Dạ Thanh Thu bằng tốc độ nhanh nhất tiếp cận, lướt đi trong không gian, nhắm ngay Ủy Không Quang Minh tác động trực diện.
Hắc Nguyệt Đao lóe lên giữa màn đêm tăm tối, Đao Thế kinh khủng bạo phát, lưỡi đao là Hắc Ám và Tử Vong cuồn cuộn bao phủ, một chém hướng về Ủy Không Quang Minh hung hăng chém xuống.
XOẸT…
Ủy Không Quang Minh rất cường đại, có thể ngăn cách cả bóng tối bao trùm, nhưng đứng trước một cường giả Thánh Đế Viên Mãn tay cầm Binh Nhân Tộc như Dạ Thanh Thu, lập tức như một lớp giấy mỏng bị xé rách, lưỡi đao Hắc Nguyệt đem vùng không gian tách biệt mà Ủy Không Quang Minh tạo ra chém thành hai mảnh.
“Con chuột nhắt đáng kinh tởm, rốt cuộc cũng lộ diện rồi sao?”
Khi Ủy Không Quang Minh vừa bị chém ra, khuôn mặt đầy phẫn nộ và công kích đã ngưng tụ sẳn sàng của Thất Lung Thánh Đế đã toàn diện đánh ra.
“Đoạt Nguyên Định Thiên Chưởng!”
Vũ Kỹ mạnh nhất của Thất Lung Thánh Đế triển khai, bảy loại Thánh Đế Lực khác nhau dung hợp thành một, cướp đoạt Nguyên Khí trong vạn dặm xung quanh, hội tụ vào nhất chưởng phô thiên cái địa nện thẳng thân thể Dạ Thanh Thu.
Bất quá Dạ Thanh Thu hiển nhiên đã sớm lường trước Thất Lung Thánh Đế sẽ ra tay, vừa mới chém nát Ủy Không Quang Minh, nàng đã vận dụng khả năng của Tử Dạ Đế Tộc, toàn thân hóa thành làn khói màu đen nhanh chóng tiêu tán, mặc cho Đoạt Nguyên Định Thiên Chưởng ầm ầm nghiền nát ngàn dặm khu rừng.
Vừa đánh vừa lui, Dạ Thanh Thu kiên quyết muốn kéo dài thời gian, không có ý định va chạm trực diện.
Ủy Không Quang Minh bị chém nát, bóng tối lĩnh vực lại bao phủ toàn cảnh, Thất Lung Thánh Đế cùng Lôi Giai Nghi một lần nữa bị màn đêm nhấn chìm.
“Đáng giận, thật là khinh người quá đáng.” Thất Lung Thánh Đế ngửa đầu gào thét, chưa từng cảm thấy tức giận đến như vậy.
Nàng nhìn sang Lôi Giai Nghi thở hổn hển: “Thiếu Chí Tôn, ngươi xem kẻ địch rõ ràng muốn gây sự, làm lãng phí thời gian của chúng ta.”
Lôi Giai Nghi bất đắc dĩ: “Ta cũng hết cách nha, mặc dù ta có nhiều loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính, nhưng thực lực của đối thủ rõ ràng cao hơn ta rất nhiều.”
Lời này hoàn toàn là thật.
Xét về thực lực tổng thể, Thất Thập Tông chắc chắn không thể sánh bằng Tu La Giáo.
Lôi Giai Nghi tuy là Thiếu Chí Tôn của Thất Thập Tông…nhưng Dạ Thanh Thu cũng là Thánh Nữ của Tu La Giáo, thân phận xem như ngang hàng.
Nhưng Lôi Giai Nghi chỉ vừa trở thành Thiếu Chí Tôn không lâu, trong khi đó Dạ Thanh Thu đã trở thành Thánh Nữ của Tu La Giáo nhiều năm về trước, tu vi chênh lệch rất nhiều.
Đụng phải Dạ Thanh Thu, ngay cả việc sở hữu Vĩnh Hằng Cổ Thể cũng không thể giúp được gì cho Lôi Giai Nghi cả.
“Khốn kiếp mà, chỉ cần băng qua khu rừng này là chúng ta sẽ đến ngôi mộ chứa đựng Vĩnh Hằng Thuộc Tính, nhưng con chuột nhắt này liên tục dùng bóng tối làm lạc mất phương hướng…” Thất Lung Thánh Đế càng nghĩ càng giận, trong mắt đã lóe lên một tia oán hận và ngoan tuyệt.
Hít sâu một hơi, nàng nâng lên cánh tay, một chiếc vòng đeo trên cổ tay lóe sáng rực rỡ, cung kính hô lớn:
“Nhờ Nhị Trưởng Lão xuất thủ!”
Theo thanh âm vừa dứt, từ bên trong vòng tay, một thân ảnh già lão hiện ra…
Đây là một ông lão thần thái nghiêm túc, tóc râu trắng như mây, sống lưng thẳng tắp…điểm đặc biệt là một đôi mắt trống rỗng như hai hố đen, mù lòa.
“Lĩnh vực bóng tối à?” Lão già nở nụ cười điềm tĩnh:
“Chỉ cần ngươi là tồn tại có sinh mệnh, lão phu sẽ bắt được ngươi!”
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt trở nên chăm chú, hờ hững niệm: “Tuyệt Thế Thần Thông - Cảm Hồn!”
Cuồn cuộn Hồn Lực cường đại từ thể nội lão già quét khắp bốn phương tám hướng, chỉ trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ phạm vi khu rừng…
Ngay lập tức, dao động Linh Hồn của tất cả sinh mệnh có sự sống đều lọt vào tầm cảm ứng của lão già, bất kỳ một con kiến hôi, một con côn trùng, một động vật nhỏ đều lọt vào tầm cảm ứng.
Cảm Hồn là một môn Tuyệt Thế Thần Thông cực kỳ cao minh, có thể giúp người tu luyện cảm ứng được dao động linh hồn của tất cả sự sống ẩn chứa linh hồn trong phạm vi xung quanh, bất chấp thủ đoạn ẩn nấp, né tránh của ngươi cường đại đến mức nào cũng không thể thoát khỏi.
Và đương nhiên Dạ Thanh Thu đâng ẩn nấp kín đáo bên trong bóng tối cũng không thể thoát được…
“Bắt được ngươi rồi, thì ra là Thánh Đế Viên Mãn à?” Lão già nở nụ cười lạnh lùng, thông qua dao động linh hồn, ông ta đã kết luận được cả tu vi của mục tiêu.
Không hề do dự, Hồn Lực khủng bố tiệm cận Chí Tôn đã hóa thành một thanh Sát Mâu dữ tợn bắn xuyên không gian, nhắm chuẩn xác vị trí Dạ Thanh Thu điên cuồng oanh sát.
“Phiền phức!”
Dạ Thanh Thu thầm mắng một tiếng, khả năng của lão già này chắc chắn là tồn tại khắc chế những nhân vật ẩn nấp trong bóng tối như nàng, không nghĩ đến Thất Thập Tông lại còn nhân vật như vậy.
Sau lưng nàng mọc ra Tử Vong Ám Dực, đem tốc độ bản thân đẩy nhanh đến cực hạn cố gắng né tránh Sát Mâu truy kích.
Nhưng dựa vào Tuyệt Thế Thần Thông – Cảm Hồn, mặc kệ tốc độ của Dạ Thanh Thu nhanh đến đâu đều không thể thoát khỏi cảm ứng của lão già…
Lão già chính là Nhị Trưởng Lão của Thất Thập Tông với danh xưng Cảm Hồn Lão Nhân, là cường giả mạnh nhất dưới Chí Tôn trong Thất Thập Tông, không thể nghi ngờ đây chính là viện quân mà Thất Thập Tông đã cử đến để hỗ trợ Thiếu Tôn Chủ tranh đoạt Vĩnh Hằng Thuộc Tính.
Khi Dạ Thanh Thu đào tẩu, Cảm Hồn Lão Nhân vẫn điều khiển Sát Mâu của mình khóa chặt mục tiêu, điên cuồng truy kích cho đến khi nào xuyên thủng Linh Hồn đối phương thì thôi.
“Lão già này không dễ trêu, bất quá đừng quên trong tay ta còn Binh Nhân Tộc.”
Thấy không thể trốn chạy, Dạ Thanh Thu cất tiếng cười lạnh.
Hắc Nguyệt Đao hòa cùng màn đêm, một vầng trăng khuyết đen kịch nguy hiểm hiện ra theo ánh đao lóe sáng trong nháy mắt.
“Hắc Nguyệt Đao Mang!”
Dạ Thanh Thu xoay người chém ra, một đao hình vòng cung như trăng khuyết sắc lẹm xuyên phá tất cả, hòa cùng Tử Vong Lực sẳn sàng ăn mòn tất cả.
KENG!
Hắc Nguyệt Đao Mang chém vào Sát Mâu, sức mạnh đặc biệt của Binh Nhân Tộc quả nhiên đã đủ để tàn phá Sát Mâu được ngưng tụ từ Hồn Lực…
Nhưng Dạ Thanh Thu cũng liên tục lùi bước giữa màn đêm, hai tay có chút tê dại, sức mạnh của nhân vật Trưởng Lão cấp độ cao của Chí Tôn Thế Lực hiển nhiên không hề đơn giản.
“Đánh nhanh rút gọn, giải quyết đi!” Cảm Hồn Lão Nhân thấy công kích của mình thất bại, hừ nhẹ một tiếng, đưa tay đặt lên vai Thất Lung Trưởng Lão niệm:
“Thông Hồn Thuật!”
Một tia Hồn Lực từ trong cơ thể Thất Thập Nhị Trưởng Lão thông qua cơ thể Thất Lung Thánh Đế dung nhập vào Linh Hồn của nàng.
Thất Lung Thánh Đế nhắm chặt lại đôi mắt, nhưng nội tâm lại trở nên sáng suốt chưa từng có.
Bởi vì thông qua Thông Hồn Thuật của Cảm Hồn Lão Nhân, Thất Lung Thánh Đế vậy mà có thể hưởng lợi từ Tuyệt Thế Thần Thông Cảm Hồn, nhờ vậy mà dù không cần tầm nhìn, không cần ánh sáng, vẫn có thể nắm rõ ràng vị trí của Dạ Thanh Thu đang ẩn nấp.
“Con mọe nó sảng khoái, xem lão nương bắt chuột!” Thất Lung Thánh Đế hưng phấn đến mức mắng to, biết hiệu quả như thế đã sớm nhờ đến Nhị Trưởng Lão ra mặt rồi.
Nàng đã sớm cay cú Dạ Thanh Thu nhiều ngày nay nhưng bất lực không làm gì được, hiện tại nhờ vào Cảm Hồn Lão Nhân đã biết được vị trí của Dạ Thanh Thu bất chấp thủ đoạn ẩn nấp quá mức tinh quái, chỉ hận không nhờ đến Cảm Hồn Lão Nhân sớm hơn.
“Đoạt Nguyên Định Thiên Chưởng!”
Hai cái chưởng ấn cường đại đã ngưng tụ nơi hai lòng bàn tay, bằng vào tốc độ khủng bố điên cuồng truy sát Dạ Thanh Thu, Thất Lung Thánh Đế nở nụ cười dữ tợn:
“Chết cho ta, mấy ngày nay nhịn ngươi đủ lắm rồi.”
Trong lúc Thất Lung Thánh Đế phát động công kích, Cảm Hồn Lão Nhân đương nhiên không rảnh rỗi, vô tận Hồn Lực bạo phát giữa hai lòng bàn tay chắp trước ngực, bá đạo chưởng ra:
“Phá Hồn Long Quyển!”
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Hồn Lực phô thiên cái địa xoay tròn dữ dội ngưng kết thành một cái vòi rồng khổng lồ lao thẳng mà ra, nghiền nát tất cả những nơi mà nó đi qua, đem bốn phương tám hướng hủy hoạ sạch sẽ, hướng về phía Dạ Thanh Thu càn quét một cách đầy thô bạo.
Sắc mặt Dạ Thanh Thu nghiêm nghị, bất kể là Thất Lung Thánh Đế hay Cảm Hồn Lão Nhân đều là cường giả hàng đầu, đối phó một người đã không hề đơn giản, lúc này lấy một địch hai đương nhiên không dám có chút xem thường nào.
Nếu là trước đây, nàng sẽ lựa chọn đào tẩu.
Nhưng hiện tại nàng đã không còn đơn giản như vậy, Tử Dạ Đế Tộc không phải vô duyên vô cớ mà trở thành tồn tại nguy hiểm bị rất nhiều thế lực và cường giả liên hợp vây giết.
Tử Dạ Đế Tộc…là một chủng tộc khủng bố.
Tóc dài tung bay, đôi mắt trở nên u ám, một cổ hơi thở như tử thần đến từ địa ngục từ thể nội Dạ Thanh Thu chậm rãi tràn lan, giọng điệu hờ hững như gọi hồn khiến tất cả phải rợn cả tóc gáy vang vọng mà lên:
“Cấm Thuật Tử Dạ Đế Tộc – Mùi Vị Tử Vong!”
Ngay khoảnh khắc, vạn dặm Kiếm Mộ rung rẩy kịch liệt, hàng nghìn tòa mộ địa kịch liệt lắc lư.
Nơi này…chính là Kiếm Mộ, là nơi chứa đựng vô số mộ địa, vô số cường giả đã từng ngã xuống.
Mà Tử Dạ Đế Tộc chính là chủng tộc có thể hấp thụ năng lượng từ cái chết để gia tăng sức mạnh.
Vậy thử hỏi còn chiến trường nào thuận lợi hơn cho Tử Dạ Đế Tộc ngoài nghĩa địa, bãi tha ma?
Mặc dù sau vô vàn năm tháng lắng đọng, cái chết đã dần trôi dạt, tử khí đã không còn nồng đậm như lúc đầu.
Nhưng người chết dù sao cũng là người chết, hơi thở tử vong chắc chắn còn lưu lại trong không gian, quan trọng nhất là số lượng nhiều đến mức kinh khủng…
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Vô vàn tử khí đến từ khắp các tòa mộ địa điên cuồng được Dạ Thanh Thu hấp thụ vào cơ thể.
Theo sau đó, tu vi của nàng mãnh liệt đề thăng…
Chí Tôn!
Không sai, lúc này đây khí tức từ cơ thể Dạ Thanh Thu tỏa ra khiến sắc mặt Thất Lung Thánh Đế, Cảm Hồn Lão Nhân đều đại biến.
Bởi vì đó chỉ là khí thế của Chí Tôn mới sở hữu.
Dù Dạ Thanh Thu chưa đúc nên Chí Tôn Pháp Tướng, dù nàng chưa chuyển hóa Thánh Đế Lực thành Chí Tôn Lực.
Nàng chưa phải một Chí Tôn hàng thật giá thật, nhưng nàng đã có được sức mạnh mà bậc Chí Tôn mới đủ khả năng sở hữu.
“Nát cho ta!”
Dạ Thanh Thu cất tiếng cười dài, Hắc Nguyệt Đao hưng phấn chưa từng có, một mặt trăng khuyết đen kịch, tràn ngập hơi thở của sự chết chóc hiện lên giữa màn đêm.
Hắc Nguyệt Đao chém ra…
RĂNG RẮC…
Một đao ẩn chứa Chí Tôn Chi Uy bá đạo nghiền nát hai luồng chưởng ấn kinh khủng của Thất Lung Thánh Đế, sau đó vẫn tiếp tục tiêu diệt Phá Hồn Long Quyển của Cảm Hồn Lão Nhân.
XOẸT!
Dạ Thanh Thu xẹt ngang không gian, tốc độ kinh khủng tiếp cận Thất Lung Thánh Đế, một đao mãnh liệt bổ xuống.
“Không thể.” Thất Lung Thánh Đế toàn thân run rẩy, bảy loại Thánh Đế Lực dung hợp thành Thất Lung Huyền Kiếm ngăn cản một đao.
PHỐC!
Một tay tung bay, máu tươi cuồng phún, Thất Lung Huyền Kiếm tan vỡ, Thất Lung Thánh Đế như diều đứt dây thổ huyết bay ngược, mất đi năng lực chiến đấu.
“Tốc độ quá nhanh, Cảm Hồn của lão phu khó mà theo kịp.” Sắc mặt Cảm Hồn Lão Nhân trở nên cực kỳ khó coi.
Ý niệm vừa mới xuất hiện, thân ảnh Dạ Thanh Thu cũng đã xuất hiện trước mặt ông ta, Hắc Nguyệt Đao lạnh lùng xuất thủ.
Cảm Hồn Lão Nhân hít sâu một hơi, trên tay xuất hiện một thanh Hồn Trượng, bạo phát Hồn Lực cường đại thành một vụ nổ trấn ra.
Dạ Thanh Thu mặc kệ, Hắc Nguyệt Đao lạnh lùng bổ xuống, chém nát tất cả Hồn Lực của lão già.
“Bạo!”
Cảm Hồn Lão Nhân cực kỳ quyết đoán, ra lệnh cho Hồn Trượng của mình tự bạo để kéo dài thời gian.
Ông ta đủ kinh nghiệm để hiểu rằng Cấm Thuật mà Dạ Thanh Thu đang thi triển không thể kéo dài quá lâu, chỉ cần có thể kéo dài thời gian là tìm ra cửa thắng lợi.
ĐÙNG!
Hồn Trượng là Cửu Tinh Thánh Bảo nổ tung, sóng xung kích dữ dội quả nhiên thành công chấn Dạ Thanh Thu liên tục lùi bước.
Nhưng Cảm Hồn Lão Nhân cũng không thoát khỏi số phận, khóe miệng phun ra một ngụm máu.
Thánh Nữ của Tu La Giáo chiến lực quá mức khủng bố, lấy một địch hai vị nhân vật trưởng lão của Thất Thập Tông.
“Khải Tử Hoàn Sinh Thổ!”
Đúng lúc này Lôi Giai Nghi đột ngột ra tay, Vĩnh Hằng Thổ từ cơ thể nàng cuồn cuộn tiến ra, bao trùm lấy Thất Lung Thánh Đế đang hấp hối, đắp lại như một pho tượng đất, bắt đầu trị thương.
Khải Tử Hoàn Sinh Thổ, đây là loại Vĩnh Hằng Thổ có tác dụng trị thương khủng bố nhất trong các loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính, gần như đem người cận kề cái chết kéo ngược trở về.
Dạ Thanh Thu quyết tâm đánh nhanh rút gọn, mặc kệ Lôi Giai Nghi, nàng chuyển sang điên cuồng chém lấy Cảm Hồn Lão Nhân.
XOẸT XOẸT XOẸT…
Liên tục ba nhát chém bổ xuống, Cảm Hồn Lão Nhân toàn thân máu me đầm đìa, Pháp Bảo Hộ Thân nát bấy, cơ thể suy yếu gần như sắp ngã quỵ.
“Thiếu Chí Tôn mau chạy đi!”
Sợ Lôi Giai Nghi gặp nguy hiểm, biết mình khó thể chèo chống được bao lâu, Cảm Hồn Lão Nhân hướng Lôi Giai Nghi quát lớn, hy vọng nàng bỏ chạy.
Nhưng Lôi Giai Nghi đâu phải người ham sống sợ chết, trưởng lão Thất Thập Tông dù sao cũng là trưởng bối của nàng, vì vậy nàng điều động một loại Vĩnh Hằng Chi Hỏa phô thiên cái địa bao phủ không gian.
Vĩnh Hằng Chi Hỏa ở trên không trung ngưng tụ thành vô số thiên thạch dữ dội rơi xuống, bao vây Dạ Thanh Thu bốn phương tám hướng.
Dạ Thanh Thu dễ dàng luồn lách né tránh, tốc độ của nàng hiện tại không phải Lôi Giai Nghi có thể chạm vào.
KENG!
Hắc Nguyệt Đao lại lóe lên hàn mang, muốn đánh cho Cảm Hồn Lão Nhân mất khả năng chiến đấu.
HỰ!
Vô cùng đột ngột, toàn thân nàng đau nhứt kịch liệt, một ngụm máu tươi phun ra khỏi miệng…
Khí tức trên thân theo đó bắt đầu suy yếu, chỉ thoáng chốc tay chân đã rã rời.
“Đáng giận!” Dạ Thanh Thu không cam lòng hét ầm lên, lần đầu thi triển Cấm Thuật khiến khả năng của nàng có hạn, di chứng đã kéo đến rồi.
PHÙ…PHÙ…PHÙ…
Nàng thở hổn hển rơi xuống mặt đất, bóng tối lĩnh vực cũng theo đó giải trừ.
“Cái này…”
Ánh sáng khôi phục, nhìn cảnh tượng hoang tàn xung quanh, Lôi Giai Nghi ngây ngẩn cả người.
Cảm Hồn Lão Nhân trọng thương, Thất Lung Thánh Đế đang trong giai đoạn hồi phục, Dạ Thanh Thu nỏ mạnh hết đà.
Hiện trường thoáng chốc chỉ còn lại một mình nàng…
“Thiếu Chí Tôn, mau giết ả!” Cơ hội đến, Cảm Hồn Thánh Đế hưng phấn quát.
“Ta cảm nhận được nàng không có ác ý, bằng không thay vì chiến đấu với hai vị trưởng lão, nàng đã có thể nhân lúc thực lực mạnh mẽ mà nhắm vào ta rồi.”
Dạ Thanh Thu trong lòng hừ một tiếng, thầm nghĩ ta không muốn tên ngốc kia khó xử nên mới không nhắm vào ngươi, không ngờ bị ngươi nhìn thấu.
“Vị tỷ tỷ này, mục đích của ngươi là vì sao?” Lôi Giai Nghi chớp chớp mắt hỏi.
Dạ Thanh Thu còn chưa kịp trở lời, một tiếng cười quỷ dị khoái trá khác đã từ không xa vọng đến:
“Khặc khặc, lưỡng bại câu thương à? Lần này xem ra chúng ta kiếm lợi lớn!”
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU