Bên trong Lạc Gia, ngửi thấy mùi rượu thơm quen thuộc từ cơ thể Dạ Thanh Thu, Lạc Nam trừng mắt nhìn.
“Hỏi mẫu thân của ngươi đi, ta vừa trở về trong tộc ngồi còn chưa nóng mông, nàng đã lại mở miệng nhờ vả.” Dạ Thanh Thu khoanh tay trước ngực.
Ninh Vô Song liếc xéo mắt giải thích: “Chẳng phải tiểu tử ngươi muốn chơi ván bài lật ngửa với Càn Quân lão cẩu sao? chúng ta vẫn còn thiếu một tay Chiến Trận Sư để bố trí Lập Quốc Hội Vận Trận nên ta mới nhờ vả nàng.”
“Nàng cũng là Chiến Trận Sư sao?” Lạc Nam trợn mắt há hốc mồm nhìn Dạ Thanh Thu hỏi.
“Thái độ của ngươi là gì thế? khinh thường ta à?” Dạ Thanh Thu bất mãn nói:
“Mặc dù chỉ có chút nghiên cứu nhưng cũng miễn cưỡng đạt đến Trận Thánh Hoàng, chẳng lẽ không đủ giúp ngươi?”
“Câu trả lời này có chút quen…” Lạc Nam ngờ vực nhìn mẫu thân của mình, trong lòng ẩn ẩn có chút suy đoán nhưng cũng không dám khẳng định.
Ninh Vô Song bị nhi tử nhìn có chút chột dạ, vội vàng thay đổi chủ đề nói:
“Sau lần biểu hiện của con rể Văn Lang và sự hèn nhát sợ hãi của Càn Quân lão cẩu trước bàn dân thiên hạ, Quốc Vận của Lạc Gia chúng ta đã khôi phục trở về, ngược lại Quốc Vận của hoàng thất đang không ngừng suy giảm, hiện tại Quốc Vận đôi bên đã ngang bằng nhau, là thời cơ tốt nhất để bố trí Lập Quốc Hội Vận Trận.”
“Tốt lắm, bổn tọa cũng chướng mắt lão cẩu Càn Quân đã lâu, đây là cơ hội để hắn mất cả chì lẫn chài, khiến hắn tức chết.” Dạ Thanh Thu hoàn toàn tán thành:
“Nhưng sau khi xong chuyện, không thể thiếu chỗ tốt của ta.”
“Ngươi lừa gạt nhi tử ta hai kiện vật phẩm Chí Tôn còn cảm thấy chưa đủ?” Ninh Vô Song sắc mặt lạnh lẽo.
“Dù sao thì ngoài ta ra, các ngươi nào tìm được đồng minh nào khác đáng tin cậy?”
“Được rồi…được rồi, người một nhà ta chưa từng keo kiệt.” Lạc Nam bất đắc dĩ nói.
“Phi, ai là người một nhà của ngươi? Đừng có chiếm tiện nghi của ta.” Dạ Thanh Thu phỉ nhổ nói.
“Bớt nói nhãm, hiện tại liền bắt đầu lập trận.” Ninh Vô Song hừ lạnh.
Lúc này hiện trường đã tập hợp đầy đủ bảy vị Chiến Trận Sư, bao gồm Lạc Nam, Hoa Ngọc Phượng, Họa Mộng, Châu Miên Mạn, Ninh Vô Song, Dạ Thanh Thu và tam trưởng lão Lạc Duệ của Lạc Gia.
Sẳn sàng bố trí Lập Quốc Hội Vận Trận, cướp sạch Quốc Vận của Càn Quân Thánh Đế, triệt để vạch mặt.
Nếu trước khi kết minh cùng Mê Linh Sâm Lâm, Lạc Nam dù nóng lòng nhưng vẫn không dám làm loại chuyện này.
Tuy nói hiện tại mấy người liên thủ sẽ không e ngại Thánh Đế Viên Mãn như Càn Quân Thánh Đế, nhưng đừng quên nội tình của một Đế Quốc không đơn giản như hai tên Sát Long Vệ.
Dưới trướng Càn Quân Thánh Đế vẫn còn một số nhân vật lão làng tu vi Thánh Đế, tiêu biểu là Ngô Dụng và Hoàng Thái Phó, chưa kể còn có lượng cường giả vượt trội hơn rất nhiều so với Lạc Gia, các gia tộc phụ thuộc, quân đội và lượng thái giám trong Thánh Cung cũng là một cổ sức mạnh to lớn.
Một điểm đáng sợ khác của nhân vật đứng đầu Đế Quốc là hắn có được Quốc Vận che chở, trừ khi có cường giả Chí Tôn đủ sức áp đảo Quốc Vận của một Đế Quốc ra tay, bằng không muốn giết chết Càn Quân Thánh Đế trong địa bàn Đế Quốc gần như là điều không thể.
Kiểu gì Quốc Vận cũng sẽ bảo hộ hắn, giúp hắn hóa nguy thành an.
Nói dễ hiểu hơn, việc chiến đấu ở trong Đế Quốc thì Càn Quân Thánh Đế giống như Khí Vận Chi Tử được thiên địa bảo vệ vậy.
Vậy nên Lạc Gia đấu với hoàng thất Càn Quân chỉ ăn thiệt thòi mà thôi, tỷ lệ chiến thắng rất thấp.
Nhưng hiện tại đã kết minh cùng Mê Linh Sâm Lâm, có nơi để lánh mặt, vấn đề an toàn của Lạc Gia đã không cần phải lo lắng nữa nên Lạc Nam mới quyết định vạch mặt, mà mẫu thân và mọi người Lạc gia cũng đồng ý với quyết định của hắn.
“Bắt đầu chưa?” Ninh Vô Song trịnh trọng hỏi.
Đám người chưa kịp gật đầu, bên ngoài đại môn liền vang lên thanh âm thanh lãnh của một tên tổng quản:
“Thánh chỉ đến…. Lạc Gia mau tiếp chỉ!”
Sắc mặt tất cả lập tức trầm xuống, Dạ Thanh Thu ánh mắt híp lại nói:
“Cẩu thánh đế này đánh hơi cũng thật nhanh, xem ra phát giác được Quốc Vận xảy ra tình huống cân bằng nên nghĩ ra âm mưu quỷ kế mới làm khó dễ đây mà.”
“Đuổi tên thái giám đó cút đi!” Lạc Sương mất kiên nhẫn nói.
“Không thể.” Ninh Vô Song liền lắc đầu:
“Đại Trận chưa thành thì chưa phải đến lúc vạch mặt, cứ đi ra xem hắn có mưu kế gì.”
Lạc Nam gật đầu tán thành, bất quá hắn cũng không đi ra, ngược lại cùng Dạ Thanh Thu ẩn mình bên trong âm thầm quan sát.
Rất nhanh, Ninh Vô Song đã dẫn theo các thành viên Lạc Gia ra mặt tiếp chỉ.
Tên tổng quản nâng thánh chỉ trên tay, sắc mặt trang nghiêm, giọng điệu thanh lãnh đọc lớn:
“Thượng thiên thừa vận, Thánh Đế chiếu rằng, Lạc Gia có công lớn trong việc đoạt lấy 20 tòa Thành Trì của Thiên Phong Đế Quốc, đây là công rất lớn đối với sự phát triển sau này của Đế Quốc, trẫm hết lòng vui mừng, ban thưởng 10 viên Thánh Đế Đan, trăm mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm, một tòa thành lớn.”
Ninh Vô Song âm thầm xem thường, biết tên này kiểu gì cũng vừa đấm vừa xoa, khen thưởng trước thì những thứ kế tiếp sẽ chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Quả nhiên liền nghe tên thái giám tổng quản đọc tiếp:
“Tuy nhiên Thiên Phong Đế Quốc lại giở thói lật lọng, đến nay vẫn chưa chịu giao nộp 20 tòa thành cho Càn Quân Đế Quốc chúng ta, lần lượt dây dưa kéo dài, tà tâm đáng tru.”
“Xét thấy hiền tế Văn Lang của Lạc Gia văn võ song toàn, chiến lực kinh khủng, lại đang rất được lòng quân, nay phong làm Phạt Phong Đại Tướng, thống ngự 10 vạn Càn Quân Chiến Sĩ đánh vào Thiên Phong, bằng mọi giá cũng phải thu hồi 20 tòa thành trở về.”
“Quả nhiên tà tâm bất chính…” Người Lạc Gia nghe đến đây liền âm thầm hừ lạnh, chỉ với 10 vạn quân mà dám đi đánh Thiên Phong Đế Quốc đoạt thành? Đây không phải khiến Văn Lang tự tìm đường chết thì là gì?
Đây đâu phải đi đoạt thành, đây là đào sẳn mồ chôn cho Văn Lang và 10 vạn quân thì đúng hơn.
Dù rằng Văn Lang không chết nhưng thất bại quay về thì cũng là mất hết thanh danh, uy vọng giảm đến đáng kể, mưu đồ rất tốt a…
Nhưng mọi thứ chưa dừng ở đó, tên thái giám tổng quản vẫn mở mồm thao thao bất tuyệt:
“Lạc Gia các đời chiến tướng vì Càn Quân đổ máu lập công, trẫm khâm phục vô cùng, trong lòng chỉ hận không thể đền đáp công lao xứng đáng.”
“Nay để hoàng thất và Lạc Gia thân càng thêm thân, tình cảm hữu nghị bền chặt, quân vương cũng như thần tử, đều là người một nhà, trẫm liền có một ý định.”
“Con dâu Lạc gia Ninh Huyền Tâm tuổi trẻ tài cao, mỹ mạo đức hạnh…không đáng quả phụ thờ chồng, liền phong làm Thái Tử Phi, gả cho Thái Tử Càn Nguyên, tương lai khi Càn Nguyên kế vị liền chính là Thánh Hậu mẫu nghi thiên hạ.”
“Thánh Chỉ vừa ra, lập tức chấp hành.”
“Khâm thử!”
Sắc mặt Ninh Vô Song và các trưởng lão Lạc Gia âm trầm như máu, ngay cả Lạc Sương và Ninh Huyền Tâm bên cạnh cũng là hàn khí tràn lan.
Tên thái giám tổng quản rùng mình, bị khí thế như núi lửa sắp bùng phát bất cứ lúc nào của Lạc Gia làm cho kinh sợ.
Bất quá hắn dù sao cũng là Thánh Hoàng, rất nhanh đã ổn định lại tinh thần, chậm rãi cất giọng:
“Thế nào? bệ hạ đã hậu ái Lạc Gia các vị đến mức như thế còn không biết cảm tạ tiếp chỉ?”
“Tiếp ngươi cái đậu móa…” Lạc Sương nhịn không được bạo một tiếng thô tục.
Để đại tẩu của nàng gả cho Càn Nguyên? Mặt mũi của Lạc Gia để ở đâu?
“Ngươi vừa khi quân phạm thượng?” Tên tổng quản râu tóc dựng ngược lên, hùng hùng hổ hổ nói:
“Bệ hạ cho Văn Lang cơ hội kiến công lập nghiệp, cho quả phụ Lạc Gia đảm nhiệm Thái Tử Phi, tương lai chính là Thánh Hậu cao quý, ân sủng như vậy mà ngươi còn dám bất kính?”
“Đa tạ bệ hạ hậu ái, Sương nhi còn nhỏ không hiểu chuyện…” Ninh Vô Song đè xuống ham muốn giết người, trầm thấp nói:
“Đáng tiếc Văn Lang đã được sư phụ của hắn là Nhàn Văn Đạo Sĩ mang đi, hiện tại không còn ở Lạc Gia nữa, chúng ta cũng chưa có cách liên hệ với hắn.”
“Sao lại có chuyện như vậy?” Tên thái giám nhíu mày.
“Đây là sự thật, dù sao thì Văn Lang cũng là người của Kiếm Châu, hắn đâu thể bó buộc cả đời ở Lạc Gia được?” Ninh Vô Song đáp:
“Tương lai Lạc Sương cũng sẽ đi cùng với hắn!”
“Được rồi…” Tên thái giám gật đầu cười nói: “Cũng may bệ hạ đã sớm tính đến vấn đề này, nếu Văn Lang đã tạm thời vắng mặt, vậy thì phục chức cho Lạc Sương trở thành tướng quân, thay thế phu quân của nàng chấp hành nhiệm vụ, dẫn quân đoạt lại 20 tòa thành.”
Lạc Gia từ trên xuống dưới hít sâu một hơi để duy trì tỉnh táo, cố gắng bảo trì lý trí không ra tay giết người vì mức độ vô liêm sĩ của lão cẩu Càn Quân này, kiên nhẫn tiếp chỉ cho xong chuyện.
“Các vị nhanh chóng chuẩn bị, Lạc Sương xuất phát ra quân, còn Ninh Huyền Tâm thì chờ đợi cổ kiệu đón dâu của Thái Tử đến nha…” Lão thái giám nói thêm.
“Chúng ta hiểu, mời tổng quản rời đi để Lạc Gia an tâm chuẩn bị.” Ninh Vô Song nói.
“Haha, mỏi mắt mong chờ!” Tên thái giám ngửa đầu cười to.
Lạc Nam nhìn sang Dạ Thanh Thu nói: “Nhờ nàng một chuyện, chặn đường làm thịt thằng ngu này giúp ta!”
“Không thành vấn đề.” Dạ Thanh Thu cũng đã sớm cay mắt tên thái giám, liền truyền ý niệm cho Đại Trưởng Lão của Dạ Linh Tộc âm thầm ra tay.
Nàng còn phải bố trí Trận Pháp, không thể đích thân giải quyết.
…
“Tính sao đây? Lập Quốc Hội Vận Trận không thể lập tức hiệu nghiệm, mà vấn đề của Lạc Sương và Huyền Tâm rất nhanh sẽ đến cửa.”
Ninh Vô Song nhíu chặt chân mày nói: “Nếu chúng ta trở mặt hoặc kháng chỉ ngay lúc này, Càn Quân lão cẩu sẽ có cớ ra tay, e rằng không có thời gian để thiết lập trận pháp.”
“Đúng là lão hồ ly, mưu hèn kế bẩn cả một bụng.” Mấy vị trưởng lão Lạc Gia sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Không có gì đáng ngại…” Lạc Sương lên tiếng:
“Ta sẽ giả vờ vào quân làm theo thánh chỉ, cố gắng kéo dài thời gian để Lập Quốc Hội Vận Trận hoàn thành.”
“Ta cũng thế!” Ninh Huyền Tâm mặt không biểu tình: “Ta sẽ giả vờ gả vào trong cung, khi đại sự hoàn thành thì trốn đi cũng không muộn.”
“Không được, như vậy quá mức nguy hiểm.” Lạc Nam liền lên tiếng phản đối:
“Đệ không thể để đại tẩu chịu ủy khuất như thế được, chẳng may chúng ta không giải cứu kịp thời, ngươi lại một thân một mình đi vào địa bàn của địch, hậu quả khó mà tưởng tượng.”
“Thế có cách nào khác?” Ninh Huyền Tâm lẳng lặng nhìn hắn.
Nếu không làm theo thánh chỉ ngay lúc này, tin rằng tên Càn Quân Thánh Đế sẽ bất chấp tất cả đánh vào Lạc Gia.
Hiển nhiên lão cẩu đó cũng đã rất nóng lòng và như ngồi trên đống lửa khi Quốc Vận tiêu hao liên tục nên mới dùng đến độc kế cuối cùng như lần này để hãm hại.
“Để ta giả dạng thành đại tẩu, ta sẽ thay ngươi gả cho Càn Nguyên.” Lạc Nam nở nụ cười khát máu.
“Nhưng vắng ngươi ai sẽ bố trí trận pháp?” Ninh Huyền Tâm thăm thẳm thở dài.
Lạc Nam á khẩu không trả lời được, hắn có chút suy nghĩ rối loạn nên quên mất vai trò quan trọng nhất của mình.
“Đơn giản mà phu quân!” Hoa Ngọc Phượng ở bên cạnh lên tiếng nói:
“Chỉ cần ngươi cho đại tẩu một lệnh bài trên Cung Đình Thụ, để khi nào nàng gặp nguy hiểm trong Thánh Cung thì kích hoạt truyền tống vào Linh Giới Châu là được mà?”
Lạc Nam bừng tỉnh đại ngộ, hiện tại xem ra chỉ có thể dùng cách này.
Không những đại tẩu Ninh Huyền Tâm, mà nhị tỷ Lạc Sương cũng cần được trang bị lệnh bài vào Cung Đình Thụ để tạm thời lánh nạn khi gặp phải nguy hiểm nơi chiến trường.
“Lệnh bài? Cung đình thụ là thứ gì?” Mấy nữ chưa biết tò mò hỏi.
Lạc Nam chép miệng, đành giải thích đại khái công cụng của nó cho các nàng biết.
“Thật thú vị nha, đó chỉ là nơi ở của nữ nhân ngươi, ngươi lại dụ dỗ cả đại tẩu và nhị tỷ, khanh khách.” Dạ Thanh Thu chen miệng cười nói.
“Câm miệng, không lên tiếng không ai nói ngươi câm đâu!” Ninh Vô Song quát lớn, ôn nhu nhìn Ninh Huyền Tâm và Lạc Sương:
“Xem ra chỉ còn cách này để đảm bảo, đừng có xấu hổ.”
“Haha, ngay cả gả cho hắn ta cũng gả rồi, còn sợ gì chuyện như vậy?” Lạc Sương sảng khoái cười.
“Được!” Ninh Huyền Tâm chỉ đơn giản ngắn gọn gật đầu.
Lạc Nam thấy vậy liền thu hai nữ vào ngay tại Cung Đình Thụ lựa chọn cung điện.
Rất nhanh, Lạc Sương đã tuyển một cung điện ở cạnh Lạc Ly và Lạc Huyên, đặt tên là Nhị Tỷ Cung.
Còn Ninh Huyền Tâm thì tuyển một cung điện ở lân cận Liễu Ngọc Thanh và Liễu Thi Cầm, tạm gọi Ninh Huyền Cung.
Hai nữ nhân được Lạc Nam giao phó Lệnh Bài truyền tống.
“Mặc dù an toàn của các nàng đã không đáng lo, nhưng cũng cần phải cố gắng kéo dài thời gian trước khi Lập Quốc Hội Vận Trận cướp đoạt Quốc Vận sạch sẽ.” Ninh Vô Song vuốt cằm nói:
“Cũng đã đến lúc cho vài nàng dâu của ta thể hiện rồi…”
Lạc Nam gật đầu, vẫn còn một chuyện khiến hắn nhìn Dạ Thanh Thu mở miệng: “Quá trình chúng ta cướp đoạt Quốc Vận sẽ diễn ra một cách lặng lẽ vô thanh vô tức, nhưng trong lúc đó nếu có kẻ điều tra về Quốc Vận chắc chắn sẽ phát hiện được vấn đề bất thường, thậm chí truy ra Lập Quốc Hội Vận Trận ở Lạc Gia.”
“Toàn bộ Càn Quân Đế Quốc chỉ có Quốc Sư Ngô Dụng thường hay dò xét tình hình Quốc Vận thay đổi, vậy nên phải đảm bảo Ngô Dụng bị quấy rối trong thời gian Trận Pháp hoạt động.”
“Ta muốn nhờ Dạ Linh Tộc đột kích Ngô Gia, hoặc dùng bất cứ biện pháp nào quấy rối Ngô Dụng.”
Dạ Thanh Thu nghe vậy một lời đáp ứng: “Nhớ trả ơn là được.”
…
Thánh chỉ của Càn Quân Thánh Đế lập tức lan rộng khắp Càn Quân Đế Quốc, người người…nhà nhà đều hay tin.
Lạc Sương sắp thay mặt phu quân Văn Lang đại chiến quân đội Thiên Phong Đế Quốc, cướp về 20 tòa thành.
Quả phụ Ninh Huyền Tâm may mắn được Thái Tử Càn Nguyên cưới làm Thái Tử Phi, chỉ vài ngày sau sẽ đón dâu làm lễ.
Đối với Thánh Chỉ này của Càn Quân Thánh Đế, người hiểu rõ nội tình thầm khen một câu lòng dạ đế vương đúng là ngoan độc, quỷ kế đa đoan, dồn Lạc Gia vào thế chân tường.
Còn đối với những người ngây thơ thì cho rằng bệ hạ anh minh thần võ, vậy mà tạo cơ hội để Lạc Gia lấy lại uy vọng trong quân đội, còn cho phép quả phụ Lạc Gia tương lai trở thành Thánh Hậu, đúng là lòng dạ rộng lớn, mênh mông như biển.
…
Càn Quân Thánh Cung.
Càn Quân Thánh Đế ngồi trên long ỷ, nhàn nhạt hỏi: “Hai vị ái khanh cảm thấy Lạc Gia sẽ phản ứng ra sao?”
“Nếu Lạc Gia còn lý trí, vậy chỉ còn cách nghe theo thánh chỉ.” Ngô Dụng lập tức đáp:
“Bọn họ thừa hiểu hiện tại Lạc Gia còn chưa đủ khả năng đối kháng trực diện với bệ hạ, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.”
“Ninh Vô Song là nữ nhân kiêu ngạo bất tuần, sẽ không dễ dàng chấp nhận đem con dâu của mình gả cho Thái Tử.” Hoàng Thái Phó chắp tay nói:
“Vậy nên cũng phải cẩn trọng đề phòng, tránh các nàng giở trò quỷ nào đó với Thái Tử thì không hay.”
“Biến số duy nhất mà vi thần cho rằng có thể ảnh hưởng đến kế hoạch lần này của bệ hạ nằm ở chỗ Nhàn Văn Đạo Sĩ và Văn Lang, bọn hắn là chỗ dựa duy nhất của Lạc Gia vào lúc này.” Ngô Dụng vuốt cằm.
“Yên tâm đi!” Càn Quân Thánh Đế nở nụ cười tàn khốc:
“Với Quốc Vận hộ thân bên trong lãnh thổ, trẫm chẳng có gì phải e ngại cường giả đồng cấp như Nhàn Văn Đạo Sĩ!”
“Lần này tuyệt đối sẽ không phát sinh sai lầm, đoạt lại toàn bộ Quốc Vận!”
“Nếu Lạc Gia kháng chỉ thì càng tốt, trẫm đường đường chính chính có lý do tru diệt.”
Ngô Dụng và Hoàng Thái Phó kính nể chắp tay, cung kính khấu đầu:
“Bệ hạ anh minh!”
…
Chúc cả nhà chiều vui vẻ <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU