“Lão phu không có nhiều Hỗn Độn Khí như Kiếm Phách Tộc, nhưng có tài nguyên tương ứng.”
Huyết Thương Thiên hướng Lạc Nam trầm giọng nói:
“Đó là một Huyết Hồn Nhũ, được đích thân Ngục Chủ của Huyết Kiếm Ngục là một vị cường giả Chí Tôn dùng toàn bộ Linh Hồn và máu huyết của địch nhân ngưng tụ thành, chẳng những có thể tu Hồn, mà còn có thể tu Huyết…xem như tài nguyên cấp Chí Tôn.”
Toàn trường vừa nghe liền thèm thuồng nuốt nước bọt, kẻ có tư cách trở thành địch nhân của Ngục Chủ Huyết Kiếm Ngục kém nhất cũng phải là cường giả tiệm cận Chí Tôn, Huyết Hồn Nhũ được ngưng tụ này chắc chắn là tài nguyên cao cấp bậc nhất.
“Không tệ, ngươi muốn biết tin tức gì?” Lạc Nam cũng hài lòng gật đầu, vừa đúng loại tài nguyên hắn cần tìm.
“Địch nhân hại chết thiếu chủ của chúng ta Huyết Thiên Nhai là người phương nào?” Huyết Thương Thiên trong mắt lóe lên hừng hực sát khí.
Lạc Nam gật đầu hỏi: “Ngươi muốn biết công khai hay bí mật?”
Ánh mắt Huyết Thương Thiên lấp lóe, trong lòng âm thầm suy nghĩ, sau đó hừ một tiếng:
“Đương nhiên là công khai, để toàn bộ Kiếm Châu này xem thử rốt cuộc là thế lực nào lại dám vuốt râu hùm của Huyết Kiếm Ngục.”
“Không tệ.” Lạc Nam bấm đốt ngón tay.
Trong ánh mắt ngưng trọng của toàn trường, hắn nhàn nhạt nói ra: “Tu La Giáo!”
“Tu La Giáo?” Đại đa số người sắc mặt hiện lên vẻ mờ mịt, hiển nhiên còn chưa từng nghe qua thế lực nào như vậy.
Nhưng trái ngược với đám đông, Huyết Thương Thiên và Kiếm Hoàng Dận sắc mặt lại kịch biến, đưa mắt nhìn nhau, một cảm giác nặng nề dâng lên trong lòng ngực.
Tu La Giáo, thân là Chí Tôn cường giả…Huyết Thương Thiên và Kiếm Hoàng Dận cũng có chút hiểu biết và có tư liệu về Tu La Giáo, nhưng càng là như vậy lại càng biết chuyện này sợ rằng không đơn giản.
Chẳng trách bản lĩnh thông thiên qua mặt tất cả bọn hắn, tránh thoát cả Tinh Hồn Thị Tâm Kính, làm ra chuyện tày trời như vậy rồi ung dung rời đi.
“Xem ra thù này không dễ báo.” Huyết Thương Thiên và Kiếm Hoàng Dận liếc mắt nhìn nhau, trong đầu cùng lúc hiện ra suy nghĩ như vậy.
“Khoan đã, nhưng Tu La Giáo lại có vô vàn thành viên, rốt cuộc là kẻ nào đích thân hạ thủ?” Huyết Hoàng Thường nghiến răng hỏi.
“Thêm tiền!” Lạc Nam nhún nhún vai:
“Vừa rồi ngươi chỉ hỏi thủ phạm là người phương nào mà thôi, đâu có hỏi rõ ràng cụ thể lai lịch của hắn.”
“Thêm bao nhiêu?” Huyết Hoàng Thường đã sớm biết công phu sư tử ngoạm của Lạc Nam, vì vậy vẫn kiên nhẫn hỏi.
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, để xem nào…giá trị của tin tức sẽ căn cứ vào thủ đoạn, lai lịch, bối cảnh, tu vi của đối phương mà ước tính.
Tu vi của hắn tuy thấp, nhưng trên thân có mấy loại Cấm Kỵ, còn nắm giữ cả Hệ Thống, có liên quan trực tiếp đến mấy cái Chí Tôn Thế Lực, còn là Thiên Cơ Lâu Chủ thần bí.
Vậy nên tin tức về hắn cũng phải có cái giá xứng đáng với từng đó…
“Cái giá cụ thể về hung thủ, sợ rằng đem bán toàn bộ Huyết Kiếm Ngục cũng không trả nổi nha.” Lạc Nam thành thật nói.
“Ngươi…” Huyết Thương Thiên xém chút phun ra một ngụm máu, nghiến răng nghiến lợi:
“Thiên Cơ Lâu Chủ, ngươi đang đùa nghịch lão phu!”
“Hừ, bổn lâu chủ đã nói tại Thiên Cơ Lâu sẽ không thể nói dối.” Lạc Nam cười lạnh:
“Từng lời của bổn lâu chủ đều là thật, ngươi không tin thì thử nói dối xem nào!”
Huyết Thương Thiên hừ một tiếng, đặt chân bước vào Thiên Cơ Lâu, muốn mở miệng nói dối một vấn đề bất kỳ nào đó.
“Ta…”
Phốc!
Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, toàn thân hắn đã bị quy tắc Thiên Cơ Lâu giáng xuống đẩy văng ra ngoài, đau đớn phun ra một ngụm máu tươi.
“Hít…” Toàn trường hít một hơi khí lạnh, không ngờ quy tắc Thiên Cơ Lâu khủng bố như vậy, ngay cả Chí Tôn cũng dễ dàng bị trấn áp.
Vị Lâu Chủ này chắc chắn là đại năng Cấm Kỵ rồi.
Một đám Chí Tôn khác âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may vừa rồi bọn hắn còn giữ được lý trí, không nóng đầu lao vào cướp đoạt tài nguyên, bằng không dù là Chí Tôn e rằng cũng thoát không nổi phải gánh chịu nhục nhã.
“Nếu thủ phạm là kẻ khiến cả Huyết Kiếm Ngục đem bán cũng điều tra không nổi, lại còn thuộc về Tu La Giáo, vậy khả năng rất cao đó là nhân vật tầm cỡ như Giáo Chủ hoặc lão tổ.” Kiếm Hoàng Dận thanh âm run rẩy nói.
“Haha…” Lạc Nam xém chút bật cười, tên này suy luận cũng khá đấy.
“Hừ, đã biết Tu La Giáo giết chết Thiếu Chủ của chúng ta là đủ, cáo từ.” Huyết Thương Thiên chắp tay hừ lạnh, thân thể hóa thành một luồng huyết vụ tiêu tán.
Kiếm Hoàng Dận thấy mình tiếp tục ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, cũng hóa thành một luồng kiếm khí xông thẳng vân tiêu, chỉ thoáng chốc đã biến mất.
Hai vị Chí Tôn rời đi cũng khiến áp lực ở hiện trường giảm xuống rất nhiều, vừa rồi đám đông còn sợ bọn họ tức giận động tay động chân, như vậy sẽ liên lụy vô số tu sĩ đang tập trung tại Hoàng Liên Sơn này.
Lần này xem ra Huyết Kiếm Ngục và Kiếm Phách Tộc đá nhằm tấm sắt rồi, Tu La Giáo kia nghe qua đã biết thế lực không dễ trêu, mà hung thủ lại là kẻ khiến Huyết Kiếm Ngục bán sạch cũng không đủ điều tra đến.
Nếu ngoan ngoãn biết điều, tốt nhất là ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Giao dịch tiếp tục.” Lạc Nam cao giọng nói:
“Thiên Cơ Lâu chỉ hoạt động vào ban ngày, đêm đến liền đóng cửa không tiếp khách, các vị tranh thủ nha.”
Không ít người bắt đầu chen chút đùn đẩy, rốt cuộc cũng có một người thành công lao đến trước mặt Lạc Nam, kính cẩn nói:
“Bẩm lâu chủ, ta muốn giao dịch bí mật.”
Người vừa mở miệng ẩn mình trong áo choàng nhìn không rõ diện mạo, hiển nhiên là cực kỳ cẩn thận.
“Tốt, chúng ta vào trong!” Lạc Nam phất tay.
Hắn dẫn theo khách vào Thiên Cơ Lâu, sau đó một luồng sáng liền bao phủ xung quanh, ngăn chặn tất cả dò xét.
“Giới thiệu bản thân đi!” Lạc Nam mỉm cười.
Áo choàng cởi xuống, lộ ra một trương dung mạo mỹ miều, nhan sắc không có chỗ để bắt bẻ, là một mỹ phụ mặc cung trang màu vàng nhạt, thần sắc hơi u sầu, bờ môi chín mộng hé mở, u thanh nói:
“Thiếp thân là tông chủ Hoa Kiếm Tông – Hoa Như Thủy, tu vi Thánh Đế Trung Kỳ, năm đó vừa sinh ra nữ nhi liền bị một cường giả bí ẩn bắt cóc, đến nay đã vô số năm miệt mài tìm kiếm vẫn chưa có chút manh mối nào, hy vọng Lâu Chủ trợ giúp.”
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, hướng về Thiên Cơ Lâu câu thông: “Tin tức nữ nhi của Hoa Như Thủy cần bao nhiêu Điểm Danh Vọng?”
“Năm vạn Điểm Danh Vọng!” Thanh âm máy móc hồi đáp.
Lạc Nam âm thầm giật mình, năm vạn không phải con số nhỏ, hắn hướng Hoa Như Thủy nói rằng:
“Nữ nhi của ngươi chắc chắn còn sống, nhưng cái giá sẽ không thấp.”
Hoa Như Thủy hít sâu một hơi, đưa đến trước mặt Lạc Nam một chiếc Nhẫn Trữ Vật, giọng điệu cầu khẩn:
“Nếu như không đủ, thiếp thân sẽ xoay sở thêm.”
Lạc Nam nhận Nhẫn Trữ Vật, quét mắt nhìn vào trong, nhất thời thần thái nghiêm túc hẳn lên.
Từ bên trong nhẫn, một khung Long Cốt khổng lồ và Long Châu có màu đen kịch sừng sững, ẩn chứa nguồn năng lượng rất mạnh.
Là xương cốt hoàn chỉnh và một viên Long Châu của Ma Long tu vi Yêu Thánh Đế, nhưng chỉ khoảng chừng Yêu Thánh Đế Trung Kỳ.
“Trong lúc nỗ lực tiềm kiếm tung tích nữ nhi, thiếp thân cũng tình cờ đạt được một số cơ duyên, bộ long cốt và viên long châu này có giá trị nhất, mong lâu chủ xem xét.” Hoa Như Thủy thành thật nói.
Lạc Nam gật đầu, bởi vì đang ở trong Thiên Cơ Lâu nên từng câu từng chữ của Hoa Như Thủy đều là thật, hắn cũng không hoài nghi.
“Thôi được, nể mặt ngươi nóng lòng tìm con, lại thêm ta vừa lúc cần tài nguyên của Long Tộc, miễn cưỡng chịu lỗ vốn điều tra lần này.” Hắn thản nhiên nói.
“Đa tạ Lâu Chủ.” Hoa Như Thủy vui mừng, vẻ sầu não trên mặt cũng phai nhạt đi đôi phần.
“Chấp nhận tiêu tốn 5 vạn Điểm Danh Vọng, điều tra tin tức.” Lạc Nam hạ lệnh.
“KENG, dò xét thành công.” Rất nhanh, từng luồng thông tin trực tiếp tiến thẳng vào đầu hắn.
Sắc mặt Lạc Nam hiện lên vẻ cổ quái, đưa mắt đánh giá khuôn mặt Hoa Như Thủy lại một lần, quả nhiên cảm thấy có vài điểm tương đồng.
Cảm giác được bị đối phương xem xét, Hoa Như Thủy có chút bối rối nhưng vẫn khẩn trương chờ đợi kết quả.
“Không biết Hoa tông chủ có nghe qua danh xưng của Tần Lộng Ngọc?” Hắn cười tủm tỉm hỏi.
Hoa Như Thủy giật bắn người, lắp ba lắp bắp nói: “Đương nhiên là nghe qua, nàng là nữ kiếm tu nổi danh, tuổi trẻ tài cao, không môn không phái nhưng một đường vượt khó, được cả Chí Tôn Thế Lực là Nam Thiên Môn thu làm hộ pháp, là đối tượng mà ta rất ngưỡng mộ.”
“Không tệ…” Lạc Nam gật đầu:
“Hoa Kiếm Tông các ngươi nổi tiếng có cảnh sắc hữu tình, trăm hoa đua nở, lại nhàn nhã lánh đời không màng thế sự, vì vậy thu hút một vị cường giả Thánh Đế Viên Mãn sắp hao hết tuổi thọ bí mật ẩn cư, không người hay biết danh xưng Lôi Linh Kiếm Đế.”
“Không may nữ nhi của ngươi vừa ra đời đã sở hữu Vạn Mạch Kiếm Thể, Lôi Linh Kiếm Đế vừa thấy vậy liền tham lam thể chất này, muốn thay hồn đoạt xác, khải tử hoàn sinh, vì vậy ra tay bắt cóc nàng.”
“Không muốn.” Hoa Như Thủy sắc mặt trắng bệch, bờ môi như muốn rỉ máu.
“Nhưng trong cái rủi có cái may, Lôi Linh Kiếm Đế vừa rời khỏi Hoa Kiếm Tông liền bị địch nhân cũ phát hiện, dốc sức truy sát.” Lạc Nam tiếp tục nói:
“Trong quá trình này, Lôi Linh Kiếm Đế đem nữ nhi của ngươi gửi ở một thôn trang nhỏ hoang vắng, bản thân thì đi đối phó địch nhân, chờ sau đó sẽ quay về đoạt xác.”
“Đáng tiếc kết quả cuối cùng Lôi Linh Kiếm Đế và kẻ thù của y đồng quy vu tận, mà nữ nhi của ngươi cũng từ đó trở thành trẻ mồ côi, một đường tự thân phát triển.”
Hoa Như Thủy nghe đến đây đã là hai mắt ngấn lệ, lòng đau đớn vô cùng, nữ nhi của nàng số thật khổ…
“Đem ngọc bội này đi tìm Tần Lộng Ngọc, nàng có nhận lại ngươi hay không còn tùy thuộc vào biểu hiện của ngươi.” Lạc Nam ném cho Hoa Như Thủy, trong ngọc bội là tất cả tin tức về quá khứ của mẫu nữ hai người.
“Tần Lộng Ngọc…” Hoa Như Thủy toàn thân run rẩy, bàn tay che miệng, vừa mừng rỡ vừa khẩn trương, lại vừa lo lắng bồn chồn.
“Nữ nhi thất lạc của thiếp thân thật sự là Tần Lộng Ngọc sao?” Nàng vẫn còn chưa dám tin tưởng.
Vừa tự hào, vừa thương xót…
Nữ nhi của mình đã phải trải qua những gian khổ gì để có được thành tựu như hiện tại?
“Đừng quá lo lắng, Tần Lộng Ngọc là nữ nhân hiểu chuyện, tin tưởng sẽ từ từ chấp nhận ngươi.” Lạc Nam an ủi.
“Lâu chủ nhận thức nàng sao?” Hoa Như Thủy chớp mắt.
Lạc Nam im lặng ra vẻ thần bí, xém chút lỡ mồm.
“Đội ơn lâu chủ, thiếp thân cáo từ.” Hoa Như Thủy kính cẩn chắp tay:
“Nếu tương lai mẫu nữ đoàn tụ, thiếp thân sẽ mang theo nữ nhi đến bái tạ Lâu Chủ.”
“Thuận mua vừa bán mà thôi, không cần khách khí.” Lạc Nam phất tay.
Hoa Như Thủy lắc đầu: “Ân tình của lâu chủ chính là vô giá.”
“Đi thôi.” Lạc Nam đuổi nàng, hắn vẫn còn muốn tiếp khách.
“Thiếp thân cáo lui.” Hoa Như Thủy mặc lại áo choàng, lặng lẽ rời khỏi Thiên Cơ Lâu.
Lạc Nam nhìn theo bóng lưng của nàng mà vuốt vuốt cằm, nữ nhi của nàng còn đang thiếu ân tình của ta, hiện tại đến lượt mẫu thân cũng vậy.
Như nghĩ đến điều gì, hắn nở nụ cười xấu xa.
Mà lúc này, ngoài cửa liền đi vào một lão già lực lưỡng, cao to đen hôi, thần sắc khá bặm trợn.
“Lão phu gọi Hỏa Vân Lão Tổ, Đại Trưởng Lão của Đúc Kiếm Sơn, muốn hỏi mua toàn bộ nhánh Tre Cổ Việt mà Lâu Chủ bày bán.”
Tính cách nóng nảy và hảo sảng, vừa vào đã lập tức quát to, ánh mắt nóng bỏng như lửa nhìn chăm chú một đám Tre Cổ Việt được trưng bày trên quầy.
Lạc Nam có chút hứng thú nhìn lão già cao to này, không ngờ là Đại Trưởng Lão của Đúc Kiếm Sơn, thế lực sẽ tổ chức Đúc Kiếm Đại Hội sắp tới.
Hắn liếm liếm môi cười tà nói: “Nghe đồn Đúc Kiếm Sơn có một loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính, Hỏa Vân Lão Tổ có hứng thú lấy ra làm vật giao dịch với bổn Lâu Chủ?”
Hỏa Vân Lão Tổ nghiêm mặt lắc đầu: “Đó là phần thưởng của Đúc Kiếm Đại Hội kỳ này, không ai có thể thay đổi…”
“Nếu Lâu Chủ là Luyện Khí Sư, mời ngươi đến chung vui và đoạt ngôi vị quán quân, khi đó đường đường chính chính tiếp nhận Vĩnh Hằng Thuộc Tính.”
Lạc Nam âm thầm bĩu môi, hắn lười biếng nói: “Vậy Hỏa Vân Lão Tổ muốn dùng thứ gì trao đổi đây?”
Hỏa Vân Lão Tổ vuốt râu, ung dung lên tiếng: “Ta từng giúp một vị bằng hữu Phật Chí Tôn luyện chế Phật Trượng, được hắn tặng cho một tài nguyên Phật Tu khá cao cấp, vừa hay Lâu Chủ cũng cần tìm tài nguyên loại này, liền để ngươi xem thử.”
Bàn tay lật lên, phật quang chói mắt, một đồ vật liền hiện trong lòng bàn tay của Hỏa Vân Lão Tổ.
Đó là khối đá không có hình thù cố định màu xanh như biển, bên trên có ẩn chứa những luồng kim quang sáng rực nhấp nháy liên tục, thần dị vô cùng.
“Thứ này là Lưu Ly Ngọc, ẩn chứa nguồn Phật Khí rất nồng đậm và tinh khiết, có tác dụng tĩnh khí ngưng thần, xua tan tạp niệm, bày trừ tâm ma quấy rối.” Hỏa Vân Lão Tổ có chút lưu luyến nói:
“Đây là tài nguyên cấp Chí Tôn, ngày thường ta đeo nó để luyện khí rất có hiệu quả, hôm nay đành lấy ra cùng Lâu Chủ giao dịch.”
Lạc Nam đưa tay tiếp nhận, cảm nhận được nguồn Phật Khí khủng bố đang chuyển động bên trong, hắn hài lòng nói:
“Thứ này đổi được 3 nhánh Tre Cổ Việt.”
“Ít như vậy?” Hỏa Vân Lão Tổ không hài lòng, Tre Cổ Việt mặc dù cũng là tài nguyên luyện khí hàng đầu, nhưng đơn độc một vài nhánh giá trị tuyệt đối không bằng Lưu Ly Ngọc.
“Hừ, Tre Cổ Việt của bổn lâu chủ có đường vân, giá trị vượt xa bình thường.” Lạc Nam hừ một tiếng, không phải là địch nhân, hắn đâu thèm chèn ép đối phương làm gì.
Hỏa Vân Lão Tổ nghe vậy giật mình, đưa mắt nhìn sang, quả nhiên phát hiện những nhánh tre Cổ Việt đều có ít nhất mười đường vân, cực kỳ bất phàm.
“Đồ tốt, thành giao!” Hỏa Vân Lão Tổ nuốt nước bọt:
“Nếu thật sự hàng của lâu chủ chất lượng, lão phu sẽ giới thiệu cho đám lão đầu Luyện Khí ở Đúc Kiếm Sơn đến giao dịch.”
“Xem hàng là biết.” Lạc Nam tùy ý ném cho Hỏa Vân Lão Tổ một nhánh tre.
Hỏa Vân Lão Tổ nước miếng xém chút nữa chảy ra, không tìm ra chỗ nào để bắt bẻ, hài lòng nhận ba nhánh Tre Cổ Việt rời đi.
Sau Hỏa Vân Lão Tổ, lại có thêm một số khách hàng đến giao dịch.
Lạc Nam ngày đầu đã thu hoạch đầy bồn đầy bát, tuyên bố đóng cửa Thiên Cơ Lâu, khách nhân chờ ngày sau lại đến.
Tình cảnh này khiến vô số người tiếc nuối không thôi, quyết định ở lại chờ đến qua đêm.
Lạc Nam cũng mặc kệ bọn hắn, giao lại cho Hận quản lý Thiên Cơ Lâu, bản thân mình thì thông qua Truyền Tống Trận rời khỏi.
Trở về Liên Tâm Kỹ Viện cùng một đống tài nguyên, nở nụ cười hưng phấn liếm liếm miệng:
“Bất Hủ Diễn Sinh Kinh tầng năm, ta đến!”
…
Chúc cả nhà chiều vui vẻ <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU