?” Lục Chinh thu lại ánh mắt, thân thiết dặn dò.
“Em biết rồi!” Cứ làm như cô là trẻ con ba tuổi ấy.

Đàm Hi muốn che mặt lại.
“Có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
“Vâng.”
“Nhớ phải ngoan, đừng gây chuyện đấy.

Anh đi đây.”
Đàm Hi kéo vạt áo anh không chịu buông ra, khóe mắt hơi đỏ.
“Mấy tiếng nữa là anh về thôi, ngoan.” Lục Chinh cũng không mấy dễ chịu trong lòng, đặc biệt là khi nhìn thấy nước mắt trong mắt cô.
“Đi đường chú ý an toàn.

Còn nữa.” Cô mím môi lại, “Nhớ đến đón em sớm, chúng ta đi siêu thị, em nấu cơm cho anh ăn.”
“Ừ.”
Đàm Hi nhìn bóng lưng anh rời đi, cho đến khi không nhìn thấy người nữa mới thu hồi lại ánh mắt.
“Đội trưởng, đó là bạn trai em thật à?” Từ sau khi bị Đàm Hi chỉnh lần trước, Cao Văn không dám gây chuyện như trước nữa, ngược lại là còn học Dương Duy gọi Đàm Hi “đội trưởng” thành nghiện luôn rồi.
Còn là phục thật hay chỉ giả bộ thì Đàm Hi không rõ.
Nhưng quan hệ giữa hai người đã hòa hoãn hơn, không giương cung bạt kiếm giống như trước kia nữa.
Đàm Hi nhíu mày, “Vừa rồi anh ấy đã thừa nhận rồi đấy thôi?”
“Có một số người còn chưa tin thôi!” Cao Văn bĩu môi, ánh mắt nhìn Dương Duy đứng bên cạnh.
Dương Duy bỗng đỏ mặt, lén kéo vạt áo cô ta, “Cô ít nói đi không được à?”
Gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Cao Văn hừ lạnh, lòng thầm mắng “đồ kém cỏi”, cuối cùng cũng không tiếp tục lên tiếng vạch trần anh ta nữa.
Chỉ nhìn về phía Đàm Hi nói: “À mà, bạn trai em cũng đẹp trai đấy chứ.”
“Đương nhiên rồi.” Khen ngợi Lục Chinh có bao nhiêu cũng không đủ, người đàn ông này cô gặp lần đầu đã thấy thích rồi mà.

Đàm Hi nhìn quét qua mấy người, “Sao mấy người cũng đến sớm vậy?”
Dương Duy khẽ ho hai tiếng, “Vốn dĩ tụi anh định đến sớm để luyện vẽ bấm giờ, không ngờ em cũng đến sớm.”
“Tôi đến rồi mấy người không làm được nữa à?” Đây là thứ logic gì thế không biết?
Dương Duy cười ngượng ngùng, “… Mọi người đều không muốn có áp lực.”
Từ sau khi được chứng kiến sự “thần tốc” của Đàm Hi, họ đã không còn muốn đấu với cô nữa, áp lực quá lớn.
Đặc biệt là Dương Duy, lần trước khi vẽ đến cuối cùng anh ta còn bắt đầu run tay, tuy độ chính xác cao, nhưng chưa vẽ xong vẫn là chưa vẽ xong, vẫn là một tác phẩm phác họa thất bại.
Sau đó mấy người đã giấu Đàm Hi lập một nhóm wechat, mỗi ngày đều thảo luận phương pháp rèn luyện nâng cao tốc độ trong nhóm chat đó.
Kết luận được mọi người nhất trí đưa ra đó là – chăm luyện tập!
Cho nên bốn người thường xuyên hẹn nhau cùng luyện vẽ hẹn giờ, đúng lúc hôm nay có hẹn đến đây thì mọi người cùng đến sớm nửa tiếng, còn có thể nhân cơ hội tập thêm một lần.
Đàm Hi định đi lên bục giảng, Thời Nguyệt đi tới dìu cô, “Chậm thôi.”
“Cảm ơn chị.

Chị mở máy chiếu giúp em được không?”
“Ừ.”
Đàm Hi cắm USB vào, tìm lại file ppt lần trước dùng, ngón tay click chuột, lên tiếng hỏi: “Có hiệu quả không?”
Dương Duy ngẩn người.
Cô lặp lại: “Mọi người luyện vẽ bấm giờ có hiệu quả không?”
“Ẹc…” Anh ta quay đầu lại nhìn Cao Văn.

Cao Văn liếc nhìn cậu ta, “Hỏi anh đấy, nhìn tôi làm gì?” Đồ ngốc.
“Cũng, cũng tạm.”
Đàm Hi nhíu mày, đang định nói gì đó thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
“Để chị đi.” Thời Nguyệt gần cửa nhất, đứng dậy mở cửa.
“Giảng đường số 12 đúng không?” Một anh chàng ship đồ ăn thò đầu vào.
“Có chuyện gì không?”
“Xin mời ký nhận đồ.”
Đôi mắt Thời Nguyệt lộ vẻ nghi hoặc, tuy cô chưa ăn cơm, nhưng cô không gọi đồ mà!
“Mấy anh chị là ai gọi đồ thế?”
Dương Duy, Cao Văn, Trịnh Thiến lần lượt lắc đầu.


Họ còn chưa kịp ăn cơm đã vội đến đây để kịp thời gian luyện vẽ, làm gì còn có thời gian ăn gì? Hơn nữa từ cách ăn mặc của anh chàng shipper này có thể thấy anh ta không đến từ bất kỳ cửa hàng nào quanh trường học, bởi vì những hàng ăn quanh trường đều không sang chảnh được như vậy.
Anh chàng shipper đội mũ bóng chày NY, ăn mặc sạch sẽ, tướng mạo cũng khá sáng sủa.
Đàm Hi dường như đang nghĩ đến điều gì, quả nhiên…
“Anh Lục mang đến năm phần, mọi người có đúng năm người mà! Xem ra tôi không mang nhầm chỗ rồi.”
Bốn người đồng loạt nhìn Đàm Hi, Đàm Hi thản nhiên: “Vậy thì đúng là đây rồi.”
Thời Nguyệt ký nhận giúp.

Cao Văn chia cơm cho mọi người.
Đến khi mở hộp cơm của mình ra, cô không khỏi kêu lên kinh ngạc, “Đây là lô-gô của Quý Nguyệt Gia đúng không? Nhà hàng này gọi được ship từ bao giờ thế?”
Mọi người không lên tiếng, nhưng trong lòng đều biết rõ chuyện là thế nào.
Xem ra người bạn trai này của Đàm Hi không đơn giản chút nào.
Trịnh Thiến gắp một miếng đậu phụ cho vào miệng, cùng là món ăn đó, ở cổng trường cũng bán, có gì khác đâu chứ…
Nhưng miếng đậu phụ vừa vào miệng đã tan ra, sắc mặt cô ta hơi thay đổi, sau khi nuốt xuống, không thể không thừa nhận là hơn hẳn đồ ăn vặt bán ngoài cổng trường.
Đáy mắt lướt qua sự đố kỵ, khoảnh khắc rủ mắt xuống cô ta đã thu lại hoàn toàn tâm trạng ấy.
“Thiến Thiến, sao cậu không nói gì cứ nhìn chằm chằm hộp cơm thế? Cậu không đói à?” Thời Nguyệt tươi cười hỏi.
“Ờ.”
“Cậu thấy không khỏe à? Nhìn có vẻ thất thần.”
“Không có.

Tớ chỉ cảm thấy đồ ăn không hợp khẩu vị lắm.”
“Vậy à?” Thời Nguyệt cười, “Tớ thấy ăn ngon lắm.

Lần trước tớ đi ăn ké cùng bà nội mới được nếm thử món tủ của nhà hàng này, đây, chính là món đậu phụ quý giá này.”
“Giáo sư Triệu à?” Trịnh Thiến kinh ngạc.
“Đúng vậy, đồ ăn của nhà hàng này rất nổi tiếng, nghe nói ông chủ là một Hoa kiều về nước, sở thích lớn nhất chính là làm đồ ăn cho mọi người, tay nghề cứ thế qua năm tháng luyện thành.

Nhưng tiếc là vợ ông ấy mất sớm, con cái cũng dần có cuộc sống riêng của mình.


Cho nên ông ấy đã mở cửa hàng ăn đó, muốn truyền tải sự ấm áp trong mỗi món ăn đến những người có duyên.”
“Sau đó thì sao?”
“Tất cả món ăn đều là do một mình ông chủ đó làm, cho nên số lượng mỗi ngày đều có hạn.

Lâu dần danh tiếng Quý Nguyệt Gia tăng lên, cách nói ‘có ngàn vàng cũng khó mua được một món ăn’, tuy có chút nói quá, nhưng đúng là người bình thường rất khó ăn được.

Lần trước một học sinh của bà nội tớ về thăm, do có giao tình với con gái của ông chủ Quý Nguyệt Gia nên mới đặt được bàn đó.”
“Chẳng qua chỉ là một hàng ăn thôi mà, có đến mức hiếm hoi như thế không?”
Thời Nguyệt nhún vai, “Ai biết được chứ! Nhưng mà đối với nhiều nhà ẩm thực thích săn lùng mỹ vị thì đã là hiếm có lắm rồi, nó cũng là một kiểu thể hiện thân phận và địa vị.

Cho nên rất được yêu thích.”
Trịnh Thiến bĩu môi, không cho là vậy.
Thời Nguyệt vừa ăn vừa gật đầu liên tục, “Đây là bữa ăn ship xa xỉ nhất, mỹ vị nhất tớ từng được ăn.”
Xa xỉ? Trịnh Thiến mím môi, tỏ vẻ lơ đãng hỏi: “Đắt lắm à?”
“Đương nhiên rồi! Không chỉ là vấn đề về tiền, mà còn là thân phận.” Nghĩ đến Lục Chinh, Thời Nguyệt liền không cảm thấy kinh ngạc nữa, đúng là anh ấy có năng lực đó, cho dù Quý Nguyệt Gia xưa nay chưa bao giờ có tiền lệ ship đồ ăn tận nơi.
“Nói vậy thì bạn trai Đàm Hi là phú nhị đại à?”
Thời Nguyệt mím môi, nhìn cô cười, chuyện liên quan đến Lục Chinh cô không tiện nói nhiều.
Huống hồ, người làm bạn gái anh ấy là Đàm Hi còn chưa huênh hoang, cô ở bên cạnh hóng hớt thì còn ra gì nữa?
“Cậu không biết à?” Trịnh Thiến vẫn định truy hỏi đến cùng, “Vừa rồi còn nghe cậu gọi anh ấy thân thiết thế cơ mà, vậy thì hai người quen nhau từ trước rồi mới đúng chứ?”
“… Anh ấy là bạn của anh trai tớ.”
Tròng mắt Trịnh Thiến khẽ đảo, trong lòng đã khẳng định chắc chắn Lục Chinh là phú nhị đại rồi.
Có lẽ trong mắt cô ta, cấp độ cao nhất cũng chỉ dừng lại ở phú nhị đại mà thôi.

Chẳng phải tầm mắt quyết định tầm nhìn đó sao?
“Đàm Hi sao lại thành bạn gái của anh ta thế?”
“Không rõ nữa.” Thời Nguyệt lắc đầu, nụ cười đã nhạt đi đôi chút, càng tiếp xúc với nhau lâu cô càng không thích tính cách cạn tàu ráo máng của Trịnh Thiến, giờ đã đến mức chán ghét rồi.
Nhưng cô vẫn trân trọng người bạn này, không muốn quá nặng lời, khiến cô ta khó xử.
“Sao cậu cũng không biết nhỉ? Anh cậu và anh ta chẳng phải là bạn tốt…”
“Thiến Thiến!” Thời Nguyệt đứng lên.
“… Cái gì?”
Hít sâu một hơi, “Tớ ra ngoài mua chai nước, cậu cần mua gì không?”
“Ồ, tớ không cần.”

“Ừm.” Thời Nguyệt xoay người rời đi, một nửa phần cơm còn lại cũng không còn ngon miệng nữa.
Trịnh Thiến hoàn toàn không phát hiện ra sự thay đổi tình cảm của Thời Nguyệt.

Cô ta đang đắm chìm trong thế giới của bản thân mình, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Bên kia, hai con hàng Dương Duy và Cao Văn đang ngồi cùng nhau, nhóm hai người “IQ tầm trẻ con vui vẻ”.
“..

Uầy, đậu phụ này ngon quá đi mất! Cả món chân gà này nữa này, vị ngon thật đấy!” Cứ ăn một món ăn Cao Văn lại không khỏi cất lời khen ngợi.
Dương Duy nghe đến đau đầu, “Cô yên lặng một chút được không, có để cho người ta ăn cơm nữa không?!”
“Anh thì hiểu cái gì hả? Đây gọi là tình cảm bộc phát, muốn trở thành một nhà nghệ thuật giỏi thì thần kinh cảm giác phải phát triển!”
“He he, đúng là cô phát triển quá rồi.”
“Dương Duy, anh cứ thử troll tôi một lần nữa xem? Vừa rồi nếu tôi tốt tính không vạch trần anh, thì anh đã mất mặt đến tận cổng trường rồi đấy biết chưa?”
“Vạch trần cái gì hả? Cô đừng có nói nhảm nữa đi” Ánh mắt tránh né, vừa nhìn đã biết là đang chột dạ.
Cao Văn hừ lạnh, “Nhìn anh kìa! Không dám thừa nhận thì sao cạnh tranh được với bạn trai chính thức của người ta được chứ?”
“Phụt… khụ khụ khụ…” Dương Duy bị sặc ho dữ dội.
“Hư, bị nói trúng tim đen rồi đúng không?” Cao Văn thấy anh ta sặc đến đỏ bừng hai má lên, dù sao cũng vẫn ở cùng một đội, vội vàng vỗ lưng xuôi cho anh ta.
“Cô cô cô… tránh ra! Đừng chạm vào tôi!”
“Xì, có gì giỏi đâu chứ! Anh Lục kia đâu có cáu kỉnh như anh đâu.”
“Làm ơn, xung quanh còn có người nữa, cô có thể đừng hố tôi nữa có được không?”
“Được thôi.” Cao Văn trả lời sảng kɧօáϊ, “Nhưng mà anh phải nói thật với tôi, rốt cuộc anh có yêu thầm đội trưởng không?”
“Khụ khụ khụ…”
“Anh bị lao phổi à?”
“…”
“Nói đi nói đi, tôi sẽ giữ bí mật cho anh!”
Dương Duy cúi đầu xúc cơm, nghiêng người tránh né cô ta.
“Hừ! Không nói tôi cũng biết, anh đang yêu thầm đội trưởng, đã là sinh viên năm cuối thịt khô cháy rồi còn cứ nhớ nhung bông hoa nhỏ người ta? Cũng gớm đấy nhỉ!”
“Tôi mà là thịt khô cháy à?” Dương Duy tức giận nhìn, “So với bạn trai Đàm Hi thì tôi vẫn còn là tiểu thịt tươi nhé được không? Còn là loại non đến mức bóp ra được cả nước đấy!”
“Xùy! Anh tưởng anh là thịt heo bơm nước đấy à? Còn bóp ra được cả nước…”
Sắc mặt Dương Duy đen sì.
Cao Văn không ngừng đả kϊƈɦ: “Kiểu của người ta là chín chắn trưởng thành, trêи người từ trêи xuống dưới đều mang dáng dấp một vị tổng tài bá đạo, anh có không? Một người trẻ trung, một người trưởng thành chu đáo, ai cũng biết phải chọn thế nào, OK? Hơn nữa, chúng ta ăn được một bữa ăn thế này đều do được ké của đội trưởng, anh mà khí khái thì đừng ăn nữa xem nào?”
“… Vậy thì tôi không cần khí khái nữa là vậy.” Dương Duy bỗng chốc biến thành một kẻ ham ăn.
Cao Văn bĩu môi.