“Quá trình chuyển hóa từ Thiên Đế Lực sang Thánh Lực không phải trong một sớm một chiều, hơn nữa sẽ tiêu hao cực lớn Nguyên Khí!” Lạc Nam nói.
“Tiêu hao Nguyên Khí? Tiên Khí và Ma Khí có sẳn trong vũ trụ không được sao?” Tuế Nguyệt nhíu mày hỏi.
“Không thể, Tiên Khí và Ma Khí không đủ đẳng cấp, dù số lượng nồng đậm và nhiều đến mức độ nào cũng vô pháp để nàng thấp thụ nhằm chuyển hóa Đế Lực sang Thánh Lực!” Lạc Nam dựa vào kinh nghiệm giải thích nói.
Hắn đã sưu hồn được một số tu sĩ đến từ Nguyên Giới khi canh giữ tại Thế Giới Thụ, nhờ vậy biết được không ít kiến thức cơ bản.
Việc Tiên Khí và Ma Khí không thể giúp Thiên Đế thành Thánh cũng chính là lý do mà vô số năm qua những người tu đến Thiên Đế tối đỉnh của vũ trụ này có thể thành Thánh mà tiến vào Nguyên Giới chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Trừ khi may mắn tìm được cơ duyên to lớn hoặc lượng Nguyên Thạch khổng lồ cung cấp đủ số Nguyên Khí cho quá trình chuyển hóa mới có thể đột phá Thánh Cấp.
Điều này đồng nghĩa với hiện nay nếu Tuế Nguyệt muốn thành công hóa Thánh thì nàng phải sử dụng lượng lớn Nguyên Thạch, hấp thu Nguyên Khí bên trong đó.
Tùy vào thực lực của từng người mà số Nguyên Khí tiêu hao không giống nhau, có người cần ít…có người cần nhiều.
Tuế Nguyệt chiến lực rất mạnh, lực lượng hùng hậu…e rằng phải mất ít nhất khoảng nửa mỏ Nguyên Thạch cho việc đột phá.
Trong khi đó số lượng Nguyên Thạch mà Lạc Nam còn lại không nhiều, thời gian qua liên tục dùng Nguyên Thạch để bồi dưỡng quân đội và thế lực dưới trướng sắp cạn kiệt rồi.
Chỉ riêng Tuế Nguyệt đã cần nhiều Nguyên Thạch đến như vậy, nếu tất cả nữ nhân khác cũng đến lằn ranh đột phá thì không cần phải nói, vét sạch túi của Lạc Nam cũng không đáp ứng đủ nhu cầu.
“Không có Nguyên Thạch thì sử dụng các tài nguyên ẩn chứa Nguyên Khí cũng được mà!” Kim Nhi lên tiếng đề nghị nói:
“Cửa Hàng May Mắn đâu có thiếu, tỷ lệ xuất hiện những loại vật phẩm đó cũng rất cao, công tử có thể mua sắm đến!”
“Chỉ có thể như vậy!” Lạc Nam gật gật đầu, tán thành với phương án mà Kim Nhi đưa ra.
Hắn mở ra Cửa Hàng May Mắn xem thử.
Quả nhiên trong 30 loại vật phẩm lần đầu xuất hiện đã tồn tại vài loại tài nguyên cơ bản ẩn chứa Nguyên Khí.
Nhập Thánh Đan: loại Đan Dược ẩn chứa nồng đậm Nguyên Khí giành cho tu sĩ từ Nhập Thánh Cảnh trở xuống tu luyện, lượng Nguyên Khí tinh khiết sánh ngang một mỏ Nguyên Thạch, giá bán 500 Điểm Danh Vọng.
Yêu Thánh Hóa Thạch: là hóa thạch của một vị Yêu Thánh, ẩn chứa Nguyên Khí nồng đậm thích hợp cho Yêu Tộc tu luyện, giá bán 500 Điểm Danh Vọng.
Cửu Nguyên Thảo: loại Thánh Thảo có chín lá, mỗi một lá ẩn chứa lượng Nguyên Khí sánh ngang nửa mỏ Nguyên Thạch cực phẩm, giá bán 1000 Điểm Danh Vọng.
“Không tệ, không tệ chút nào!” Lạc Nam hài lòng nhếch miệng.
Trực tiếp mua lấy Nhập Thánh Đan, Yêu Thánh Hóa Thạch và Cửu Nguyên Thảo, tiêu tốn 2000 Điểm Danh Vọng, giá trị thậm chí vượt qua một môn Cửu Tinh Thánh Công.
Hắn đem Nhập Thánh Đan nhét vào trong tay Tuế Nguyệt trong ánh mắt tròn xoe của nàng.
“Lượng Nguyên Khí trong đó đủ để nàng đột phá Nhập Thánh!” Lạc Nam cười nói.
“Ở đâu có vậy phu quân?” Tuế Nguyệt ngây ngẩn cả người.
Nàng đang buồn rầu vì chưa biết tìm nơi đâu ra đủ số Nguyên Thạch thì nam nhân của nàng đã giải quyết bằng một viên Đan Dược cao cấp.
“Nhập Thánh Đàn là quà mà sư phụ Kim Nhi tặng thưởng cho nàng dâu đầu tiên chạm đến cánh cửa của Thánh!” Lạc Nam bịa chuyện nói.
“Hít…” Tuế Nguyệt hít sâu một hơi, sư phụ Kim Nhi quả thật là thần thông quảng đại, nàng vừa mới thành Thánh đã lập tức biết được.
“Thiếp phải làm sao để cảm tạ sư phụ?” Tuế Nguyệt chớp mắt hỏi.
“Nàng chỉ cần thưởng cho đồ đệ duy nhất của sư phụ Kim Nhi là được rồi!” Lạc Nam cười tủm tỉm.
Tuế Nguyệt nhẹ gắt một tiếng, bất quá vẫn rướn người lên hôn một ngụm vào gò má hắn.
“Thưởng bao nhiêu đó vẫn còn quá ít!” Lạc Nam cười xấu xa, một lần nữa xoay người đè mỹ kiều thê xuống dưới thân thể.
“Ưm…” Tuế Nguyệt khẽ hừ một tiếng, rất nhanh liền phối hợp với từng động tác của nam nhân, yêu kiều thở dốc.
Sau một phen phu thê đại chiến đến mức cao trào liên tục, Lạc Nam cũng thần thanh khí sảng rời khỏi phòng tân hôn, toàn thân vẫn còn lâng lâng, dư vị tuyệt vời khó tả a.
Tuế Nguyệt sẽ ở lại bế quan tu luyện, nàng muốn tranh thủ đột phá Nhập Thánh để còn đối kháng cường địch.
Tuy đã có đủ tài nguyên nhưng muốn chuyển hóa Đế Lực sang Thánh Lực cũng cần một khoảng thời gian nhất định.
Thậm chí nếu như quyết tâm tiến bộ vượt bật, sau khi thành Nhập Thánh Cảnh cường giả Tuế Nguyệt cũng có thể nghĩ đến việc luyện hóa Huyết Mạch Thiên Địa Sủng Nhi – Thời Không Tộc.
Chỉ là muốn luyện hóa một loại huyết mạch cao cấp như vậy không biết sẽ phải chờ đợi đến ngày tháng năm nào.
Lắc đầu xua tan mạch suy nghĩ, Lạc Nam tìm đến nhạc phụ Cẩn Hào, đem một chiếc Nhẫn Trữ Vật nhét vào tay hắn.
Bên trong đó không cần phải nói, là khối tài sản khiến Thiên Đế cấp Thế Lực cũng phải điên cuồng thèm muốn, thúc đẩy Cẩn Gia phát triển nhanh như tên bắn.
Cưới thê tử cần phải có sính lễ, biết đó là tâm ý của thằng con rể quý, Cẩn Hào cũng không hề khách khí tiếp nhận.
Cẩn Gia đã quen sống thanh tịnh không màn thế sự, vì thế dù rằng lúc này có thể nhất phi trùng thiên, Cẩn Hào và các trưởng lão của Cẩn Gia cũng lựa chọn sẽ tiếp tục ở lại nơi này vốn là một góc hẻo lánh trong Việt Long Đế Quốc mà không xuất thế.
Có lẽ sẽ rất ít người trong vũ trụ biết rằng một Cẩn Gia không có thanh thế nào cả lại là nhà của Tuế Nguyệt Nữ Đế, đồng thời là nhà vợ của Lạc Nam, bối cảnh sau lưng cao đến dọa người.
Nếu như tin tức này lan truyền, sợ rằng các thế lực hàng đầu và những nhân vật muốn rút ngắn quan hệ với Lạc Nam sẽ bằng mọi giá tìm cách nịnh nọt.
Cẩn Hào và Cẩn Huệ không mong muốn như vậy, đối với phu thê hai người thì tìm được nữ nhi thất lạc nhiều năm, đồng thời có mặt trong ngày trang trọng nhất cuộc đời nàng đã là viên mãn.
…
“AAA…con mẹ nó thốn quá…”
“Haha, ta đã vượt qua, có chút khổ luyện mà còn chịu không nổi thì đừng tự nhận là em vợ của tỷ phu!”
“Đáng ghét, lão tử mới không sợ cái nguyền rủa cỏn con này!”
“Cố gắng lên! Huynh đệ ta đều sẽ làm được!”
Vừa tiến vào Việt Long Đế Quốc, một chuỗi âm thanh khiến Lạc Nam phải dừng bước giữa không gian.
Có phần quen thuộc, có phần đổi khác nhưng lại có thể làm hắn vô thức mỉm cười.
Đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy trong một trang viên có một nhóm nam tử đang chật vật kháng cự, vượt qua thử thách khi các lần khổ luyện nguyền rủa phủ xuống.
Đều là những gương mặt quen thuộc trong trí nhớ của Lạc Nam, tuy nhiên đã trải qua nhiều va vấp nên đường nét trên mặt và khí chất đã thành thục, trầm ổn hơn rất nhiều.
Vương Ưng, đệ đệ của Vương Y Vận.
Băng Dũng, đệ đệ của Băng Lam Tịch, Băng Phỉ Phỉ.
Côn Hoàng, đệ đệ của Côn Minh Nguyệt.
Thủy Mặc, đệ đệ của Thủy Nương Khanh.
Trần Giang.
Ngoài ra còn có Viêm Minh, đệ đệ của Viêm Miên Châu cũng đang trà trộn vào trong đám.
Bọn hắn đang thi thố với nhau xem ai là người dễ dàng vượt qua những đợt nguyền rủa nhất.
Ngoài khiêu khích trêu chọc lẫn nhau còn có những lời động viên, cảm tình huynh đệ xem ra vô cùng tốt.
Đợi đến khi toàn thân bọn hắn đầm đìa mồ hôi, thở hổn hển vượt qua thử thách, thân ảnh Lạc Nam mới chậm rãi từ trong không gian xuất hiện, nhếch miệng cười khen ngợi:
“Cũng không tệ lắm!”
Mà khi vừa nhìn thấy hắn, đám nam tử thân thể đồng loạt chấn động, không dám tin ngẩng đầu kinh hô thành tiếng:
“Con mẹ nó là tỷ phu?”
Vừa mới dứt lời, cả đám đã nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức bình sinh, gồng cơ mông thắt cơ ngực cố gắng bật người ngồi dậy.
Như sợ hình tượng chật vật đang thở hỗn hển trên đất của mình bị Lạc Nam nhìn thấy cười nhạo.
“Mạt tướng tham kiến chủ công!” Viêm Minh chắp tay hành quân lễ.
“Đừng có khách khí, ngày hôm nay tất cả đều là huynh đệ!” Lạc Nam cười ha hả.
Hắn chủ động tiến tới cho từng thằng đệ một cái ôm thật chặt, vỗ vỗ bả vai của bọn hắn:
“Ta rất tự hào về các ngươi!”
Mỗi người đều có chí hướng và đường đi của riêng mình, ngày đám em vợ quyết định rời khỏi Việt Long Tinh bước vào Tiên Giới tàn khốc Lạc Nam cũng không ngăn cản.
Mặc dù Lạc Nam không ít lần gửi gắm tài nguyên về Việt Long Tinh…nhưng trong thời gian đó nội tình của hắn cũng không được bao nhiêu, trợ giúp cho đám huynh đệ vì vậy cũng có hạn.
So với rất nhiều Đế Tử, cường giả trong vũ trụ thì xuất phát điểm của đám người Trần Giang thật sự thấp kém hơn nhiều lắm.
Lạc Nam cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước bọn hắn sẽ xảy ra chuyện, kết cục xấu nhất là tử vong…dù sao đó là con đường mà bọn hắn đã chọn, hắn sẽ tôn trọng điều đó.
Nhưng trái ngược với đó.
Đám huynh đệ này vẫn từng bước một chứng minh giá trị của bản thân mình, chẳng những không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn thành công gia nhập thế lực cường đại trong vũ trụ như Đong Binh Đoàn, dựa vào năng lực cá nhân chiếm được địa vị quan trọng.
Cho đến cuối cùng, chẳng những bọn hắn không mang đến phiền toái cho Lạc Nam, ngược lại còn đóng vai trò quan trọng trong việc thuyết khách Đong Binh Đoàn gia nhập Nghịch Long Liên Quân, mang lại lợi ích, giảm thiểu rất nhiều phiền phức cho hắn.
Điều đáng giá khen ngợi nhất là từ đầu đến cuối bọn hắn vẫn không dùng đến danh nghĩa và tiếng tăm của Lạc Nam để tư lợi cho cá nhân, trong lòng chỉ mong muốn trợ giúp Việt Long Tinh được phát triển.
Lạc Nam chỉ có thể nói mình không nhìn lầm người, chọn thê tử cũng chuẩn, chọn huynh đệ cũng giống như vậy…
“Nhiều năm không thấy, tỷ phu phong thái vẫn như cũ a…” Cả đám vây lại bên cạnh Lạc Nam cười cười nói nói.
Lạc Nam mỉm cười, mặc kệ thân phận của hắn hiện tại có cao đến mức nào thì tình nghĩa đám huynh đệ này vẫn như vậy, không vì địa vị trên cao của hắn mà sinh ra rụt rè, sợ sệt.
Rất đáng trân quý…
“Đến đây! nơi này ta có một bình hảo tửu đã lâu chưa có huynh đệ cùng nâng chén…”
Hắn lấy ra Đế Tửu lớn tiếng quát nói.
Ngồi giữa thảm cỏ nơi đình viện, Lạc Nam lấy ra thi thể của một tôn Ma Long Yêu Đế làm mồi nhắm.
“Hảo, không sai không về!”
Cả đám hào hứng bừng bừng, Lạc Nam hướng Viêm Minh cười nói:
“Tiểu tử ngươi chạy đi gọi đám người Phù Đổng, Na Tra, Nhân Kê, Cự A Man, Hắc Trư, Tiểu Đậu Bỉ, Thiên Lý Mã, Tuất Cẩu, Ngưu Đại Lực cùng bốn con khỉ kia đến đây rồi cùng nhập bọn!”
Viêm Minh kích động chạy đi, không lâu sau tất cả đã cùng nhau kéo đến đông đủ.
Một tôn Ma Long không đủ mồi, Lạc Nam chơi lớn mở ra Cửa Hàng May Mắn, tìm những mồi nhậu Thánh Cấp chiêu đãi bọn hắn.
Bàn Đào Quả chỉ dùng làm trái cây tráng miệng.
“Cạn!” Cả đám nâng chén gầm rống.
“Hahaha, một đám cô lậu quả văn!” Lạc Nam miệng nở nụ cười trêu tức: “Phải là 1 2 3 dzô, hiểu chưa?”
Đám nam nhân hai mặt nhìn nhau, đồng loạt cất tiếng cười như sấm:
“1 2 3 DZÔ!”
Động tĩnh nơi này kinh động toàn bộ các phương thế giới, vô số nam nhân trong vũ trụ nhìn thấy mà nhiệt huyết sôi trào, chỉ có thể âm thầm ao ước.
Có thể ngồi nâng ly, nói chuyện trên trời dưới đất một cách thoải mái và sảng khoái như vậy với Lạc Nam quả thật là vinh hạnh lớn nhất trong cuộc đời của bất kỳ nam nhân nào.
Đáng tiếc cũng vì mang theo suy nghĩ như vậy nên bọn hắn vĩnh viễn cũng chỉ có thể làm người dưới trướng mà không được Lạc Nam xem như huynh đệ tri âm.
Uống vào Đế Tử, ăn quả Bàn Đào đã mang đến lợi ích kinh người, càng đừng nói mồi nhậu cấp Thánh mà Lạc Nam chuẩn bị.
Cả đám tâm tình hưng phấn, cuồng hoan say xỉn ba ngày ba đêm.
Lạc Nam kể lại hành trình bước vào Tiên Giới từ những ngày đầu với đám em vợ và huynh đệ, lại nghe bọn hắn tâm sự về cuộc đời mình.
Đế Tửu mạnh mẽ thật sự đủ khiến Thiên Đế phải ngã gục.
Khi rượu dần cạn cũng là lúc chỉ còn một mình Lạc Nam đủ sức đứng giữa chiến trường.
Đảo mắt nhìn đám huynh đệ đã say như chết, hắn hài lòng nở nụ cười, cong đầu ngón tay búng ra.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Vài chục bình ngọc không thừa không thiếu bắn vào Nhẫn Trữ Vật của cả bọn.
Bên trong bình ngọc chứa đựng một lượng Phản Tỉnh Huyết với giá trị liên thành.
Số Phản Tỉnh Huyết này đương nhiên không đủ để mỗi người bọn hắn có thể ngâm mình như chúng nữ, tuy nhiên uống vào luyện hóa cũng sẽ thu hoạch được lợi ích khổng lồ trong tương lai.
Dù sao thì đại đa số bọn hắn đều mang theo huyết mạch, Phản Tỉnh Huyết chắc chắn sẽ có thể phát huy tác dụng.
Ngay cả Hỗn Thế Tứ Hầu nếu có được Phản Tỉnh Huyết cũng sẽ sinh ra sự khác biệt.
Phản Tỉnh Huyết Hồ là nơi chỉ có thê tử của hắn được tiến vào, Lạc Nam không thể chia sẽ với đám huynh đệ, vì vậy lựa chọn cách này xem như ban thưởng sau những công lao của bọn hắn.
Lạc Nam chưa từng keo kiệt với người của mình…
Để lại hiện trường đầy mùi rượu, Lạc Nam một thân một mình trở về Làng Nhất Thế.
…
Đế Tửu ngấm dần, toàn thân hắn lảo đảo.
Vì lâu rồi không say một trận, lại thêm có các huynh đệ hợp ý…Lạc Nam cũng không ngăn cản cơn say, Hồn Đỉnh không hề hoạt động.
Tiến vào trong làng, tất cả đều đi vắng…
Hiện tại là thời điểm Tiên Ma Đế Thiên và Côn Lôn Giới cần nhân thủ tiếp quản để xử lý vô số vấn đề, chúng nữ Âu Dương Thương Lan và 100 nữ đệ tử cũng đều đang bộn bề nhiều việc.
Lạc Nam cũng không muốn quấy rầy các nàng, hắn say mèm đi đến dòng suối trong chảy dọc theo làng, ngã lăn xuống đánh một giấc.
Đột nhiên cảm giác được có một bàn tay mềm mại thon dài đỡ lấy thân thể mình.
“Người nào?” Lạc Nam nhướn mày, hắn vẫn còn giữ một chút lý trí đề phòng trong mọi tình huống.
Chỉ cần có điều gì không ổn sẽ lập tức giải trừ cơn say.
“Công tử…là thiếp…” Thanh âm mềm mại dịu dàng như nước của nữ nhân vang lên.
Lạc Nam nhướn mắt, chứng kiến khuôn mặt diễm lệ như hoa như ngọc của Hồn Mỹ Hoa.
Thì ra cả làng đều đã đi vắng, riêng Hồn Mỹ Hoa vẫn ở lại tọa trấn như thường ngày.
“Thì ra là Tiểu Mỹ…” Lạc Nam buông bỏ đề phòng mỉm cười.
“Chưa từng thấy công tử uống say như vậy!” Hồn Mỹ Hoa ôn nhu cười, bắt đầu kỳ rửa thân thể cho hắn.
Nàng là sủng vật của nam nhân này, hầu hạ hắn là bổn phận…cũng là điều nàng cam tâm tình nguyện.
Cảm nhận được tâm tư của mỹ nhân, Lạc Nam vuốt ve khuôn mặt nàng:
“Tiểu Mỹ à, nàng không danh không phận đi theo ta lâu như vậy, có thấy tủi thân không?”
Ngay cả Linh Hồn Bổn Nguyên của nàng cũng đang giao cho hắn.
“Thiếp vẫn là sủng vật của công tử, có gì mà tủi thân?” Hồn Mỹ Hoa né tránh ánh mắt của hắn, giọng điệu có một chút buồn.
“Sủng vật sao…” Lạc Nam nhếch miệng: “Làm sủng vật quá ủy khuất cho nàng, ta cũng muốn nhiều hơn thế!”
Toàn thân Hồn Mỹ Hoa run lên.
Thân thể dẻo dai, thành thục mê người bị nam nhân áp bên bờ suối.
Đôi môi đỏ rực như lửa bị phủ kín bởi hơi thở nóng hổi cùng vị men say.
Hồn Mỹ Hoa khép hờ hai mắt, dùng vô hạn nhu tình của mình nghênh đón tất cả.
Khi côn thịt nóng hổi xâm nhập cũng là lúc đau đớn và hạnh phúc đan xen.
Nàng là một đóa hoa, nàng vẫn luôn chờ đợi người nam nhân này đến hái, thưởng thức vẻ đẹp của nàng.