Con Dâu Trời Phú

Chương 514





“Xời, tủi thân cơ à?” Hàn Sóc cười khinh thường…
Trịnh Thiến liếc cô một cái, “Không liên quan đến cô, cút đi!”
“Cô bắt nạt bảo bối của tôi, sao lại không liên quan đến tôi?”
Trịnh Thiến: “…” Vỡi, kẻ điên ở đâu ra vậy?
Ngay cả Đàm Hi cũng không nhịn được mà nổi hết da gà.

Hàn Sóc thì lại xoay đầu cười với cô, dường như đang nói: Ngoan, có anh bảo vệ cưng!
“Đàm Hi, chúng ta có thể nói chuyện tử tế được không?”
“Được chứ, cô muốn nói gì?”
“Tôi…”
“Ngoài chuyện trở lại trong danh sách dự thi, mọi việc đều có thể thương lượng.”
Trịnh Thiến nghẹn họng, cường ngạnh lên tiếng: “Tôi dựa vào thực lực tranh giành lấy được, cô đừng hòng cướp đoạt.”
“Thực lực? Huấn luyện như nhau, tại sao Thời Nguyệt sai một chỗ, Cao Văn sai hai chỗ, còn cô lại sai 6 7 chỗ?”
“… Chỉ là một lần, không thể nói lên được điều gì.”
“Được, vậy thì nói đến lần gần đây nhất, một hình trụ tam giác đơn giản, học sinh cấp ba vừa tham gia xong kỳ thi năng khiếu vẽ còn vẽ tốt hơn cô, còn dám đem vấn đề thực lực ra thảo luận với tôi? Hờ…”
“Rõ ràng cô biết đó là…”
“Là gì? Là cô dùng công cụ kéo dài thời gian? Hay là âm mưu dụ dỗ đàn ông của cô?”
Hai má Trịnh Thiến đỏ bừng, “Cô đúng là lấy chuyện tư ra báo thù!”

“Sai! Chuyện này nói rõ thái độ của cô có vấn đề! Hoặc là, trong mắt cô mỹ thuật chẳng qua chỉ là tấm ván giúp cô dựa dẫm vào người có quyền thế, là thủ đoạn ra vẻ giả tạo, công cụ nhào nặn hình tượng bạch liên hoa, tóm lại, cô đã bị loại rồi! Out!”
Trịnh Thiến rưng rưng nước mắt bỏ chạy.

Khi sự kϊƈɦ động đạt đến đỉnh điểm, cô ta thậm chí còn muốn ra tay với Đàm Hi, vừa hay nhân lúc cô đi đứng không tiện, dù sao bản thân đã bị loại rồi, đánh một trận xem như hả giận.
Đáng tiếc, Hàn Sóc ở một bên xoa tay quan sát, nhìn chằm chằm như hổ đói.

Chỉ sợ cô ta vẫn chưa đạt được ý đồ, thì bản thân đã bị đánh trước rồi.
Văn không được, võ không xong, cứng mềm đều không chịu! Trịnh Thiến thật sự chẳng còn cách nào.

Ngoại trừ việc bỏ chạy, cô ta không nghĩ ra được cách nào duy trì sự kiêu ngạo còn sót lại của bản thân mình.
“Xì… Thứ gì đây? Cũng dám dụ dỗ Lục soái ca!” Hàn Sóc phun nước bọt theo hướng bóng lưng của cô ta.
Đàm Hi ghét bỏ: “Bây giờ cậu là nhân vật của công chúng, OK? Đừng làm động tác như thế nữa, cẩn thận mất fans!”
“Anh đây không phải vì cưng sao?” Ánh mắt bỗng nhiên trở nên u oán.
Đàm Hi vội vàng vuốt lông, “Biết cậu yêu tớ mà, moah moah~”
“Vậy thì còn được~”
Người qua đường A B C D: “…”
Buổi trưa, Đàm Hi ăn cơm xong cùng Hàn Sóc về ký túc xá nghỉ ngơi, buổi chiều tiếp tục lên lớp.
So với tiết học chuyên ngành buổi sáng, lớp tự chọn buổi chiều lại nhẹ nhàng hơn không ít, ai ngáp thì cứ ngáp, chơi điện thoại thì cứ chơi điện thoại.
Tiểu Công Trúa và Hàn Sóc đang thảo luận xem tối nay đi ăn uống chơi bời ở đâu.
Nhiễm Dao kiên trì muốn đi nhà hàng theo chủ đề Hello kitty nào đó mới mở ở quảng trường trung tâm, Hàn Sóc thì đề nghị đi HaiDiLao.
An An nói: “Tớ sao cũng được.”
“Hi Hi, cậu thấy sao?” Ba người nhìn cô.
Đàm Hi “Hả” một tiếng, mắt rời khỏi màn hình điện thoại.

Cô đang cùng Đại Điềm Điềm thảo luận xem tối nay đi đâu ăn cơm, giờ thì…
“Tớ không đi đâu nhé?”
“Tại sao?” Hàn Sóc bất mãn, “Chắc chắn là muốn đi tiêu dao với Lục soái ca rồi, thật không nghĩa khí gì hết!”
“À…” Đàm Hi xem xét tình hình và lên tiếng: “Hay kêu Đại Điềm Điềm nhà chúng tớ mời?”
Hàn Sóc búng tay: “Duyệt!”
Tiểu Công Trúa gật đầu điên cuồng: “Được đó được đó~”
An đại mỹ nhân: “Tốn kém rồi.”
Đàm Hi: “…”
Sao cô cảm thấy đây là một âm mưu, mục đích… lừa ăn, lừa ăn.

Vì thế, bữa tối ấy từ hai người, biến thành năm người.
Ba thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp đi phía trước.

Một soái ca khí chất lạnh lùng đi theo sau.

Và trêи lưng soái ca kia đang cõng một cô gái xinh đẹp bị thương ở mắt cá chân.
Tỷ lệ xoay đầu lại cao chót vót.
May mà, đi vài bước là lên được xe, chiếc Land Rover cao to bá khí chặn hết mọi ánh nhìn đánh giá tò mò của người đi đường.
“Đại Điềm Điềm, chúng ta đi ăn gì vậy?”
Bởi vì Nhiễm Dao và Hàn Sóc tranh chấp không ngừng, Đàm Hi dứt khoát kêu Lục Chinh sắp xếp, vì thế thế là các cô gái đều nhìn anh đầy mong đợi.
“Quý Nguyệt Gia”
Trong xe bỗng nhiên yên lặng.
Hàn Sóc chớp chớp mắt, chưa bình tĩnh lại được: “Là Quý Nguyệt Gia mà tớ biết phải không?”
Tiểu Công Trúa: “Tân Thị chắc không có nhà hàng thứ hai nào có tên đó đâu nhỉ?”
An An: “Chúng ta có lộc ăn rồi.”
Ăn xong, mọi người đều thỏa mãn, cho dù bị cấm ăn cay nhưng Đàm Hi vẫn ăn đến no nê.
“Lên xe, đưa các em về trường”
Đưa nhóm An An về dưới lầu ký túc xá, Lục Chinh mới đưa Đàm Hi đến giảng đường.
“9 giờ sẽ đến đón em, đừng chạy lung tung.”
“Vâng.” Đàm Hi trả lời.
Bàn tay to xoa đầu cô, “Anh đi đây.”
Đàm Hi vẫy tay, Đại Điềm Điềm nhà cô tốt thật mà.
Sau khi Lục Chinh đi, nhóm Thời Nguyệt lục tục đến lớp.

Đợi mọi người đến đông đủ rồi, Đàm Hi bước lên bục giảng, sắc mặt mọi người có hơi nặng nề, cũng không kinh ngạc vì sao thiếu mất một người.
“Tin rằng mọi người đều biết rõ chuyện của Trịnh Thiến, tôi sẽ không nói nhiều nữa.

Lớp sau chắc sẽ có thành viên mới gia nhập với chúng ta”
“Đội trưởng, không, không thể châm chước một chút sao?” Dương Duy lên tiếng.

Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Đàm Hi, anh ta đột nhiên thấy hối hận.
Nếu không phải do Trịnh Thiến cầu xin anh ta, nói đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, anh ta cũng sẽ không động lòng trắc ẩn.
“Châm chước? Trịnh Thiến sao? Nếu muốn thế, vậy thì anh nên đi hỏi giáo sư, chứ không phải tôi.”
Dương Duy ngoan ngoãn trở lại, “Xem như tôi chưa nói gì.”
“Còn ai có thắc mắc hoặc có dị nghị gì nữa không?” Ánh mắt Đàm Hi lướt qua ba người.

Thời Nguyệt muốn nói lại thôi.

Cao Văn thì mặt mày hớn hở.

“Không có thì vào lớp.”