Con Đường Bá Chủ

Chương 110: Thánh Thành



Hai loại Dị Hỏa điên cuồng cuốn lấy nhau, đây là hiện tượng mà cả Lạc Nam và Diễm Nguyệt Kỳ đều không ngờ tới…

Nhiệt độ bên trong kết giới cấp tốc tăng lên, Linh Thạch như núi xung quanh bị thiêu đốt toàn bộ, khiến linh khí bên trong kết giới gia tăng lên hơn chục lần…

“Theo lịch sử có ghi chép, mỗi tu sĩ chỉ có thể sở hữu một loại Dị Hỏa, nếu dung hợp sẽ bạo thể mà chết không phải sao?” Diễm Nguyệt Kỳ nghiêm túc truyền âm hỏi…

“Yên tâm! Công pháp ta tu luyện có chút khác thường. Chỉ là quá trình dung hợp sẽ thống khổ một chút.” Lạc Nam ôm nàng vào lòng trấn an nói…

Bất Hủ Diễn Sinh Kinh là Cấm Kỵ tồn tại, việc dung hợp được Dị Hỏa chỉ khiến hắn hơi bất ngờ mà thôi…

Mặt đất bị thiêu đốt thành một thung lũng sâu không thấy đái, Tử Tâm Phần Không Viêm cùng Kim Ô Hư Hỏa nâng đỡ thân thể hai người lơ lửng giữa không trung…

A…

Da thịt cả hai bị thiêu đốt dữ dội, Bất Hủ Diễn Sinh Kinh điên cuồng vận chuyển, rèn luyện thân thể của Lạc Nam…

Mà Diễm Nguyệt Kỳ vốn không phải là một Thể Tu, cũng chẳng có công pháp Thể Tu, chỉ có thể bất lực chịu trận…

Thấy tình cảnh này, Lạc Nam vội vàng nhớ lại thời điểm song tu cùng Diễm Hồng Liên, hắn hướng Diễm Nguyệt Kỳ nghiêm túc truyền âm:

“Thả lỏng toàn thân, chúng ta thông qua song tu rèn luyện thân thể, ta giúp nàng trở thành Thể Tu!”

Diễm Nguyệt Kỳ cắn môi gật đầu, yên tĩnh kết hợp cùng Lạc Nam, thân thể hai người tuy hai mà một, Bất Hủ Diễn Sinh Kinh vận chuyển, rèn luyện cho cả hai người…

Sức nóng của hai loại Dị Hỏa quá mức bá đạo, da thịt cả hai nhanh chóng cháy rụi, lại nhanh chóng hình thành từng tế bào mới…

Thiêu trụi và hình thành, quá trình diễn ra vô số lần tuần hoàn…

Uy lực của một loại Dị Hỏa đã hết sức khủng bố rồi, huống hồ gì cả hai loại cùng nhau kết hợp, hình thành một hỏa diễm hoàn toàn mới, ngay cả từng tầng không gian cũng sắp bóc hơi trước sức nóng dữ dội này…

Rốt cuộc cả hai không chịu nổi đau đớn do quá trình này mang lại, nhắm mắt ngất lịm đi…

Quanh thân thể bọn họ, Hư Ảnh Kim Ô Thần Thú bao trùm cả hai người, Tử Tâm tiến vào thân thể nó, nằm ngay vị trí quả tim…

GÁY

Theo âm thanh vang dội không gian, đôi mắt vốn vô cảm của Kim Ô xuất hiện một tia linh trí, nơi lồng ngực có trái tim màu tím đập thìn thịt…

Nó như nhận ra đôi nam nữ đang kết hợp kia là chủ nhân tương lai của mình, vươn ra đôi cánh dài đến hàng trượng, nhẹ nhàng đem hai người bao phủ…

Nhàn nhạt nhắm lại đôi mắt lãnh ngạo cao quý của loài thần thú, để mặt ngọn lửa màu tím dần dần dung hợp cơ thể mình…

Quá trình này diễn ra không hề nhanh, trái lại từ tốn và chậm rãi…

Hai ngọn lửa từng chút một trộn lẫn vào nhau, một màu sắc mới mẻ cao quý từ từ được sinh ra…

Tử Kim…

Long Tiên Thánh Điển vẫn vận hành theo cách riêng của nó, dương khí trong lúc giao hợp của Lạc Nam dần dần chuyển thành Long Khí, mà âm khí của Diễm Nguyệt Kỳ cũng dần chuyển thành Tiên Khí…

Khí tức của hai thân ảnh đang từ tốn gia tăng một cách ổn định…

Cả về Linh Lực cũng như Thân Thể…

Bên trong Linh Giới Châu…

Vô tận Linh Lực đang tiến vào thân thể một nữ nhân tuyệt mỹ…

Cơ Nhã đang ngồi xếp bằng, gương mặt vốn tái nhợt vì thương thế của nàng đã khôi phục vẻ hồng nhuận, đôi môi hồng thắm khép hờ, mắt đẹp mở ra, nét mặt hiện lên một tia lo lắng, lẩm bẩm nói:

“Đã vài ngày rồi vì sao hắn vẫn chưa tiến vào? Rốt cuộc tình hình bên ngoài thế nào đây?”

Độc Giác Ưng Vương thời kỳ toàn thịnh ngay cả nàng cũng không phải đối thủ, mặc dù hiện tại tu vi của hắn giảm xuống, nhưng Lạc Nam thực lực thua kém quá nhiều, nàng sợ hắn chịu thiệt…

Lại thêm sự xuất hiện của hai thiên tài Hầu Tộc, Cơ Nhã lo lắng là điều dễ hiểu…

Chỉ là có nằm mơ nàng cũng không ngờ rằng, trận chiến lần này do nàng mà ra lại khốc liệt vượt quá tưởng tượng, liên lụy đến vô số sinh mệnh…Và nam nhân kia bị ép vào bước đường cùng, phải tạm thời lánh nạn…

“Tỷ yên tâm đi, hai người có khế ước Đồng Sinh Cộng Tử không phải sao?”

Lời nói thanh lạnh nhu hòa từ đối diện truyền đến, Cơ Băng cũng an tĩnh ngồi xếp bằng, nhìn tỷ tỷ mở miệng an ủi…nàng chưa dám cho Cơ Nhã biết chuyện mình mất trí nhớ, chỉ có thể giả vờ quen thuộc mà thôi, bất quá thông qua trí nhớ của Lạc Nam, những gì Cơ Nhã hy sinh vì mình nàng đều biết…

Hai tỷ muội ngồi gần nhau, quả thật ngoại trừ khí chất có sự khác biệt, phần còn lại giống nhau như đúc, kể cả âm thanh của giọng nói…

Cơ Băng đã xuất quan hai ngày trước, qua khoảng thời gian tu luyện trong điều kiện tốt nhất, lại có Linh Cấp Công Pháp Băng Thủy Linh Lung Kinh mà Lạc Nam cho nàng, thực lực của Cơ Băng đã khôi phục đến Hóa Thần Sơ Kỳ…chỉ là trí nhớ vẫn mơ hồ như vậy…

Lúc này trong thân thể Cơ Băng, trái tim bằng máu thịt vốn có của nàng đã trở nên trong suốt, tỏa ra khí tức mát lạnh của thủy và băng lãnh của băng…

Đó chính là Băng Thủy Linh Lung Tâm hình thành trong lúc tu luyện Băng Thủy Linh Lung Kinh, giúp nàng dễ dàng lĩnh hội vũ kỹ Băng và Thủy hệ, đồng thời gia tăng tốc độ tu luyện…

Nhìn muội muội an tĩnh ngồi bên cạnh, vẻ xinh đẹp ngây thơ của thiếu nữ đã hoàn toàn biến mất, trái lại là sự thành thục và quyến rũ vô hạn của người phụ nữ trưởng thành, trong mắt Cơ Nhã xuất hiện một tia khác lạ…

Hai nàng là tỷ muội song sinh, tình huống của Cơ Băng có biến hóa đương nhiên Cơ Nhã cảm nhận được, chỉ là không biết rõ nó là cái gì mà thôi…

Tính cách vốn có của Cơ Băng rất lạnh nhạt, ngoài người tỷ tỷ như nàng ra hầu như chưa từng đặt thứ gì vào mắt, có thể nó là một băng sơn mỹ nhân…

Vậy mà hiện tại lại trở nên ôn nhu thanh nhã, tạo cho người khác cảm giác dễ chịu, khi nhắc đến người nam nhân kia thì trong mắt luôn xuất hiện một tia hạnh phúc, khóe môi mỉm cười diệu dàng, quả thật kỳ quái đến cực điểm…

“Không lẽ trở thành phụ nữ chân chính, tính cách của con người sẽ thay đổi?” Cơ Nhã âm thầm nghĩ, nhưng vẻ lo lắng trên mặt vẫn không giảm, mở miệng khẽ nói:

“Tỷ biết hắn có thủ đoạn, nhưng nơi này là U Nguyên Đại Lục, là địa bàn của đám yêu thú, hắn lại không thể xé rách hư không, tình huống nguy hiểm vô cùng!”

Nghe tỷ tỷ nói vậy, Cơ Băng trong lòng cũng lo lắng nhàn nhạt, nếu nam nhân kia có mệnh hệ nào, chỉ sợ nàng cũng không thể sống tiếp…

Hai nữ hiện tại miễn cưỡng có vài thành thực lực, cũng muốn ra ngoài hỗ trợ hắn, nhưng Linh Giới Châu là pháp bảo của Lạc Nam, không có sự đồng ý của hắn hai nàng chỉ có thể lực bất tầm tâm…

“Tỷ tỷ, ngươi sau này sẽ theo phu quân cùng ta sao?” Cơ Băng kéo tay Cơ Nhã, tranh thủ thay Lạc Nam “cưa gái”…

“Haizz, chúng ta nợ hắn quá nhiều, đời này cũng chỉ có thể đi theo trả nợ!” Cơ Nhã nhợt nhạt ra vẻ thở than, chỉ là đôi mắt tràn đầy nhu ý đang bán đứng nội tâm nàng, nhớ lại nam nhân kia liều lĩnh cứu mình, trái tim như được nếm mật…

“Nhưng chàng có rất nhiều nữ nhân a!” Cơ Băng không ngờ tỷ tỷ lại đồng ý nhanh chóng như thế, bèn nói ra khuyết điểm của Lạc Nam…

“Haha, tại thế giới này chỉ cần có bản lĩnh, đoạt hết nữ nhân trong thiên hạ thì như thế nào?” Cơ Nhã thản nhiên cười, không quan tâm cho lắm, tu luyện đến Luyện Hư Kỳ như nàng, tâm cảnh và lý trí đều thuộc hàng đỉnh cấp, những thứ gọi là ghen tuông vớ vẫn không tồn tại…

Đừng nói là nam nhân tam thê tứ thiếp, có không ít nữ cường nhân sở hữu vô số nam sủng, xem nam nhân là đồ chơi đấy…

“Thế lỡ như hắn phụ bạc chúng ta thì sao?” Cơ Băng dị nghị…

“Tỷ tin tưởng ánh mắt của muội cũng như tin tưởng ánh mắt của chính mình!” Cơ Nhã nhìn muội muội nhẹ giọng nói…

“Muội cũng vậy! Nếu một ngày chàng bội bạc, ta cũng vô oán vô hối, âm thầm rời xa chúc chàng hạnh phúc!” Cơ Băng hai mắt lấp lánh thì thào trong miệng…

Cách các nàng không xa, thân ảnh một mỹ nhân có nét đẹp tây phương nóng bỏng nhắm mắt ngâm mình trong Cực Lạc Suối…

Thân thể nàng săn chắc nóng bỏng, làn da bóng loáng lấp lánh trong làn suối, ngực nở mông cong, chỉ là tuổi tác còn hơi nhỏ…

Nghe đối thoại của hai nữ, khóe miệng của mỹ nhân phương tây hơi nhếch lên hài lòng…

Tiểu Sư biết rõ tình huống nguy hiểm của Lạc Nam hơn cả Cơ Nhã, nhưng nàng lựa chọn im lặng không nói, tránh cho hai tỷ muội kia càng thêm lo lắng mà không giải quyết được gì…

Tiểu Sư biết điều hiện tại mình có thể làm chính là cố gắng chữa trị thương thế trên cơ thể, chờ ngày chủ nhân quay lại không để hắn phải bận tâm về mình…

Ba vị mỹ nữ vì một nam nhân, mà âm thầm suy tính cho đối phương, không có chút tị hìm, mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng…

Trung tâm Băng Thiên Đại Lục…

Thành trì toàn bộ được xây bằng Cực Phẩm Linh Thạch, chiều dài bất tận nhìn xa không thấy điểm cuối, chiều cao như núi khuất sau từng tầng mây, lại rộng lớn vô hạn không biết đâu mà lần…

Tường thành được bố trí các trận pháp phòng ngự cao thâm, sợ rằng Luyện Hư cường giả toàn lực công kích cũng không thể phá vỡ, càng đừng nói đến việc lén lút trộm đi các viên gạch được đúc từ Cực Phẩm Linh Thạch…

Nơi này xa hoa đến cực điểm, toàn bộ Băng Thiên Đại Lục chỉ cố một thành trì như vậy…

Thánh Thành…

Nhắc đến thế lực có địa vị cao quý nhất trong lòng mỗi tu sĩ tại Băng Thiên Đại Lục, chắc hẳn người ta sẽ nghĩ ngay đến Thánh Linh Học Phủ…

Nhưng nhắc đến Thánh Linh Học Phủ thì tu sĩ sẽ tự giác nghĩ đến Thánh Thành…

Bởi lẽ, Thánh Linh Học Phủ nằm giữa trung tâm Thánh Thành…

Thánh Thành được xem là thành trì rộng lớn và xoa hoa nhất toàn bộ đại lục, do chính Thánh Linh Học Phủ cai quản…

Thời gian Chiêu Sinh càng đến gần, bầu không khí tại Thánh Thành càng thêm sôi nổi hơn bao giờ hết, tu sĩ đông như kiến cỏ, trăm hoa đua nở, quần hùng hội tụ…

Ngoại trừ số ít các vị cường giả cao tầng có phận sự, Thánh Thành chỉ tiếp đón tu sĩ thiên tài dưới 100 tuổi…

Tại cổng thành có hai vị chắp sự có tu vi Luyện Hư Sơ Kỳ đích thân canh giữ, nghiêm ngặt dò xét tuổi tác của từng tu sĩ tiến vào, tránh trường hợp tu sĩ vượt qua trăm tuổi trà trộn vào trong tham gia khảo hạch…

Vì lẽ đó mà vô số thiên tài ngày thường chỉ biết ẩn mình tu luyện hôm nay lại nhao nhao xuất hiện, hòa mình vào dòng người đông đúc trong thành…

Khác với các thành trì khác có nhiều thế lực ngư long hỗn tạp trộn lẫn, thì Thánh Thành chính là thiên đường của Tán Tu (tu sĩ không có thế lực)…

Bởi lẽ tại Thánh Thành, mặc kệ ngươi có thân phận gì, chỉ cần đặt chân vào thành thì địa vị tất cả phải bình đẳng, không thể dựa vào thế lực của bản thân mà gây chuyện thị phi, đó là quy định do Thánh Linh Học Phủ đặt ra…

Có thể nói, tại Thánh Thành, dù ngươi là thiếu gia của Bát Cấp thế lực, vẫn chỉ sánh ngang với một tán tu vô danh tiểu tốt mà thôi…

Tuy nhiên quy định khô khan là như vậy, nhưng ai mà chẳng biết, rời khỏi Thánh Thành thì thân phận và địa vị lại một lần nữa lại quyết định số phận…

Ngươi cũng không thể cả đời trốn bên trong Thánh Thành, trừ khi có thể lọt vào mắt xanh của cường giả Thánh Linh Học Phủ, được thu vào môn hạ, từ đó nhất phi trùng thiên…Nhưng làm được điều đó liệu có mấy ai?

Bởi lẽ đó mà lúc này đây, không ít thiên tài tán tu đang ra sức nịnh bợ lấy lòng, cầu mong được các vị Thiếu Chủ hoặc Công Tử của thế lực lớn thu nhận làm tùy tùng…

Tại đường cái lớn trong thành, vô số ánh mắt lúc này đang đánh giá soi mói một thiếu niên nhìn qua chỉ 16 17 tuổi có tu vi Kim Đan Viên Mãn, mang theo sự đố kỵ, hâm mộ, không phục, đủ loại biểu tình khác nhau…

Chỉ thấy thiếu niên này đi cùng ba nam tử khác, tất cả diện mạo đều anh tuấn bất phàm, khí thế toàn thân vô cùng cao quý…

Mặc dù như vậy nhưng người khác dễ dàng nhìn ra, ba nam tử kia luôn luôn phục tùng đi sau người thiếu niên một bước, dù thực lực ba người cao hơn đối phương rất nhiều…

Thiếu niên này chính là Thiếu chủ của Lạc gia – Lạc Vũ…17 tuổi có đã có thực lực Kim Đan Viên Mãn…

Đối với vô số thiên tài dưới trăm tuổi mà nói, tu vi Kim Đan Viên Mãn chẳng là gì trong mắt họ…nhưng nếu hỏi bọn hắn một câu: “Lúc 17 tuổi, ngươi có tu vi gì?”

Bảo đảm sẽ rất nhiều người ủ rủ cuối đầu, bởi lẽ ở độ tuổi đó, đạt đến Kim Đan đã là không tệ rồi, huống hồ gì Kim Đan Viên Mãn, lại sở hữu hai loại Linh căn mạnh mẽ Băng Và Lôi…

Chưa kể trên thân tu luyện Thiên Cấp Công Pháp, Kim Đan Viên Mãn đối đầu Nguyên Anh Kỳ cũng là chuyện bình thường…

Vì lẽ đó mà dù nơi đây có vô số thiên tài tụ hội, vẫn không ai dám khinh thường vị thiếu chủ Lạc gia này chút nào…

Âm thanh nghị luận bốn phương tám hướng liên tục vang lên:

“Đó là Lạc gia thiếu chủ sao? thật trẻ tuổi!”

“Không sai, mặc dù tu vi hắn chưa cao, nhưng Lạc gia là một Bát Cấp thế lực, được Học Phủ cung cấp đến tận 4 danh ngạch tiến vào học tập, chẳng cần liều mạng tham gia khảo hạch làm gì!”

“Ba người sau lưng hắn cũng hết sức lợi hại, người nam tử kia hình như gọi Lạc Trường, 89 tuổi có Tu Vi Hóa Thần Trung Kỳ, nghe nói là con trai của Đại Trưởng Lão Lạc Gia!”

“Đúng vậy, Lạc Trường cũng là thiên tài có thanh danh hiển hách, chỉ là thiên phú so với Lạc Vũ còn kém một chút, năm xưa hắn đạt được Kim Đan Viên Mãn ở tuổi 19, mà Lạc Vũ hiện nay chỉ mới 17!”

“Nghe nói sau khi tiến vào Học Phủ, điều được coi trọng nhất chính là Thiên Phú mà không phải tu vi!”

“Chuẩn! theo quy định của Học Phủ, nếu muốn khiêu chiến một đối thủ nào đó, phải đem tu vi cả hai cân bằng như nhau! Dù tu vi có cao vẫn không có ưu thế gì đáng nói…”

“Haizz, Thánh Linh Học Phủ chỉ xem trọng Thiên Phú, không nhìn tu vi, mà trong cùng cấp bậc, người có thiên phú càng cao đương nhiên sẽ chiến thắng!”

“Hợp lý rồi! Các ngươi nghĩ thử xem? Từ cổ chí kim, các vị cao nhân thành lập nên Học Phủ với mục đích chủ yếu là tìm kiếm truyền nhân! mà đối tượng được ưu tiên nhất không thể nghi ngờ là người có thiên phú cao!”

“Đúng vậy! dù cho ngươi đạt đến Hóa Thần Viên Mãn trước trăm tuổi thì thế nào? trước mặt các vị cường giả của Học Phủ vẫn không đáng giá nhắc đến…bọn họ chỉ xem trọng Thiên Phú và Tư Chất của ngươi mà thôi!”

“Đại ca!”

Theo hai âm thanh mừng rỡ truyền ra, từ nơi xa xa bay đến một đôi có diện mạo y đúc thanh xuân thiếu nữ…

Toàn trường nhất thời yên tĩnh đến cực hạn…

Các nàng toàn thân bạch y giản dị, lại không che giấu được khí chất cao quý vốn có của mình…

Dù diện mạo xinh đẹp vô song, nhưng thứ khiến người khác kinh hãi nhất chính là hành động hiện tại của các nàng…

Các nàng đang bay…

Hai thiếu nữ chỉ mới 15 tuổi có khả năng ngự không…

Mà muốn ngự không phải là Nguyên Anh Kỳ cường giả…

“Ông trời của ta? 15 tuổi Nguyên Anh Kỳ, hơn nữa còn là một đôi song sinh thiếu nữ?” Vài thanh niên hét ầm lên cuồng nhiệt…

Trong ánh mắt trợn tròn của đám người, hai thiếu nữ hạ xuống trước mặt Lạc Vũ, mỉm cười nhìn hắn nói:

“Đại ca!”

Quan sát hai vị thiếu nữ có thực lực cao hơn cả mình này, trong mắt Lạc Vũ xuất hiện một tia hoảng hốt, kèm một chút đố kỵ…

Không sai, chính là đố kỵ…

Đường đường là thiếu chủ Lạc gia lúc này lại xuất hiện cảm giác đố kỵ…

Bởi hai thiếu nữ này chính là muội muội ruột thịt của hắn do phụ thân hắn Lạc Phá Lôi và một người đàn bà khác sinh ra sau ngày hắn chào đời hai năm…

Hai nàng chính là muội muội cùng cha khác mẹ…

Điều đáng nói ở đây, khi hai nàng vừa ra đời không lâu, tình cờ có một vị trưởng lão Thánh Linh Học Phủ đang làm khách ở Lạc gia, vừa nhìn thấy đã yêu thương không dứt, thu nhận hai nàng làm đệ tử, mang về Học Phủ nuôi dưỡng…

Và thành tựu không cần nói cũng biết, vượt xa hắn rất nhiều…

Tuổi tác nhỏ hơn hắn, tu vi cao hơn hắn và đương nhiên thực lực cũng mạnh hơn hắn…

Dù sao thì Trưởng Lão của Thánh Linh Học Phủ, thấp nhất cũng là nhân vật Hợp Thể Kỳ…tu vi đủ sức quét ngang toàn bộ Lạc Gia một vòng…

Hơn mười năm qua, hai vị muội muội thỉnh thoảng có quay về gia tộc, chỉ là số lần trở về có thể đếm được trên đầu ngón tay, vì thế tình cảm huynh muội cũng không mấy mặn mà…

Trái lại có vài phần xa lạ…

Từ khi hiểu chuyện đến nay, Lạc Vũ luôn thầm oán hận vì sao người được Trưởng lão nhìn trúng không phải là hắn? mà lại là hai tiểu nha đầu này?

Trong lòng suy nghĩ là thế, nhưng ngoài mặt Lạc Vũ lại mỉm cười rạng rỡ mở miệng nói:

“Lạc Huyên, Lạc Ly! Huynh rất nhớ hai muội!”

P/S: Ai không nhớ tình tiết hai tiểu muội này thì xem lại Chương 6 (câu nói của Lạc Phá Lôi ở gần cuối truyện!)