Con Đường Bá Chủ

Chương 2211: Chiêu mộ thành công



Có Luyện Khí Sư và cả Luyện Đan Sư cao cấp muốn diện kiến, Lạc Nam đương nhiên không thể xem nhẹ, hắn biết mồi câu mình thả ra đã có hiệu quả, đây là cơ hội lớn để đem về nhân tài cho Thanh Long Thánh Địa.

 

Chúng nữ Yên Nhược Tuyết được Ninh Huyền Tâm đưa vào Thanh Long Phủ tham quan chọn phòng, hắn thì theo Tần Lộng Ngọc đến Chiêu Hiền Quán.

 

Bên trong đại sảnh Chiêu Hiền Quán, Lạc Nam nhìn thấy có bốn người đang đợi sẳn, ngồi ở trên bàn, được Hoa Như Thủy tiếp đón.

 

Quả nhiên không ngoài dự đoán, có hai trong số đó là người quen, chính là Luyện Tường và Kiếm Si đã đột phá Khí Chí Tôn thất bại ở Đúc Kiếm Đại Hội.

 

Hai vị này từng muốn diện kiến hắn ở Đúc Kiếm Sơn nhưng bị Lạc Nam từ chối, yêu cầu bọn hắn đến Thanh Long Thánh Địa và bọn hắn đến thật, từ đó có thể thấy rõ thành ý của họ.

 

Hai người còn lại đều cao tuổi, một ông lão và một bà lão, diện mục hiền từ, khoác áo vải đơn giản, trên thân có mùi vị dược liệu và đan dược cực nồng, rõ ràng đều là Luyện Đan Sư, cũng không biết có quan hệ gì với nhau không.

 

Vừa thấy Lạc Nam tiến vào, cả bốn người đều đứng lên chắp tay: “Gặp qua Đại Hộ Pháp!”

 

“Các vị cứ tự nhiên.” Lạc Nam phất tay mỉm cười ra hiệu bọn họ an tọa, ung dung nói:

 

“Luyện Tường gia chủ và Kiếm Si hai vị ta đã nghe danh, lại nhìn thấy bản lĩnh ở Đúc Kiếm Đại Hội nên không còn xa lạ gì nữa.”

 

Nói đến đây hắn nhìn sang hai người còn lại, chắp tay hỏi: “Không biết cao danh quý tánh của nhị vị?”

 

Ông lão khẽ vuốt râu, gật đầu nói: “Lão phu tên gọi Lục Dược, có thể xưng gọi Lục Lão, bên cạnh là đại tỷ Lục Đan, gọi nàng Lục Bà Bà là được rồi…chúng ta đều là ẩn sĩ mà thôi, không có danh vọng gì.”

 

Lạc Nam âm thầm giật mình, Lục Dược và Lục Đan…hai danh xưng này hắn đã từng biết qua.

 

Đây là hai cái tên nằm trong danh sách tin tức mà Thiên Cơ Lâu cung cấp về những nhân vật mà hắn có thể chiêu mộ.

 

Lục Dược và Lục Đan là hai truyền nhân còn sót lại của Lục Gia trong quá khứ.

 

Lục Gia là một gia tộc Luyện Đan Sư nổi tiếng trong quá khứ, mặc dù không đạt đến cấp độ Chí Tôn nhưng cũng là Thánh Đế Viên Mãn cấp gia tộc.

 

Năm xưa khi Kiếm Châu và Nam Vực đại chiến, ngoại trừ Đúc Kiếm Sơn liên tục cung cấp đại lượng bảo kiếm về tiền tuyến thì Đan Dược cũng là một thứ không thể thiếu trong các cuộc chiến.

 

Bất quá ở Kiếm Châu vai trò của Luyện Đan Sư không quá lớn, không có một thế lực hàng đầu nào về Luyện Đan tồn tại như Đúc Kiếm Sơn của Luyện Khí, cho nên lượng đan dược cung cấp đến chiến trường đa phần là do các gia tộc hay thế lực Luyện Đan nhỏ lẽ giống như Lục Gia cung cấp, phân tán vô cùng.

 

Nhưng mặc dù phân tán và không phải một thể thống nhất như Đúc Kiếm Sơn, thì vai trò của những gia tộc Luyện Đan cũng không thể xem thường, lượng đan dược mà bọn họ cung cấp đến chiến trường cứu vớt không ít cường giả Kiếm Châu.

 

Nhận ra tầm quan trọng của những thế lực Luyện Đan nhỏ lẽ này, bên phía Nam Vực liền âm thầm cử ra những sát thủ nguy hiểm, băng qua Tử Hải bí mật xâm nhập vào lãnh thổ Kiếm Châu, ám sát những thế lực luyện đan.

 

Mặc dù cuối cùng tất cả sát thủ đều đã bị Nam Thiên Môn tiêu diệt, trước đó chúng cũng đã thành công loại bỏ một số thế lực Luyện Đan của Kiếm Châu rồi.

 

Lục gia không may chính là một trong những thế lực Luyện Đan bất hạnh bị diệt đó.

 

Cứ tưởng Lục Gia đã triệt để không còn, nhưng ít ai biết gia chủ Lục Gia đã sớm đề phòng trong chuyện này, trước khi bị giết đã bí mật mang hai đứa con của mình ẩn giấu trong một khu rừng nhỏ, nếu chiến tranh qua đi sẽ đón chúng trở về.

 

Đáng tiếc Lục Gia bị diệt, công tử và tiểu thư của Lục Gia là Lục Dược và Lục Đan cũng không còn nơi trở về, người thân mất hết, đau lòng ẩn cư lánh đời, thu dưỡng một số đứa trẻ mồ côi có thiên phú luyện đan dạy dỗ cho qua ngày tháng.

 

Thời gian như nước chảy, Lục Dược và Lục Đan lúc này đã là hai vị lão nhân già nua ngồi trước mặt Lạc Nam lúc này.

 

Nghĩ đến đây, Lạc Nam hít sâu một hơi đứng lên, hướng hai vị lão nhân cúi đầu chắp tay, trịnh trọng nói:

 

“Bổn Hộ Pháp thay mặt Nam Thiên Môn và toàn bộ Kiếm Châu nghiêng mình cảm tạ sự hy sinh thầm lặng của Lục Gia, kính nể như hoàng hà cuồn cuộn.”

 

Lục Dược và Lục Đan toàn thân chấn động, không dám tin nhìn lấy vị Đại Hộ Pháp trẻ tuổi trước mặt.

 

Lục gia đã chìm vào quên lãng từ nhiều năm, trong trận chiến giữa Kiếm Châu và Nam Vực, thế lực và cường giả ngã xuống nhiều không đếm xuể, chẳng mấy ai nhớ đến một gia tộc Luyện Đan như Lục Gia nữa cả.

 

Thế mà Lạc Nam lại có thể biết rõ Lục Gia, còn biết hai tỷ đệ bọn họ là hậu nhân còn sót lại của Lục Gia, nghiêng mình cảm phục vô cùng chân thành.

 

Điều này khiến tâm cảnh phẳng lặng nhiều năm của hai vị lão nhân gợn sóng, có cảm giác như gặp được tri âm vậy…

 

“Đại Hộ Pháp vậy mà nhận biết gốc gác của hai lão già chúng ta?” Lục Đan ánh mắt đục ngầu lấp lóe hỏi.

 

“Gia nhập Nam Thiên Môn, tại hạ cũng phần nào tìm hiểu về lịch sử trận đại chiến trong quá khứ, nhờ vậy biết có những thế lực, những anh hùng hy sinh thầm lặng vì Kiếm Châu nhưng ít được người đời nhớ đến.” Lạc Nam nghiêm mặt nói:

 

“Trong đó công lao của Lục Gia là không thể bàn cãi, tại hạ cũng đã sớm biết đến nơi lánh đời của Lục Dược và Lục Đan hai vị tiền bối, vô cùng hy vọng hai vị rời núi giúp ta xây dựng cơ đồ.”

 

“Nhưng cũng hiểu rằng điều đó là rất khó, bởi lẽ hai vị tiền bối đã sớm xem thiên hạ nhẹ như lông hồng, thế gian sợ rằng khó có thứ gì đả động được hai vị, tâm tĩnh như gương sáng, mượn việc thu dưỡng trẻ mồ côi làm niềm vui, vì vậy không dám tìm đến quấy rối.”

 

“Thật không ngờ ngày hôm nay nhị vị lại chủ động tìm đến, thật khiến tại hạ vinh hạnh vô cùng.”

 

Nghe thấy lời nói của Lạc Nam, ngay cả Luyện Tường, Kiếm Si, Tần Lộng Ngọc và Hoa Như Thủy ở bên cạnh cũng hướng về Lục Dược và Lục Đan bày tỏ sự kính nể, bất kể là sự hy sinh thầm lặng của Lục Gia đối với Kiếm Châu hay việc làm cao quý bồi dưỡng những đứa trẻ có hoàn cảnh bất hạnh cũng đều đáng giá ngưỡng mộ.

 

Bầu không khí nghiêm trang, Lục Dược cùng Lục Đan hai vị lão nhân có chút ngậm ngùi.

 

Lấy lại bình tĩnh, Lục Đan trầm giọng nói:

 

“Đại Hộ Pháp lời nói có điểm không đúng, thật ra vẫn còn thứ đả động được hứng thú của chúng ta, đó là lý do hai bộ xương già có mặt ngày hôm nay.”

 

“Ồ, liệu đó có phải là Luyện Đan Chi Đạo?” Lạc Nam mỉm cười nói.

 

“Không sai.” Lục Dược vuốt cằm:

 

“Hai lão già này ẩn mình trong núi, nghe đồ đệ bẩm báo Thanh Long Thánh Địa sở hữu Bí Điển Luyện Đan Thuật chứa đựng tất cả tri thứ Luyện Đan từ Chí Tôn trở xuống, vì tò mò nên mới tìm đến xem thử ra sao.”

 

Gia tộc không còn, thân nhân mất hết, người đời quên lãng…quả thật chuyện thiên hạ hiếm có thứ gì khiến Lục Dược và Lục Đan nảy sinh hứng thú.

 

Nhưng huyết quản của Luyện Đan Sư là thứ đã ăn sâu vào trong máu, truyền thừa Luyện Đan của Lục Gia lưu lại chỉ giúp hai người tu luyện đến Thánh Đan Đế Viên Mãn mà thôi.

 

Có lẽ tất cả vinh hoa phú quý không thể khiến hai lão nhân động lòng, nhưng Luyện Đan Chi Đạo vẫn là thứ cả đời hai người truy phủng.

 

Nghe đồ đệ ra ngoài trở về bẩm báo Thanh Long Thánh Địa xuất ra Bí Điển Luyện Đan Thuật, chứa đựng tất cả tri thứ Luyện Đan từ cấp độ Chí Tôn trở xuống, nếu muốn nghiên cứu phải đầu nhập và cống hiến cho Thanh Long Thánh Địa một vạn năm.

 

Một vạn năm không dài, chỉ cần tìm thấy manh mối trợ giúp hai người đột phá Chí Tôn Luyện Đan Sư là quá đủ rồi.

 

Hiểu được tâm nguyện của Lục Dược và Lục Đan nhị lão, Lạc Nam âm thầm cảm thán.

 

Kiếm Châu này có quá ít Luyện Đan Sư, bởi lẽ đây là chức nghiệp không được xem trọng giống như Luyện Khí hay Kiếm Tu, vì thế hiếm có thế lực hay cường giả nào định hướng theo con đường trở thành một vị Luyện Đan Sư.

 

Đây có lẽ là nguyên nhân khi Thanh Long Thánh Địa tuyên truyền về Bí Điển Luyện Đan Thuật cho đến tận bây giờ chỉ có ít ỏi vài vị Luyện Đan Sư quan tâm tìm đến.

 

Đổi lại ở đại lục khác, sợ rằng số lượng Luyện Đan Sư đã sớm xếp hàng dài khắp Thanh Long Thánh Địa rồi.

 

Nhưng Lạc Nam cũng không vì thế mà lợi dụng Lục Dược và Lục Đan, ngược lại thẳng thắng tuyên bố:

 

“Tưởng chuyện gì khó, Bí Điển Luyện Đan Thuật là thứ dùng để chiêu mộ Luyện Đan Sư khác, nhưng đối với Lục gia nhị lão…được hai vị để tâm chính là vinh hạnh của nó, ta không đòi hỏi bất cứ điều kiện gì, hai vị cũng không cần ép mình gia nhập Thanh Long Thánh Địa.”

 

Nói đến đây, Lạc Nam ra hiệu Tần Lộng Ngọc tiến vào Thanh Long Học Cung lấy ra Bí Điển Luyện Đan Thuật đưa đến trước mặt Lục Dược và Lục Đan.

 

Hai người cũng không khách khí, tại chỗ mở ra, bất đầu quan sát kiến thức bên trong.

 

Vừa nhìn liền si mê, chỉ cảm thấy một chân trời mới về tri thứ Luyện Đan mở ra trước mặt, rất nhiều chỗ khó hiểu, suy tư chưa có lời giải trong nhiều năm qua được khai thông một cách vô cùng đơn giản, hai khuôn mặt già vô cùng kích động, chỉ hận không thể đầu nhập cả Linh Hồn vào trong đó.

 

Phải mất đến nửa ngày, Lục Gia Nhị Lão mới ngẩng đầu nhìn Lạc Nam, trịnh trọng nói:

 

“Ý tốt của Đại Hộ Pháp chúng ta tâm lĩnh, nhưng hai lão già này cũng có nguyên tắc của mình.”

 

“Nếu đã quyết định nghiên cứu Bí Điển Luyện Đan Thuật của Thanh Long Thánh Địa, vậy hai người chúng ta sẽ đồng ý gia nhập Thanh Long Thánh Địa, thậm chí tất cả môn đồ đệ tử cũng sẽ làm việc cho Đại Hộ Pháp.”

 

“Nếu vậy thì còn gì bằng?” Lạc Nam kinh hỉ chắp tay: “Được hai vị tiền bối ưu ái chính là vinh hạnh của Thanh Long Thánh Địa.”

 

“Chúng ta cũng có điều kiện của mình.” Lục Đan nghiêm nghị nói:

 

“Hai bộ xương già này chỉ có thể hỗ trợ Thanh Long Thánh Địa về phương diện Luyện Đan và những thứ có liên quan đến Luyện Đan, sẽ không nhúng tay vào tranh đấu hay bất cứ chuyện gì khác.”

 

“Đương nhiên rồi.” Lạc Nam gật mạnh đầu: “Tại hạ có thể bố trí hoàn cảnh yên tĩnh để nhị lão nghiên cứu, ngày thường tuyệt đối không quấy rầy hai người, chỉ tạo điều kiện để hai người đem Luyện Đan Chi Đạo truyền thụ mở rộng, phát dương quang đại.”

 

“Đa tạ Đại Hộ Pháp!” Hai người kính cẩn đứng lên, hướng hắn hành lễ:

 

“Hy vọng Đại Hộ Pháp chiếu cố nhiều hơn.”

 

“Hahaha, tốt…hai vị tiền bối bình thân.” Lạc Nam sảng khoái cười to:

 

“Nay phong Lục Đan Bà Bà trở thành Viện Chủ của Luyện Đan Viện, Lục Dược Lão Nhân trở thành Phó Viện Chủ của Luyện Đan Viện, cống hiến cho Thanh Long Học Cung nói riêng và Thanh Long Thánh Địa nói chung, vì Luyện Đan Chi Đạo Kiếm Châu phát triển!”

 

“Tuân mệnh!” Hai vị tiền bối chắp tay nhận lệnh.

 

Lạc Nam hài lòng, ra hiệu cho Hoa Như Thủy mang theo Lục Dược và Lục Đan đến gặp Huyết Hàn Lệ, tiếp nhận chức trách.

 

Nhìn theo bóng lưng mấy người dần xa, Luyện Tường, Kiếm Si chắp tay:

 

“Không ngờ đó lại là hai vị truyền nhân của Lục Gia, Đại Hộ Pháp hành sự thật khiến chúng ta nể phục.”

 

“Haha, Lục Gia mới đáng được khâm phục, Lục Gia Nhị Lão chỉ xứng đáng được nhận những thứ mà họ nên nhận mà thôi.” Lạc Nam cười thoải mái:

 

“Từ nãy đến giờ chậm trễ hai vị, xin thứ lỗi cho ta.”

 

Hai người lắc đầu, Kiếm Si dứt khoát nói: “Đã tìm đến nơi này, tin chắc với sự thông minh của Đại Hộ Pháp, chắc hẳn đã đoán được ý đồ của chúng ta?”

 

“Ta đoán hai vị có hứng thú với phương pháp Luyện Khí của ta nên mới tìm đến?” Lạc Nam gật gù hỏi.

 

“Không sai!” Luyện Tường chân thành chắp tay: “Như Đại Hộ Pháp đã thấy, hai người chúng ta đột phá Khí Chí Tôn thất bại, hiểu rõ đạo lý dục tốc bất đạt, vậy nên thay vì cố chấp trở thành Chí Tôn trong thời gian ngắn, chúng ta muốn được tìm tòi nhiều hơn, nghiên cứu nhiều hơn về Luyện Khí Chi Đạo.”

 

“Mà thủ pháp Luyện Khí độc nhất vô nhị của Đại Hộ Pháp như mở ra một chân trời mới cho hai người chúng ta.” Kiếm Si sùng bái và cuồng nhiệt nói:

 

“Vậy nên nếu như Đại Hộ Pháp chịu dốc lòng truyền thụ, Kiếm Si nguyện bái ngươi làm thầy.”

 

“Phốc.” Lạc Nam xém chút phun ra một ngụm trà, lắc đầu:

 

“Luyện Khí Sư chúng ta tính cách hảo sảng, không thích dây dưa dài dòng nên ta cũng dứt khoát với các vị.”

 

“Bái sư hay làm thầy thì không cần, ta chỉ cần hai vị đầu nhập cho Thanh Long Thánh Địa, trở thành Luyện Khí Sư của Thanh Long Thánh Địa là được.” Hắn nghiêm mặt.

 

Kiếm Si cười khổ: “Thú thật với Hộ Pháp, ta cả đời một thân một mình, không có hứng thú với việc gia nhập thế lực, cũng không muốn trở thành viện trưởng của Luyện Khí Viện gì gì đó…”

 

“Ta còn có Luyện Kiếm Thế Gia của mình, cũng không thể làm việc cho Đại Hộ Pháp.” Luyện Tường nói rằng:

 

“Ta chấp nhận thiếu nợ Đại Hộ Pháp ân tình to lớn, sẳn sàng dốc hết tâm huyết trả nợ cho ngươi nếu ngươi đồng ý chia sẽ thủ pháp Luyện Khí.”

 

Lạc Nam nhìn lấy hai người, không chậm không vội nói: “Hai vị cũng hiểu đạo lý thế gian này không có bữa ăn miễn phí, thủ pháp Luyện Khí của ta là độc nhất vô nhị, ngay cả Bách Luyện Khí Tôn cũng tán thưởng không ngớt, làm sao dễ dàng chia sẽ?”

 

“Muốn nhận được phải đồng ý trả giá xứng đáng, Kiếm Si phải cống hiến cho ta, Luyện Tường có thể đem cả Luyện Kiếm Thế Gia đầu nhập vào Thanh Long Thánh Địa.”

 

“Cái này…” Kiếm Si cùng Luyện Tường nhất thời do dự, bọn hắn chưa nghĩ đến chuyện này.

 

“Các vị đừng quên ngoại trừ Đại Hộ Pháp của Nam Thiên Môn, ta còn là Cửu Trưởng Lão của Đúc Kiếm Sơn.” Lạc Nam cười nhạt:

 

“Đúc Kiếm Sơn có vô số thủ pháp Luyện Khí độc đáo không truyền thụ ra ngoài, nhưng ta có thể bằng vào thân phận của mình để chịu trách nhiệm, không ngại chia sẽ với hai vị…nếu các ngươi biểu hiện tốt.”

 

“Hơn hết, nội tình của ta các vị cũng thấy…chỉ cần các vị không để ta thất vọng, tương lai thậm chí ta còn nghĩ cách giúp các vị đột phá Chí Tôn.”

 

“Đột phá Chí Tôn!?” Hai người toàn thân chấn động, không dám tin nhìn lấy hắn.

 

“Đó là khi các vị là người của Thanh Long Thánh Địa.” Lạc Nam nhún nhún vai:

 

“Có thể thoải mái đi tìm hiểu, ta chưa từng để người dưới trướng của mình chịu thiệt.”

 

“Bọn ta cần có thời gian suy nghĩ.” Luyện Tường cùng Kiếm Si nói.

 

“Không thành vấn đề…” Lạc Nam đồng ý, xoay người trở về Thanh Long Phủ.

 

Bảy ngày sau, hắn nhận được tin tức từ Huyết Hàn Lệ, Luyện Tường và Kiếm Si đã đến Thanh Long Học Cung nhậm chức.

 

Luyện Tường trở thành Viện Chủ của Luyện Khí Viện, Kiếm Si trở thành Phó Viện Chủ.

 

Trong đó Luyện Kiếm Thế Gia của Luyện Tường cũng trở thành gia tộc Luyện Khí phụ thuộc Thanh Long Thánh Địa.

 

Nhận được tin tức này, Lạc Nam không ngoài ý muốn hài lòng nở nụ cười, đồng thời giao phó nhiệm vụ đầu tiên cho bọn hắn:

 

“Thăng cấp Luân Hồi Kính của Tuế Nguyệt đến Cửu Tinh Thánh Cấp!”