Con Đường Bá Chủ

Chương 1557: Hỗn Nguyên Thủ Trạc - Không Thể Giết



Lâm Tích quả thật suy đoán đúng…

 

Bất kỳ loại Tuyệt Thế Thần Thông nào cũng có những mặt hạn chế nhất định…

 

Ngộ Nhập Luân Hồi của Lạc Kỳ Nam không thể nghi ngờ là Thần Thông rất lợi hại, khi ngay cả phân thân do Cấm Kỵ tạo ra cũng bị nó khắc chế.

 

Nhưng mà, Ngộ Nhập Luân Hồi cũng bị hạn chế về mặt thời gian, không thể sử dụng một cách liên tục như khả năng triệu hoán phân thân của Lâm Tích được.

 

Dù sao thì, Cấm Kỵ có sự bá đạo của Cấm Kỵ.

 

Nếu chỉ một môn Tuyệt Thế Thần Thông có thể khắc chế hoàn toàn Cấm Kỵ, như vậy Cấm Kỵ thật sự cũng không quá đáng giá rồi…

 

Hiểu được điều này, Lâm Tích tự tin triệu hoán phân thân trở về chiến đấu, không còn sợ Ngộ Nhập Luân Hồi của Lạc Kỳ Nam.

 

Đương nhiên, nàng cũng đã tốn không ít lực lượng cho hai lần triệu hoán phân thân với số lượng lớn.

 

Đã đến mức độ này, Lâm Tích quyết tâm đánh nhanh thắng nhanh.

 

OÀNH!

 

Hàng trăm kiện Bạo Hồn Trống được triệu hoán, hàng trăm phân thân Lâm Tích mang theo Bạo Hồn Trống, bao vây lấy Lạc Kỳ Nam từ bốn phương tám hướng khác nhau.

 

Nhìn thấy Chân Long Chiến Thân và hư ảnh Thánh Long bá đạo của nàng, Lâm Tích cười lạnh lẽo:

 

“Tiếng trống của ta sẽ nghiền nát mai rùa màu xanh của ngươi!”

 

Nói xong, như không muốn để Lạc Kỳ Nam có bất kỳ cơ hội chống cự nào…

 

“Gia Tốc Thời Gian!”

 

Hàng trăm phân thân Lâm Tích kết ấn, khiến thời gian xung quanh mình chuyển động nhanh hơn, gia tăng tốc độ đánh trống.

 

Dùi trống đồng loạt xuất hiện, Hồn Lực phẫn nộ rít gào, hung hăng nện xuống mặt trống.

 

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…

 

Tiếng trống nổ tung, tầng tầng lớp lớp không gian băng liệt thành mảnh nhỏ trong khoảnh khắc.

 

Lấy một tốc độ kinh hồn và sức tàn phá bá đạo, toàn bộ Tàng Kinh Các hóa thành tro bụi…

 

Vạn dặm lãnh thổ Thời Không Thánh Địa rung lắc dữ dội, kiến trúc tầng tầng lớp lớp sụp đổ, cảnh tượng như tận thế hàng lâm.

 

Mà đứng ở trung tâm, là mục tiêu chủ yếu bị nhắm vào, Lạc Kỳ Nam đương nhiên không hề dễ chịu.

 

Loan Loan phải thu nhỏ trở lại trốn vào lồng ngực của nàng, hư ảnh Thánh Long run lẩy bẩy như đèn dầu trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể dập tắt…

 

Nếu để ý kỹ, ngươi sẽ chứng kiến xung quanh Lạc Kỳ Nam có vô số tầng lớp không gian liên tục được dựng lên, thay nàng giảm tải áp lực của Bạo Hồn Trống oanh tạc.

 

Khả năng của Thời Không Thánh Thể không thể xem thường, khi Lạc Kỳ Nam chẳng cần động một đầu ngón tay, thì Không Gian cũng tự chủ tiến hành bảo vệ nàng một cách vô tri vô giác.

 

“Trống sao?”

 

Lạc Kỳ Nam ánh mắt lạnh lùng, nhớ lại những gì mà phụ thân mình tốn công trang bị, nếu không sử dụng thì thật hao phí tâm huyết và lo lắng của hắn.

 

Nghĩ đến đây, khóe miệng nàng cong lên hoàn mỹ.

 

ĐINH!

 

Một tiếng chuông bất chợt ngân vang, khiến hàng trăm tiếng trống phải lỗi nhịp trong khoảnh khắc.

 

Trước mặt Lạc Kỳ Nam xuất hiện một cái Chuông như hỗn độn tạo thành, phủ khắp thân Chuông là vô số Trận Văn đang lấp lóe ánh sáng.

 

Không Động Chuông đã được nâng cấp thành Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, uy lực đương nhiên không thể xem thường.

 

“Lại là cái chuông này?”

 

Chứng kiến Không Động Chuông xuất hiện, Lâm Tích sắc mặt trở nên cực độ khó coi.

 

Mỗi lần nàng sử dụng Bạo Hồn Trống, đều bị cái chuông chết tiệt này quấy rối.

 

Bất quá nhớ đến lần trước Lạc Nam phải sử dụng Bá Đỉnh oanh tạc vào Không Động Chuông mới có thể khắ chế Bạo Hồn Trống của mình, mà Lạc Kỳ Nam chắc chắn không thể sở hữu Bá Đỉnh.

 

Nghĩ đến đây, Lâm Tích tự tin dâng cao, tiếp tục hung hăng gõ trống.

 

Nhưng nàng không thể ngờ, khi Lạc Kỳ Nam cầm lấy Không Động Chuông lắc lư…

 

ĐINH…ĐINH…ĐINH…ĐINH…ĐINH…

 

Từ bên trong thân chuông, một luồng sóng xung kích cự đại khếch tán khắp cửu thiên thập địa, hình thành một làn sóng âm hình tròn quét ngang mọi ngõ ngách…

 

Trước tiếng chuông khủng bố, tiếng trống trở nên cực kỳ hỗn loạn, âm thanh bị phân tán khắp nơi…

 

“Làm sao mạnh như vậy?” Lâm Tích kinh ngạc đến ngây người, bởi vì dù không có Bá Đỉnh, nhưng Không Động Chuông lại trở nên mạnh mẽ vượt quá dự kiến.

 

“Nhìn kỹ thân Chuông!” Hắc Chồn ngưng giọng nói.

 

Lâm Tích vội vàng trừng mắt, lúc này mới phát hiện bên trên thân chuông còn khảm lấy hai tòa Đế Cấp Cực Phẩm Trận Pháp, một Trận có khả năng khuếch đại sóng âm và xung kích, một Trận gia tăng khả năng chống chịu của thân chuông…

 

Chính hai loại Trận Pháp cao cấp này đã giúp Không Động Chuông có thể ngạnh kháng với hàng trăm kiện Bạo Hồn Trống của nàng cùng lúc oanh tạc.

 

“Khốn kiếp, để ta xem nàng ấy còn ngăn cản được không!”

 

Lâm Tích hừ lạnh một tiếng, hai tay liên tục kết ấn:

 

“Tứ Phương Không Gian!”

 

Theo mong muốn của nàng, các vách tường không gian trong suốt liên tục đan xen với từng kiện Bạo Hồn Trống được dựng lên…

 

OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…

 

Mà khi những vách tường không gian này xuất hiện, chúng nó mang đến công dụng phản lại và khuếch đại tiếng trống theo cấp số nhân, tất cả âm thanh và sóng xung kích tập trung về phía Lạc Kỳ Nam, uy lực gia tăng chưa từng có…

 

Khả năng tàn phá của Bạo Hồn Trống khiến một phần ba Thời Không Thánh Địa vỡ nát, khối lãnh thổ rộng lớn mênh mông hóa thành vô số mảnh vỡ trôi dạt trong hư không vô định.

 

Sắc mặt Lạc Kỳ Nam trở nên trịnh trọng, khóe miệng rỉ máu, lục phủ ngũ tạng có phần hỗn loạn.

 

Nàng quả thật không có Bá Đỉnh như baba, cho nên chỉ dựa vào một kiện Không Động Chuông và Trận Pháp gia cố cũng khó mà áp đảo được hàng trăm Bạo Hồn Trống của đối thủ kết hợp với các bức tường không gian mang khả năng khuếch đại.

 

Bất quá…nàng có thứ khác.

 

Chỉ thấy đôi mắt đẹp của Lạc Kỳ Nam trở nên hưng phấn, một cảm giác nóng lòng muốn thử được sinh ra.

 

Nhẹ nhàng lắc lư cổ tay…

 

LINH LUNG…

 

Một thanh âm thanh thúy ngân vang…

 

Chỉ thấy trên cổ tay của Lạc Kỳ Nam, một chuỗi vòng tinh xảo, huyễn lệ bất chợt bay ra…

 

Lơ lửng giữa không gian, chuỗi vòng tay tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt huyền bí…

 

Trong nháy mắt, chuỗi vòng tay phóng đại xoay tròn…

 

Nếu để ý kỹ, sẽ thấy chuỗi vòng tay này được kết thành từ tất cả 8 viên hạt châu có màu sắc và khí tức khác biệt với nhau…

 

Một viên đỏ rực lóa mắt, phía trên có khắc họa hình ảnh ngọn lửa và Ngô Đồng Thần Thụ phiên bản thu nhỏ, được xưng là Hỏa Châu.

 

Một viên xanh ngọc với các đường vân thần bí lấp lánh như pha lê, tượng trưng cho thời gian đường vân và không gian đường vân, khắc họa lấy một lũy Tre Cổ Việt, được xưng Thời Không Châu.

 

Một viên khác màu xanh lục, khí tức sinh mệnh nồng nặc dị thường, ẩn chứa khả năng hồi phục sinh lực cường đại, khắc họa toàn thân Bất Tử Thụ, danh xưng Bất Tử Châu.

 

Một viên như Long Châu mỹ lệ, bên trong ẩn chứa Thánh Long Lực tinh khiết khổng lồ, khắc họa hư ảnh một tôn Thánh Long đang giương nanh múa vuốt, danh xưng Thánh Long Châu.

 

Một viên như bạch ngọc được tạo thành từ hai loại Hồn Lực, Hắc Hồn và Bạch Hồn, điêu khắc hai đóa Diệt Hồn Liên và Ôn Hồn Liên cao quý, danh xưng Song Hồn Châu.

 

Một viên do tầng tầng lớp lớp Trận Văn đan xen tạo thành, được gọi Hồn Châu.

 

Một viên do tầng tầng lớp lớp Phù Văn đan xen tạo thành, được gọi Phù Châu.

 

Viên cuối cùng hoà quyện giữa thời gian và không gian, ẩn chứa khí tức luân hồi chí cực vô cùng thâm ảo, khắc hoạ thân ảnh Luân Hồi Thụ, được xưng Luân Hồi Châu.

 

Hiển nhiên, ngoài những nguyên liệu chính đã được chuẩn bị như nhánh Ngô Đồng, nhánh Bất Tử Thụ, nhánh Tre Cổ Việt…Lạc Nam còn dùng thêm những Nguyên Liệu Đế Cấp Cực Phẩm khác để tạo nên Pháp Bảo này, biến nó trở thành kiện Pháp Bảo đa dụng bậc nhất thiên hạ.

 

Hỗn Nguyên Thủ Trạc, hay còn có thể gọi là Hỗn Nguyên Bát Châu.

 

Đây là tên mà Lạc Nam đặt cho nó.

 

“Hỗn Nguyên Bát Châu, lên cho ta!”

 

Lạc Kỳ Nam vừa hưng phấn, vừa mong đợi quát lớn một tiếng.

 

Tiếng quát của nàng vừa dứt, tám viên hạt châu cùng lúc lóe sáng khắp trời.

 

Bất Tử Châu cuồn cuộn tuôn ra khí tức sinh mệnh bao phủ lấy Lạc Kỳ Nam, không ngừng chữa trị thương thế trên cơ thể nàng do Bạo Hồn Trống mang lại.

 

Song Hồn Châu cùng lúc tỏa ra hai loại Hồn Lực đối kháng với âm thanh và Hồn Lực oanh tạc từ phía Bạo Hồn Trống.

 

Cùng thời điểm, các hạt châu khác cũng đại triển thần uy.

 

GÁY!

 

NGAO!

 

Từ trong cơ thể Lạc Kỳ Nam, Kim Ô Thánh Hỏa và Long Lực gào thét mà ra, cuồn cuộn hòa vào toàn bộ Không Động Chuông.

 

ĐINH ĐINH ĐINH ĐINH…

 

Nàng mạnh mẽ lắc chuông, sóng xung kích của tiếng chuông mang theo Niết Bàn Thánh Hỏa màu hoàng kim cao quý và Long Lực chí cao nghiền ép ra ngoài.

 

Hỗn Nguyên Thủ Trạc lơ lửng phía trước Không Động Chuông, đem toàn bộ uy lực mà Không Động Chuông phát ra tiến hành phóng đại.

 

Kim Ô Thánh Hỏa được Hỏa Châu gia tăng uy lực, nhiệt độ và sức tàn phá đều được gia tăng.

 

Long Lực thông qua Thánh Long Châu bạo phát lực lượng, bá đạo không thể hình dung.

 

Sóng xung kích được Trận Châu và Phù Châu gia cố…

 

Chưa dừng lại ở đó, Thời Không Châu còn tác động, đem uy lực oanh tạc trực tiếp băng qua không gian và thời gian, trực tiếp tác động thẳng vào mục tiêu bị nhắm đến.

 

PHỐC!

 

Trong ánh mắt kinh hãi muốn nứt ra của Hắc Chồn, Lâm Tích và toàn bộ phân thân của nàng cùng lúc thổ huyết bay ngược ra ngoài.

 

ĐINH ĐINH ĐINH…

 

Tiếng chuông vẫn liên tục ngân vang, kết hợp với Hỗn Nguyên Thủ Trạc tàn phá tất cả…

 

RĂNG RẮC…RĂNG RẮC…RĂNG RẮC…

 

Hàng loạt kiện Bạo Hồn Trống hóa thành mảnh vỡ.

 

“Không thể nào…” Lâm Tích toàn thân run rẩy, gắt gao trừng mắt nhìn lấy Hỗn Nguyên Thủ Trạc cao quý không gì tả nổi đang lơ lửng trên không trung.

 

Tám viên hạt châu luân chuyển, mỗi một viên đều khiến nàng cảm giác được nguy hiểm cường liệt…

 

Chẳng biết từ bao giờ, tám thanh Kiếm từ trong hư không bất chợt xuyên qua, nhắm ngay tấm lưng và sau ót của Lâm Tích đâm đến.

 

Bát Đại Hư Không Kiếm.

 

Lạc Kỳ Nam muốn kết liễu trận đấu này.

 

Lâm Tích vẫn đang kinh ngạc đến ngây người vì uy lực mà Hỗn Nguyên Thủ Trạc mang lại, không hề đề phòng Bát Đại Hư Không Kiếm.

 

Mất thấy tính mạng của nàng bị đe dọa, Hắc Chồn bỗng nhiên lao lên.

 

RỐNG!

 

Một tiếng gầm thét như đến từ thời kỳ Cổ Đại uy hiếp trời cao.

 

Hắc Chồn hóa thành một tôn quái vật khổng lồ với đôi cánh thịt màu máu to lớn, miệng rộng điên cuồng hét lên.

 

RỐNG……….

 

Tiếng hét khủng bố đến cực điểm, đem tám thanh Hư Không Kiếm đẩy bay, bảo vệ được Lâm Tích một mạng.

 

Nào ngờ, Loan Loan cũng đã sớm rời khỏi lòng ngực Lạc Kỳ Nam, bản thể Thanh Loan mỹ lệ khổng lồ cũng đã xuất hiện.

 

Loan Trảo hung hăng vồ xuống…

 

PHỐC!

 

Đôi cánh thịt của Hắc Chồn rỉ máu, Loan Trảo cắm sâu mà vào.

 

“Hự!”

 

Hắc Chồn đau đớn toàn thân run lên, bị cưỡng ép thu nhỏ trở lại rơi xuống lòng ngực Lâm Tích.

 

Lạc Kỳ Nam thừa thắng xông đến, Hỗn Nguyên Thủ Trạc xoay tròn trên đỉnh đầu nàng, tùy thời gia tăng sức mạnh công kích của Lạc Kỳ Nam một cách tối đa nhất.

 

“Nó đã vượt quá phạm trù Đế Cấp Pháp Bảo!” Hắc Chồn sắc mặt trắng bệch nhìn lấy Hỗn Nguyên Thủ Trạc:

 

“Chúng ta không thua Lạc Kỳ Nam, chúng ta chỉ thua Pháp Bảo của nàng!”

 

“Lâm Tích! Trốn đi!”

 

Lâm Tích giật mình, sắc mặt đầy vẻ phẫn nộ và không cam lòng.

 

Thua Lạc Nam thì cũng thôi, lúc này còn thua cả nữ nhi của hắn, nàng thật sự không cam tâm.

 

Bất quá nhiều năm lăn lộn bên bờ vực sinh tử, Lâm Tích cũng biết còn mạng mới là điều quan trọng nhất, bất kể là tài sản hay danh dự cũng không sánh bằng tính mạng.

 

“Nữ nhân này biết baba là Nghịch Long, phải loại trừ nàng để đảm bảo an toàn tuyệt đối!” Trong lòng thầm nghĩ, Lạc Kỳ Nam ánh mắt bộc phát sát cơ.

 

Nàng vẫn luôn muốn trợ giúp Lạc Nam bằng tất cả khả năng của mình, việc giết chết kẻ nắm cán như Lâm Tích được ưu tiên hàng đầu.

 

Bất quá khi Lạc Kỳ Nam sắp thành công tiếp cận Lâm Tích, một cổ lực lượng Thiên Địa bỗng nhiên phủ xuống, tác động trực tiếp lên cơ thể nàng.

 

Khí Vận Chi Nữ, không thể giết!

 

Quy tắc vũ trụ đã tác động vào trận chiến, ngăn cản động tác của Lạc Kỳ Nam trong gang tấc.

 

Mà nhân cơ hội đó, Lâm Tích không thừa cơ chạy trốn, trái lại muốn chuyển bại thành thắng.

 

Chỉ thấy nàng vung tay, Nhẫn Trữ Vật lóe lên…

 

Từ trong Nhẫn Trữ Vật, ba tấm Phù Chú với khả năng bạo tạc đang kích nổ, hai tôn Thiên Thể Đế Khôi Lỗi hàng lâm.

 

Thám hiểm di tích nhiều năm, Lâm Tích cũng có rất nhiều thủ đoạn ngoài luồng để giữ mạng và chiến đấu.

 

Lúc này, nàng đã mang ra sử dụng.

 

BÙM!

 

Bao phủ thân thể Lạc Kỳ Nam, ba tấm Phù Chú hung hăng nổ tung.

 

HỐNG!

 

Hai tôn Thiên Thể Đế Khôi Lỗi đạp nát không gian, cánh tay như cột chống trời hướng về Lạc Kỳ Nam nện xuống.

 

“Không được!” Loan Loan thấy cảnh này thánh thót hét lên.

 

Phong Đế Lực cuốn vào cơ thể, nàng lấy tốc độ nhanh nhất bay đến trước mặt Lạc Kỳ Nam.

 

“Thanh Mộc Thanh Loan Quyết – Mộc Dực!”

 

“Thanh Mộc Băng Tuyết Kinh – Băng Vũ!”

 

Sử dụng đến hai loại Công Pháp mà baba ban tặng, khí chất toàn thân Loan Loan biến hóa nghiêng trời lệch đất.

 

Mộc Đế Lực và Băng Đế Lực phá thể mà ra, huyễn hóa thành hư ảnh của hai đôi cánh Mộc và Băng…

 

Hai đôi cánh lớn bao trùm lấy Lạc Kỳ Nam vào bên trong…

 

ĐÙNG!

 

Kinh thiên động địa, Loan Loan một mình gánh vác ba tấm Phù Chú phát nổ và hai tôn Thiên Thể Đế Khôi Lỗi công kích.

 

PHỐC!

 

Máu tươi cuồng phún, Mộc Dực và Băng Vũ ảm đạm phai mờ, Loan Loan thổ huyết bay ngược trên không trung.

 

Hỗn Nguyên Thủ Trạc có được linh tính, Bất Tử Châu điên cuồng tuôn ra sinh mệnh lực truyền vào cơ thể Loan Loan, giảm xuống thương thế của nàng đến mức thấp nhất.

 

Hiển nhiên, để ngăn cản thủ đoạn cường đại của Lâm Tích, trong đó còn có hai tôn Thiên Thể Đế, Loan Loan dù vừa tu luyện được hai môn công pháp cường đại cũng có phần ăn không tiêu.

 

Bất quá cũng chính nhờ khoảnh khắc này, Lạc Kỳ Nam đã thoát khỏi Thiên Địa trói buộc.

 

“Nhận lấy cái chết!”

 

Hỗn Nguyên Thủ Trạc rơi vào trong tay Lạc Kỳ Nam, Long Văn và Kim Ô Thánh Hỏa hội tụ vào thủ chưởng.

 

“Tuế Nguyệt Ấn!”

 

Một ấn nện xuống, một tôn Thiên Thể Đế Khôi Lỗi bị vô số móc thời không nghiền nát thành cặn bã.

 

“Chạy!”

 

Hắc Chồn quyết đoán gầm lên.

 

Lâm Tích cắn môi đến bật máu, ra hiệu cho Thiên Thể Đế Khôi Lỗi còn lại ra sức ngăn cản Lạc Kỳ Nam, còn bản thân thì xé rách không gian chạy trốn.

 

Cũng may, trước đó đám phân thân của nàng điều động đã vơ vét được không ít thứ tốt bên trong Thời Không Thánh Địa, cho nên dù chẳng nhận được truyền thừa thì cũng xem như không hề lỗ vốn.

 

“Chạy đi đâu?!” Lạc Kỳ Nam một tay cầm Không Động Chuông, một tay đeo Hỗn Nguyên Thủ Trạc truy sát đến cùng.

 

Bất quá ngay lúc này, Thiên Địa chi lực lại phủ xuống, làm suy giảm tốc độ của nàng.

 

Lạc Kỳ Nam không phải người ngoài khí vận, vẫn bị quy tắc ảnh hưởng, không thể giết Khí Vận Chi Nữ.

 

Chỉ có thể tràn đầy không cam tâm, trơ mắt nhìn Lâm Tích trọng thương trốn đi.

 

“Bỏ đi muội…” Loan Loan thở hổn hển nói:

 

“Nhận truyền thừa quan trọng hơn!”